Phạm Hồng Vũ cau mày, nhẹ nhàng nói:
- Chủ nhiệm Tạ, tình trạng trị an khu Thập Nguyên quả thật là không ổn. Tôi lần đầu tiên đến khu Thập Nguyên, vừa mới tới chưa được ba giờ đã đụng phải đám lưu manh Cát Nhị Tráng có ý đồ hành hung. Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng bên trong sự ngẫu nhiên đó lại bao hàm nhiều nhân tố. Nếu lãnh đạo chính đảng và đồng chí đồn công an khu Thập Nguyên làm tốt công tác, không để cho đám du côn Cát Nhị Tráng có đường sống thì loại tình huống này sẽ không phát sinh. Thập Nguyên và nông trường Triều Dương sát cạnh nhau, vốn rất mẫn cảm. Trong sự kiện bao vây lần trước, cũng bởi vì công nhân viên chức nông trường bị đám du côn khu Thập Nguyên này chém trọng thương phải nằm viện mà dẫn phát đến. Trị an khu Thập Nguyên làm không tốt, chuyện như vậy rất khó mà tiêu diệt triệt để. Từ điểm này mà nói, đồng chí khu Thập Nguyên nhất định là phải có trách nhiệm.
Lời nói nói ra rất đàng hoàn, hoàn toàn đứng từ độ cao của Chủ tịch huyện mà nhìn vấn đề, không để cho bản thân mình liên lụy vào.
Tôi xử lý anh em Cát Đại Tráng, Cát Nhị Tráng không phải bởi vì ân oán cá nhân, mà bởi vì tôi là Chủ tịch huyện. Tôi phải vì toàn bộ huyện mà suy nghĩ. Công tác trị an làm không tốt, từ ý nghĩa nào đó mà nói thì chính là tôi không làm tròn bổn phận. Đương nhiên, cũng là Bí thư Đảng ủy công an ông không làm tròn bổn phận.
Tạ Hậu Minh lập tức gật đầu phụ họa:
- Đúng vậy, đúng vậy, Chủ tịch huyện Phạm nói rất chính xác. Cố Vân Phong bên khu Thập Nguyên là quá mềm yếu, quyết đoán không đủ, quá mức chú ý đến đoàn kết bộ máy mà không dám kiên quyết đấu tranh với chuyện xấu, kẻ xấu. Chính vì nguyên nhân đó mà huyện phải đem Cát Đại Tráng đến khu Thập Nguyên. Bản thân cậu ta cũng là người của khu Thập Nguyên, hy vọng cậu ta có thể quản tốt công tác trị an.
Phạm Hồng Vũ lại nhíu mày.
Tạ Hậu Minh này thật đúng là đặc biệt tự cho mình là đúng.
Hắn là Chủ tịch huyện, lại tự mình động thủ với đám du côn, Tạ Hậu Minh lại làm như không thấy, lại đem trách nhiệm đổ lên trên đầu Bí thư Quận ủy Cố Vân Phong, còn Cát Đại Tráng thì giống như một đội viên cứu hỏa. Biết rõ Cát Nhị Tráng là đầu lĩnh lưu manh khu Thập Nguyên, phòng công an huyện còn phái anh trai của gã đến làm Trưởng đồn công an. An bài như vậy thật sự là không tưởng tượng được. Nhưng qua miệng của Tạ Hậu Minh thì ngược lại lại biến thành hợp tình hợp lý.
Nhưng đối với ngạo khí của Tạ Hậu Minh, Phạm Hồng Vũ có thể lý giải.
Cán bộ phái thực lực địa phương, tuổi cơ bản đã cao, không gian bay lên không còn, đối với nhiều sự việc sẽ không để ý cẩn thận như các cán bộ trẻ tuổi.
Cái đó gọi là “không muốn lại được”.
