- Khốn khiếp
Trương Đại Bảo vừa bước vào cửa, Hạ Ngôn liền cầm một chiếc ghế xông về phía trước.
Tuy nhiên đã bị Phạm Hồng Vũ kéo lại.
Trương Đại Bảo hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước, luôn miệng nói:
- Ấy ấy, đừng có hiểu lầm, tôi là đến để giúp đỡ…
- Mày đến để tìm cái chết à?
Hạ Ngôn quát, vẫn cầm chiếc ghế trong tay, gân xanh trên cổ nổi lên, Phạm Hồng Vũ chỉ cần buông tay một cái là đầu Trương Đại Bảo chắc chắn sẽ nở hoa ngay.
Trương Đại Bảo thấy Phạm Hồng Vũ kéo Hạ Ngôn lại, nên cũng có vẻ yên tâm hơn, tròng mắt y chuyển nhanh như chớp, cười hì hì nói:
- Phạm công tử, bảo người anh em của cậu không nên xúc động như vậy, đánh nhau thì có thể giải quyết được cái gì? Tôi đến giúp thật mà.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói:
- Anh thì có thể giúp được cái gì?
- Ha ha, tôi có thể giúp được nhiều việc lắm đấy. Triệu Ca không ở đây nữa, thì quán cơm này cũng không tiếp tục mở được. Trịnh công tử đã nói rõ ràng rồi. Tính tình của anh ấy thì chắc cậu cũng biết rồi đấy, anh ấy nói quán cơm này không tiếp tục được là chắc chắn sẽ không được.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Trưởng ban Trương, nói vào vấn đề chính đi, những cái khác không cần phải nói nhiều. Trịnh Phong Khuông đâu phải là cha ruột của anh.
Trương Đại Bảo rất tức giận. Tuy nhiên hiện tại chỉ có một mình y, cho nên y đành phải nhịn.
Lập tức, trên mặt y lại tươi cười nói:
- Được, Phạm công tử nói vậy thì tôi cũng không giấu nữa. Tiệm cơm này các người không thể tiếp tục được nhưng tôi thì lại có thể. Ra giá đi, bán lại cho tôi.
Không ngờ, đây chính là mục đích của y. Cố tình dẫn Trịnh Phong Khuông đến gây phiền toái cho Triệu Ca, để cuối cùng đạt được mục đích như vậy.
Hiện tại, mục đích này của y coi như đã hoàn thành được một nữa, Triệu Ca đã bị đuổi đi rồi, Phạm Hồng Vũ thì cũng chả hung hăng được. Trương Đại Bảo trong lòng cực kỳ vui sướng.
Đúng là sông có khúc, người có lúc.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đượcc, Trưởng ban Trương đưa ra hai ngàn đi thì tiệm cơm này sẽ thuộc về anh.
Trương Đại Bảo bật cười ha hả, lắc đầu nói:
- Phạm công tử, cậu nói thật hay là nói đùa đấy, cái tiệm rách nát này mà cũng đòi hai ngàn sao?
Phạm Hồng Vũ nhìn y mà không lên tiếng.
Trương Đại Bảo liền ho khan một tiếng, nói:
- Phạm công tử, nếu như cậu thật sự có thành ý thì tôi ra cái giá thế này, đúng năm trăm, nếu đồng ý thì chuyển nhượng, tuyệt đối nghiêm túc. Nói thật, tôi đây cũng chẳng phải o ép gì, cái tiệm này giờ thành ra như vậy, năm trăm đã là hết giá rồi.
Lời này của y quả thật cũng khá vô duyên. Chỉ tính riêng số nồi niêu bát đĩa “may mắn”không bị đập kia thôi cũng đáng giá mấy trăm tệ rồi. Tuy nhiên việc buôn bán không phải tính như vậy, đây là Trương Đại Bảo ức hiếp bọn họ. Tiệm cơm này Triệu Ca đã mở hơn một năm, danh tiếng cũng không tệ, dân chúng lân cận cũng đã quen thuộc và thường đến đây dùng cơm. Đây chính là ưu thế, Trương Đại Bảo đã nhìn trúng điểm này. Nếu không, y có tiền thì làm sao không thể mở được tiệm cơm?
- Cút đi.
Phạm Hồng Vũ rất lạnh lùng cho y một câu trả lời.
- Cậu nói cái gì?
Trương Đại Bảo tưởng mình đã nghe lầm.
- Cút.
Lần này, Phạm Hồng Vũ càng dùng từ tiết kiệm hơn.
