Phạm Vệ Quốc vẫn như cũ, nách kẹp một cặp xách công văn cũ, chậm rãi bước vào nhà.
- Ba về rồi à?
Phạm Hồng Vũ liền vội vàng tiến lên, tiếp nhận bao công văn của Phạm Hồng Vũ.
- Hồng Vũ?
Phạm Vệ Quốc có chút bất ngờ.
- Con sao hôm nay lại về nhà? Hôm nay không phải là chủ nhật mà?
Không đợi Phạm Hồng Vũ trả lời, Quản Lệ Mai đã lên tiếng:
- Là em gọi con về. Lão Phạm, anh trở về cũng vừa lúc. Có một việc em muốn nói với anh, chúng ta cùng nhau làm công tác với Hồng Vũ.
- Mẹ…!
Phạm Hồng Vũ liền cảm thấy bất đắc dĩ.
Phạm Vệ Quốc nhìn vợ rồi lại nhìn con, cười nói:
- Thế à? Hình như là chuyện đại sự?
- Đương nhiên là đại sự rồi. Để em nói với anh, con của mình bây giờ biết yêu rồi đấy. Nó yêu một đứa con gái lớn hơn nó vài tuổi và muốn làm đám cưới.
Quản Lệ Mai tính nôn nóng, vốn tính toán sau khi cơm nước xong xuôi, người trong nhà ngồi nói chuyện thì lúc đó mới nói ra. Kết quả vừa thấy Phạm Vệ Quốc, liền không thể nhịn được, trước nói ngay.
Phạm Vệ Quốc ngẩn ra, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, có chuyện như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ cười khổ nói:
- Cha, việc này nói rất dài dòng. Tình huống hiểu lầm chiếm đa số. Vừa rồi con cũng đã nói với mẹ, từ từ giải quyết. Lúc này có những việc quan trọng hơn cần thương lượng.
- Còn có việc gì quan trọng hơn nữa? Lão Phạm, anh đừng có nghe nó nói. Nó chính là đang dùng kế hoãn binh đấy. Tối nay, chúng ta nhất định phải nói việc này cho rõ. Việc này càng kéo dài thì vấn đề lại càng lớn.
Quản Lệ Mai nghiêm túc nói.
Phạm Vệ Quốc hơi cau hai hàng lông mày.
Phạm Hồng Vũ có chút vò đầu. Xem ra chính mình còn đánh giá thấp phản ứng của mẹ đối với sự việc này. Chủ yếu là bởi vì trước kia Phạm Hồng Vũ không có “thời thác loạn”. Ở thế kỷ hai mốt, hôn nhân tuy rằng cũng có chú ý môn đăng hộ đối, nhưng dù sao quan niệm cũng cởi mở hơn. Người trẻ tuổi tính cách khá độc lập. Cái gọi là “ta yêu ta lấy”, ý kiến của thân thích bạn bè cũng chỉ mang tác dụng tham khảo. Là cha mẹ, cho dù có bao nhiêu bất mãn cũng sẽ không can thiệp vào tình yêu và hôn nhân của con cái. Đấy là thời đại tiến bộ. Nhưng ở giữa những năm tám mươi, quan niệm của mọi người không được thoáng như vậy. Đối với Quản Lệ Mai quả thật chính là chuyện hàng đầu. Thậm chí không thua gì con đường làm quan của Phạm Vệ Quốc.
Phạm Vệ Quốc nhìn đồng hồ một chút rồi nói:
- Hồng Thái cũng về rồi, trước ăn cơm đã. Có chuyện gì, cơm nước sau rồi nói.
Lần này, Quản Lệ Mai cũng không có phản ứng gì.
Chỉ chốc lát, Phạm Hồng Thái đem cặp sách vào trong nhà. Xem ra ở trường học mới thích ứng không tồi. Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Thái cũng cảm thấy bất ngờ. Hai anh em đùa giỡn vài câu, sau đó bị Quản Lệ Mai nhắc nhở, người một nhà cùng ngồi ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Quản Lệ Mai nhanh chóng bảo con gái vào phòng học tập, còn mình thì pha ba tách trà, bắt đầu tư thế triển khai công tác tư tưởng.