Kỳ thật, Tạ Hậu Minh hôm nay chủ động tới thăm hỏi vị Chủ tịch huyện nhóc con Phạm Hồng Vũ, xem như là cấp đủ thể diện. Nếu ông ta cứ kiêu ngạo thì chuyến đi này coi như không công.
Bí thư Đảng ủy công an là một chức vụ thực quyền. Ngay cả chức Chủ tịch hội đồng nhân dân thực quyền còn kém hơn.
Đảng ủy công an, dựa theo văn kiện quy định là một cơ cấu phối hợp chứ không phải một cơ cấu quản lý. Nhưng sự thật thì không như thế. Bí thư Đảng ủy công an đối với việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ thuộc hệ thống chính trị pháp luật huyện có lời nói rất nặng. Đây cũng là văn kiện quy định.
Hệ thống chính trị pháp luật gồm có bốn bộ phận là Công an, Viện kiểm sát, Tòa án và Tư pháp. Viện kiểm sát vốn thuộc về lãnh đạo vuông góc, quyền nhân sự và quyền tài chính đều thuộc về viện kiểm sát thượng cấp. Đương nhiên, Kiểm sát trưởng và thành viên Ủy ban Kiểm sát phải thông qua Hội đồng nhân dân tuyển cử. Nhưng người được đề cử cũng là do Viện kiểm sát thượng cấp đề cử. Đảng ủy chính quyền cấp dưới chỉ là phối hợp quy trình này. Tình huống tòa án đại khái cũng không sai biệt với Viện Kiểm sát lắm. Tuy nhiên, kinh phí cho tòa án xử lý là do chính quyền địa phương cấp. Tương đối mà nói, tòa án đối với chính quyền địa phương tính ỷ lại khá mạnh.
Cục công an và cục Tư pháp mới là chân chính thuộc danh sách chính phủ quản lý. Nhưng bổ nhiệm và miễn nhiệm Cục trưởng Cục công cũng không phải do Đảng ủy địa phương định đoạt mà phải trải qua cơ quan công an cấp trên đồng ý.
Căn cứ những văn kiện có liên quan của trung ương, bắt đầu từ những năm trước, Viện kiểm sát và tòa án phải chịu trách nhiệm về cán bộ. Viện Kiểm sát và tòa án huyện Vân Hồ đều là cơ cấu cấp Phó cục. Bí thư Đảng ủy công an cũng là cán bộ cấp phó cục. Trên lý thuyết, tất cả mọi người là cùng cấp. Bí thư Đảng ủy công an nếu trong việc bổ nhiệm và miễn nhiệm lời nói không có trọng lượng thì người ta dựa vào cái gì mà nghe anh nói?
Quan trường cũng như vậy.
Vì vậy, trong hệ thống chính trị pháp luật, việc bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ áp dụng chính là chế độ lãnh đạo song trùng. Ban tổ chức Huyện ủy sau khi đệ trình bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ trong hệ thống chính trị pháp luật, nhất định phải trưng cầu ý kiến của lãnh đạo đảng ủy công an. Chính bởi vì có quy định này, Bí thư Đảng ủy công an mới có thể có hiệu quả trong việc phối hợp công tác hệ thống chính trị pháp luật.
Nói như vậy, quyền bổ nhiệm và miễn nhiện cán bộ địa phương cơ bản nằm trong tay lãnh đạo đảng ủy. Bí thư Huyện ủy và Phó bí thư phụ trách đảng và quần chúng, Trưởng ban tổ chức là lãnh đạo quản lý cán bộ, trong đó Bí thư là người có quyền nói chuyện lớn nhất.
Đương nhiên, một Bí thư cường thịnh sẽ không lấy sạch của trợ thủ, một chút rau quả còn lại cũng không chia cho các cấp dưới, mà sẽ phân chia đều.
Chủ tịch huyện trong vấn đề bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ thì không bằng Bí thư. Trong rất nhiều thời điểm, vấn đề tài chính mới thể hiện được lời nói của Chủ tịch huyện.
Bí thư quản mũ, Chủ tịch huyện quản túi tiền.