- Ha ha, Phạm công tử, cậu đừng có căng thẳng như thế. Nói thật cho cậu biết, Trịnh công tử hiện tại đang rất không vui. Cái tính tình đó thì cậu cũng nên biết, nếu như chọc giận anh ấy thì sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp đâu.
Trương Đại Bảo nói, trong giọng nói còn mang ý uy hiếp.
- Anh Hai, đừng kéo em nữa.
Hạ Ngôn rốt cuộc đã không thể nhẫn nhịn được nữa, liền gầm lên một tiếng, ra sức thoát khỏi tay Phạm Hồng Vũ, cầm chiếc ghế lên xông về phía Trương Đại Bảo.
- Này này, tôi là trưởng ban của phòng Máy nông nghiệp huyện đó nhé…
Trương Đại Bảo thất tình thế không ổn liền bỏ chạy, miệng còn không quên lôi ra “quan hàm” của mình. Tuy nhiên chẳng hề có tác dụng, chiếc ghế từ tay Hạ Ngôn văng mạnh đập xuống dưới. Trương Đại Bảo sợ tới mức hồn bay phách lạc, ra sức chạy về phía trước, một chiếc ghế nữa lại quăng qua, Trương Đại Bảo sợ hãi kêu lên như lợn bị chọc tiết, lúc này y cố gắng chen qua đám người hiếu kỳ đến xem để chạy thục mạng.
Hạ Ngôn còn muốn đuổi theo, nhưng bị Phạm Hồng Vũ gọi lại:
- Hạ Ngôn, thôi được rồi, ở đây còn có nhiều người.
Hạ Ngôn liền gật đầu, xoay người lại.
Ý tứ trong lời nói của anh hai, y hiểu rất rõ.
Phạm Hồng Vũ nói với bác sỹ Cảnh:
- Bác sỹ Cảnh, bất kể như thế nào thì vẫn nên báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát thì có tác dụng gì chứ?
Bác sỹ Cảnh nói.
Phạm Hồng Vũ cười cười, nói:
- Phải báo cảnh sát, cho dù hiện tại không có tác dụng gì nhưng trong tương lai thì sẽ có tác dụng đấy.
Nói xong, hắn lấy chiếc phong bì từ trong túi jacket mà Triệu Ca đưa cho nhét vào tay bác sỹ Cảnh:
- Bác sỹ Cảnh, ở đây có 500 tệ, ông cứ cầm trước đi, không đủ thì ngày mai tôi đi ngân hàng lấy.
Bác sỹ Cảnh chấn động, giống như chạm phải chiếc bàn ủi vậy. Ông ra sức nhét lại vào tay Phạm Hồng Vũ, luôn miệng nói:
- Không nên, không nên, tôi không thể lấy tiền của cậu được. Tiệm này đâu phải cậu đập chứ.
Phạm Hồng Vũ không nói gì, lại nhét phong bì vào tay bác sỹ Cảnh, nghiêm túc nói:
- Ông cứ cầm lấy đi. Không có Trương Đại Bảo thì cũng sẽ không có Trịnh Phong Khuông đến, hôm nay cũng không có ai đập phá cửa hàng. Việc này cũng là vì tôi và Triệu Ca dẫn tới, nên để chúng tôi phụ trách, không thể để cho ông chịu thiệt được. Hơn nữa, cuộc sống của ông cũng còn khó khăn, chúng tôi thì có đỡ hơn một chút.
Đời trước, Phạm Cảnh Quan tuy không được như ý lắm, nhưng tuyệt đối không phải là hạng keo kiệt.
- Cái này làm sao mà được chứ?
Bác sỹ Cảnh liên thanh nói. Sau đó đứng lên:
- Hay là như thế này đi, chủ nhiệm Phạm, tiền này, coi như tôi vay của cậu, tôi sẽ trả cho cậu sau. Chỉ là, chỉ là quán cơm này, e rằng không thể tiếp tục mở cửa được nữa.
Không có quán cơm, chỉ dựa vào tiền lương của một mình ông, cộng thêm thu nhập từ việc trồng trọt của bà xã thì không biết đến đời nào mới trả xong món nợ này.
- Đừng có lo, bác sỹ Cảnh. Tiệm cơm tạm thời không thể tiếp tục được cũng không sao, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là có thể tiếp tục được, tôi sẽ sớm giải quyết tốt việc này.
Phạm Hồng Vũ vỗ vỗ vai ông, an ủi nói.