Phạm Vệ Quốc cười nói:
- Không phải chỉ là tình yêu của những người trẻ tuổi sao? Có cần phải khẩn trương như vậy?
Quản Lệ Mai lập tức nói:
- Không khẩn trương không được. Anh có biết đối tượng của con mình là hạng người nào không? Nó quen với một con bé ở nhà máy cơ khí nông nghiệp. Con bé kia lớn hơn nó hai ba tuổi, không có nghề nghiệp chính thức, còn danh tiếng thì chẳng tốt. Nghe nói tác phong rất kém cỏi. Anh nói thử xem đây là như thế nào? Chúng ta mới rời khỏi Vũ Dương vài ngày mà con nó đã làm ra sự tình lớn đến như vậy. Thực là tức chết đi được.
Phạm Vệ Quốc vừa nghe, cũng cau mày, nhìn Phạm Hồng Vũ nói:
- Hồng Vũ, là như vậy sao?
Phạm Hồng Vũ không có vội trả lời, nâng tách trà lên uống một ngụm, ngẫm nghĩ một chút rồi mới lên tiếng:
- Cha, con và Triệu Ca trong khoảng thời gian này có tiếp xúc. Nếu nói cô ấy là đối tượng của con thì cũng đúng. Tuy nhiên, trong đó có một hiểu lầm rất lớn thì đó chính là vấn đề tác phong của Triệu Ca. Chuyện này, Triệu Ca là người bị hại, tác phong của cô ấy không có vấn đề. Mẹ, mẹ đừng trừng mắt, nghe con giải thích.
Phạm Hồng Vũ đơn giản mà giải thích Triệu Ca năm đó vì muốn chuyển công tác chính thức mà phát sinh chuyện với Trương Đại Bảo.
- Trương Đại Bảo đạo đức bại hoại, phẩm chất cực kém, trong đầu lúc nào cũng có suy nghĩ xấu. Lời nói như thế làm sao có thể tin?
Quản Lệ Mai lập tức nói:
- Việc này, con cũng là nghe ai nói sao? Con cũng không phải là tận mắt thất, làm sao mà biết thật giả? Đều nói không có lửa làm sao có khói. Triệu Ca nếu thật là người đàng hoàng, sao người khác lại có thể vu cáo cô ta?
Phạm Hồng Vũ ngược lại hỏi:
- Mẹ, mẹ cũng không tận mắt nhìn thấy, cũng nghe người khác nói, sao mẹ có thể khẳng định tác phong của Triệu Ca có vấn đề?
Quản Lệ Mai khó mà nói phục, lập tức nói:
- Hồng Vũ, con phải làm cho rõ ràng, có phải Triệu Ca có vấn đề về tác phong hay không cũng không phải là điều mấu chốt. Mấu chốt là tất cả mọi người đều cho rằng như vậy? Chẳng lẽ con gặp người liền giải thích? Hơn nữa rất nhiều người đều là sau lưng con chê cười, sẽ không giáp mặt nói cho con biết. Hồng Vũ, mẹ con là một người sĩ diện, mẹ không chấp nhận người ta ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ. Hơn nữa, cho dù tác phong của Triệu Ca không có vấn đề, tuổi của cô ta cũng không phải lớn hơn con sao? Đây là sự thật. Cô ta cũng chẳng còn công việc. Ngoại trừ mình xinh đẹp ra, cô ta còn có ưu điểm gì nữa? Con cũng đừng xem thường bản thân mình như vậy.
Vốn nghe con trai nói chuyện yêu đương, Phạm Vệ Quốc cũng cảm thấy đó là hiện tượng bình thường của giới trẻ. Nhưng nghe Quản Lệ Mai nói như vậy, Phạm Vệ Quốc cũng hiểu được, Triệu Ca này quả thật không có điểm thích hợp.