Bất kể là Bí thư huyện ủy hay là Phó bí thư phân công quản lý, Trưởng ban Tổ chức hay là Bí thư Đảng ủy công an, những lãnh đạo lời nói có trọng lượng trong vấn đề bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ đều có những thân thích, bằng hữu cần chiếu cố. Bây giờ là kinh tế thị trường, kiếm tiền là việc cần giải quyết đầu tiên.
Muốn làm công trình hay phê văn nào đó thì đều có thể.
Chủ tịch huyện phê cho anh.
Tôi đây có một cán bộ, phiền anh an bài một chút.
Dựa theo trình tự nghiêm khắc mà nói, Cát Đại Tráng muốn xử lý, Tạ Hậu Minh có thể không cần tìm Phạm Hồng Vũ thương lượng, càng không cần hướng hắn cầu tình. Tạ Hậu Minh có quyền quyết định.
Sở dĩ cấp cho Phạm Hồng Vũ thể diện lớn như vậy, là cũng bởi vì tấm biển thư ký Chủ tịch tỉnh.
Chứ nếu không, quyền Chủ tịch huyện mới nhậm chức cũng không có uy phong lớn như vậy.
Bất kể nói như thế nào, chuyện này Phạm Hồng Vũ trực tiếp là một đương sự bên trong. Nếu không quan tâm đến thái độ của Phạm Hồng Vũ thì chỉ sợ không có chút hào phóng. Phạm Hồng Vũ nếu đến Chủ tịch tỉnh cáo trạng thì việc này khá phiền toái.
Phạm Hồng Vũ ngẫm nghĩ một chút nói:
- Chủ nhiệm Tạ, Cát Đại Tráng là cấp dưới cũ của ngài, ngài đối với anh ta hẳn hiểu rất rõ?
Tạ Hậu Minh cười nói:
- Hiểu rõ hay không thì chưa nói tới. Cậu ta là người trẻ tuổi, tôi lúc làm ở phòng công an huyện, thì cậu ta là một tiểu tử vừa mới tham gia công tác chưa được bao lâu. Haha, Chủ tịch huyện Phạm, không nói gạt cậu, vợ của tôi cũng là người của thị trấn Thập Nguyên đấy, với bà ngoại của Cát Đại Tráng là cùng một thôn. Mẹ của Cát Đại Tráng và vợ của tôi cũng có chút bà con thân thích. Haha, tình huống nông thôn mà, không biết Chủ tịch huyện Phạm có hiểu được không. Người trong một thôn, nhiều ít cũng có chút quan hệ thân thích. Tuy nhiên, mẹ của Cát Đại Tráng vào ngày lễ thường hay về quê thăm người thân, cũng hay tán gẫu với vợ của tôi mấy lần, nên tình huống trong nhà của cậu ấy cơ bản cũng hiểu được một chút. Ai cha, lại nói tiếp, Cát Đại Tráng trước đây cũng rất khổ đấy, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, nặng gánh lắm. Cát Đại Tráng chính mình không chịu thua kém, sau trở thành binh, ở bộ đội biểu hiện không tệ. Sau đó chuyển nghề hồi địa phương, tình huống trong nhà mới xem như tốt đẹp. Cát Đại Tráng đối với cha mẹ vẫn hiếu thuận.
Ừ, Cát Đại Tráng là một hiếu tử.
Tạ Hậu Minh ngay trước mặt Phạm Hồng Vũ thừa nhận vợ mình và trong nhà của Cát Đại Tráng có quan hệ thân thích, cũng không biết là tính cách của ông ta ngay thẳng hay là cố ý. Tôi hôm nay là vì “thân thích” mà đến cầu tình. Chủ tịch huyện Phạm, cậu hãy xem xét rồi xử lý.