Bác sỹ Cảnh hơn hắn đến hai chục tuổi, vốn được coi là bề trên, Phạm Hồng Vũ lại vỗ vai ông tự nhiên giống như coi ông là người bạn của mình vậy.
- Thật sao? Thế thì tốt quá. Chỉ cần tiệm cơm có thể tiếp tục được là sẽ có cách thôi.
Bác sỹ Cảnh vui mừng nói, tuy nhiên giọng điệu còn có chút nửa tin nửa ngờ, không biết Phạm Hồng Vũ có biện pháp gì để đấu lại được với Trịnh Phong Khuông.
Sau đó, Phạm Hồng Vũ dẫn theo bác sỹ Cảnh, chị Lý và tiểu Hoa đến đồn công an báo án.
Đồn công an thị trấn Thành Quan tiếp đón họ với bộ dạng uể oải, mất lịch sự. Thời điểm đó, thái độ rất không đứng đắn của một phần lớn cảnh sát trở thành điều hết sức bình thường.
Lúc này, cảnh sát trực ban nghe bác sỹ Cảnh nói người đập phá chính là Trịnh Phong Khuông lập tức mở to hai mắt, giống như bị rắn cắn vậy, sau đó y nhìn đám người bác sỹ Cảnh như nhìn sinh vật lạ, một lúc sau mới nói:
- Ông anh, anh cũng dám đắc tội với đội trưởng Trịnh à? Không muốn lăn lộn nữa sao?
Nói xong, BA~ một tiếng, gấp hồ sơ vào luôn.
Đừng nói đến những vụ án cỏn con này, cho dù là vụ cưỡng hiếp, có bàn tay Trịnh công tử thì nạn nhân cũng chỉ có thể kêu xui xẻo mà thôi. Mấy năm nay, con gái nhà lành bị Trịnh công tử hại đời, đám dân lành bị Trịnh công tử đánh…số lượng không thể đếm xuể, nhưng cũng chả ai dám làm gì.
Bác sỹ Cảnh là người thật thà, vốn cũng không nghĩ đến việc báo án, lúc này giật mình, sắc mặt lại càng trắng bệch hơn, không dám nói gì nữa.
Những người này vốn là người “một nhà” với Trịnh Phong Khuông. Chẳng lẽ người trong nhà lại bắt nhau sao?
Phạm Hồng Vũ nhíu mày, nói:
- Đồng chí, bình thường việc ghi chép vẫn phải làm có đúng không? Còn việc các anh có xử lý hay không thì tôi nghĩ lãnh đạo cũng biết rõ đấy. Anh không lập án, một khi bị truy cúu thì có gánh được trách nhiệm không?
Nói ra, thì Phạm Hồng Vũ cũng là có ý tốt, để anh ta không phải chịu tiếng xấu cho Trịnh Phong Khuông. Cho dù anh ta có chịu thay thì Trịnh Phong Khuông cũng chưa chắc đã biết ơn.
Viên cảnh sát chớp mắt, cười lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Cậu là ai? Tôi mà phải cần cậu dạy đời sao?
Thấy Phạm Hồng Vũ còn trẻ, cho nên viên cảnh sát lại càng khinh thường hơn.
Phạm Hồng Vũ hơi nhíu mày, không nói gì nữa.
Đời trước hắn làm cảnh sát hai chục năm, cho nên khá quen thuộc với cảnh như thế này. Cái gọi là “tư pháp công chính” chỉ là tương đối mà thôi, không có tuyệt đối. Muốn đánh đổ được Trịnh Phong Khuông, nếu như chỉ dựa vào lực lượng công an của huyện Vũ Dương, thì chỉ là điều hoang tưởng mà thôi.
Việc này, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
- Chủ….chủ nhiệm Phạm, chúng ta, chúng ta đi thôi.
Bác sỹ Cảnh sớm đã biết không được bèn nhìn Phạm Hồng Vũ nói với giọng cầu xin. Ông thực sự sợ hãi việc báo án này, chẳng khác gì con kiến kiện củ khoai cả. Chẳng những không có tác dụng mà có khi còn bị Trịnh Phong Khuông trả thù.
Hôm nay đập phá trong quán, người không bị sao đã là may mắn rồi.
- Được, đi thôi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, xoay người đi ra cửa trước tiên, đám người bác sỹ Cảnh cũng đi theo luôn.
- Dừng lại.
Cảnh sát nhìn bọn họ, rất khinh thường hừ lạnh một câu.
Ở huyện Vũ Dương mà dám đối nghịch với Trịnh công tử, uống nhầm thuốc rồi sao?