- Hồng Vũ, mẹ con nói rất có lý, con nên cẩn thận suy nghĩ lại một chút ý kiến của mẹ. Đây là chuyện chung thân đại sự, qua loa là không được đâu.
Phạm Vệ Quốc là người phúc hậu, tính tình rộng rãi. Cho dù trước đó không lâu từ vị trí Phó chủ tịch thường trực huyện bị đẩy xuống nhưng cũng không uể oải. Khi tới cục Công nghiệp địa khu thì vẫn như trước, toàn tâm đầu nhập vào công tác bên trong. Nhưng hiện giờ, liên quan đến chuyện chung thân đại sự của con trai, ông không thể không thận trọng.
Xem ra tối nay muốn thuyết phục cha mẹ nhận Triệu Ca, chỉ sợ là khả năng không lớn.
Chuyện như vậy cũng không phải nói một lần là có thể thay đổi.
Lúc này Phạm Hồng Vũ quả thật không có tâm tư thao thao bất tuyệt với cha mẹ chuyện tư tình nhi nữ.
- Cha mẹ, chúng ta đổi một góc độ suy xét một chút đi. Triệu Ca kỳ thật rất đáng thương. Bị người ta giội cho một gáo nước bẩn nhưng lại khó thanh minh. Việc này, ba mẹ cho con chút thời gian để xử lý. Ba, lần này con trở về, là có chuyện khác muốn nói với ba, còn có chuyện của Phó bí thư Khâu nữa. Nếu không thì bây giờ ba gọi điện thoại cho Phó bí thư Khâu đi, xem ông ấy có thời gian gặp chúng ta hay không?
Phạm Hồng Vũ hơi trầm ngâm rồi nói.
Phạm Vệ Quốc nhướng mày nói:
- Con muốn gặp mặt Phó bí thư Khâu?
- Vâng, con hôm nay đã xem báo, Chủ tịch tỉnh Lôi điều đi, tỉnh Thanh Sơn vận mệnh chính trị sẽ lập tức phát sinh biến hóa lớn, vẫn nên có chút chuẩn bị, tránh cho đến lúc đó trở tay không kịp.
Quản Lệ Mai lập tức vẻ mặt xám xịt.
Như thế nào bỗng nhiên Phạm Hồng Vũ trực tiếp chú ý đến việc Chủ tịch tỉnh chứ?
Là một Chủ nhiệm nho nhỏ của một phân xưởng nhà máy cơ khí Nông nghiệp, hơn hai mươi tuổi đã nói đến vận mệnh chính trị của toàn tỉnh. Có quan hệ gì thế?
Phạm Vệ Quốc cũng không phải giật mình như vậy. Phạm Hồng Vũ biểu hiện này ông đã sớm “lĩnh giáo” qua. Một Phó trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Tào không quản ngàn dặm xa xôi đuổi tới Vũ Dương để tự mình triệu kiến nhân tài trẻ tuổi, quả thật là có tư cách đàm luận cục diện chính trị của toàn tỉnh.
- Con định nói với Bí thư Khâu chuyện gì?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Con muốn hỏi Phó bí thư Khâu có tính toán gì không?
Phạm Vệ Quốc gật đầu, đưa tay chỉ về phía cái điện thoại trên bàn.
Quản Lệ Mai hồi phục tinh thần, kêu lên:
- Lão Phạm, anh làm gì vậy? Anh thật đúng là muốn gọi điện thoại cho Phó bí thư Khâu sao?
Nói đùa gì vậy?
Con trai nói bậy, như thế nào lão Phạm cũng nổi điên theo?
- Yên tâm, Phó bí thư Khâu không phải là lần đầu tiên nói chuyện với Hồng Vũ.
Phạm Vệ Quốc đơn giản giải thích với vợ một câu rồi cầm ống nghe, bắt đầu quay số.