Thấy Phạm Hồng Vũ không lên tiếng, Tạ Hậu Minh lại nói tiếp:
- Chủ tịch huyện Phạm, Cát Đại Tráng người này là một người thô lỗ, không biết nói chuyện. Tôi ngày hôm qua đến phòng tạm giam gặp cậu ta để hiểu biết tình huống. Ôi, cậu ta đã khóc một phen nước mắt nước mũi vì hối hận đấy.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên hỏi:
- Anh ta hối hận?
- Đúng vậy, đúng vậy, sao có thể không hối hận chứ? Đều là do cậu ta không giáo dục Cát Nhị Tráng thật tốt. Cát Nhị Tráng nhỏ hơn cậu ta đến mười mấy tuổi, từ nhỏ được trong nhà nuông chiều. Cát Đại Tráng không biết đã phê bình cậu ta bao nhiêu lần, đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, lại còn bắt đi cải tạo giáo dục một năm. Ai ngờ, đứa nhỏ này bản chất đã hỏng rồi, rất khó giáo dục. Chủ tịch huyện Phạm, Cát Đại Tráng thật sự là rất hối hận. Một người đàn ông mà khóc thì lòng tôi cũng có chút khó chịu. Chủ tịch huyện Phạm, chính sách của Đảng ta là răn trước ngừa sau, trị bệnh cứu người. Cát Đại Tráng là có nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không ít ưu điểm. Lúc công tác ở phòng công an huyện vẫn rất cố gắn, không sợ khổ, không sợ mệt, các đồng chí đối với cậu ta ấn tượng cũng không tệ. Nếu không như vậy thì đồng chí Lý Văn Hàn cũng sẽ không giới thiệu cậu ta đến thị trấn Thập Nguyên làm Đồn trưởng. Chủ tịch huyện Phạm, hiện tại tình huống nông trường và Thập Nguyên rất phức tạp. Cảm xúc của cán bộ nông trường không ổn đinh, và quần chúng khu Thập Nguyên cũng vậy.
Nói xong, Tạ Hậu Minh liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.
Cậu ở nông trường đang thực hiện chính sách “dụ dỗ”, ngay cả người như Đỗ Song Ngư mà cũng dùng làm thông tín viên, chẳng lẽ khu bên này lại không thể “dụ dỗ” một chút? Cậu chẳng những là Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương mà còn là Chủ tịch huyện Vân Hồ. Bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, cũng không thể bên này nặng bên kia nhẹ. Bằng không, các đồng chí ở huyện cũng phải có ý kiến rồi.
Nghiêm chỉnh mà nói, Bí thư Đảng ủy nông trường chỉ là kiêm chức, chức vụ chính thức là Chủ tịch huyện Vân Hồ.
Ai nặng ai nhẹ, Chủ tịch huyện Phạm hãy suy nghĩ cho rõ ràng.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm nói:
- Chủ nhiệm Tạ, tình huống nông trường và tình huống khu Thập Nguyên là có sự khác nhau. Ý kiến cá nhân tôi thì bọn lưu manh khu Thập Nguyên nhất định phải xóa sạch. Điểm này là không thể hàm hồ. Cát Nhị Tráng cầm đầu đám lưu manh, hoành hành ngang ngược, chẳng những nông trường có ý kiến mà quần chúng khu Thập Nguyên cũng có ý kiến. Xóa sạch nó là điều cần thiết.
- Chủ tịch huyện Phạm, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của cậu. Đối với bọn lưu manh thì nhất định phải kiên quyết đả kích, tuyệt không nương tay. Đám lưu manh Cát Nhị Tráng này không thể bỏ qua. Nên bắt thì bắt, nên phán thì phán. Nếu phạm vào tội chết thì nên bắn liền bắn, không có gì phải nói. Mấy ngày nay tôi đang tổ chức một cuộc họp, đem những chuyện này chứng thực xuống dưới.
Tạ Hậu Minh không khỏi mỉm cười, Phạm Hồng Vũ quả nhiên là người thông minh.
Giao tiếp với người thông minh quả thật rất nhẹ nhàng.