Quản Lệ Mai một bụng hồ nghi như trước, nhìn sang chồng rồi lại nhìn con, không biết hai người này đang giở trò quỷ gì. Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ có thể trước mặt Phó bí thư Khâu mà nói chuyện sao?
Điện thoại rất nhanh có người bắt máy, nghe đúng là giọng của Khâu Minh Sơn.
- Phó bí thư Khâu, xin chào, tôi là Phạm Vệ Quốc.
- Haha, Vệ Quốc à? Ăn cơm chưa?
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Khâu Minh Sơn, vẫn sang sảng như trước.
- Đã ăn rồi, đã ăn rồi. Phó bí thư Khâu, tối nay anh rảnh không? Phạm Hồng Vũ có một số việc, muốn báo cáo với anh.
Phạm Vệ Quốc không có quanh co, lòng vòng, trực tiếp nói. Cũng chính vì quan hệ giữa hai người nên Phạm Vệ Quốc mới có thể trực tiếp như thế.
Khâu Minh Sơn không chần chừ, lập tức nói:
- Sao, Hồng Vũ về rồi à? Được, hai người qua đây đi, tôi đang ở nhà.
- Được, chúng tôi lập tức qua ngay.
- Ừ!
Khâu Minh Sơn nói xong rồi cúp điện thoại.
- Đi thôi!
Phạm Vệ Quốc để điện thoại xuống rồi đứng dậy.
- A, lão Phạm, sao lại như thế?
Quản Lệ Mai thấy hai cha con muốn đi ra cửa, liền không ngừng hỏi.
Phạm Vệ Quốc nói:
- Em đừng hỏi nhiều, cũng đừng lo lắng, không có việc gì đâu. Hồng Vũ trước kia công tác bên cạnh Phó bí thư Khâu, hướng anh ấy báo cáo một chút cũng là chuyện bình thường.
Phạm Hồng Vũ hướng mẹ mỉm cười rồi theo bố đi ra cửa.
Cục Công nghiệp địa khu là một nha môn nước trong, thuộc loại có còn hơn không. Tổng cộng chỉ có hai chiếc xe jeep. Bây giờ là lúc tan làm, Phạm Vệ Quốc cũng không dùng xe công. Hai cha con đi bộ, hướng đại viện Địa ủy đi tới.
Cũng may thành phố Ngạn Hoa quy mô không lớn. Vào năm 86 cũng chỉ là một thị xã của một địa khu hẻo lánh, có thể lớn như thế nào chứ? Từ cục Công nghiệp địa khu đi bộ đến đại viện Địa ủy, đi vào căn lầu số một của Khâu Minh Sơn, chỉ tốn có khoảng hai mươi phút thời gian.
Căn lầu số một mới được xây dựng, theo hình thức nhà đơn nguyên, dành cho các cán bộ lãnh đạo địa khu, gốm có bốn phòng ngủ một phòng khách, ước chừng một trăm hai hoặc ba mươi mét vuông. Sau này, loại phòng như thế sẽ không lọt vào mắt các lãnh đạo. Cho dù là một tiểu Trưởng phòng nho nho chỉ sợ cũng chướng mắt. Nhưng ở lúc này, lại được coi là vượt mức quy định thiết kế.
Hai cha con cùng đi lên lầu, bước vào trong nhà Khâu Minh Sơn.
Vợ của Khâu Minh Sơn là cô Đàm ra mở cửa. Cô Đàm năm đó hơn bốn mươi tuổi, dáng người có vẻ gầy yếu, ngũ quan đoan chính, diện mạo xinh đẹp, rất có hơi thở của người trí thức, đối với người ngoài vô cùng hòa khí. Nghe nói Khâu Minh Sơn và vợ là bạn học cùng đại học. Cô Đàm coi như là phần tử tri thức, lúc này đang công tác tại trường Sư phạm Ngạn Hoa.
Phạm Vệ Quốc cũng là người quen cũ, cô Đàm mỉm cười mời cha con họ Phạm vào trong.