Giữa trưa, việc sơ tán rốt cục cũng đã bắt đầy.

Dưới mệnh lệnh cưỡng chế của Cao Khiết, đám người Lư Hưng Vượng tuy rằng không tình nguyện những vẫn phải miễn cưỡng nhận quyết định của thị trấn. Trong cuộc họp, bàn bạc qua trình tự di dời, cán bộ thôn cũng bắt đầu phân công nhau hành động, động viên các hộ gia đình di dời.

Nhà Lư Hưng Vượng di dời đầu tiên.

Lúc này, mới triệu tập thôn dân để làm công tác thuyết phục thì có vẻ không ổn. Mưa rất lớn, cho dù mỗi nhà cử một người đại diện đến họp, đều không biết phải mất bao lâu mới tập hợp được hết người, mất mấy tiếng đồng hồ nữa thì trời cũng tối rồi.

Bí thư chi bộ di dời đầu tiên, chính là muốn làm gương cho những người khác.

Cái gọi là “Thôn nhìn thôn, hộ nhìn hộ, quần chúng nhìn cán bộ” chính là đây, thời khắc mấu chốt, có thể có được những tác dụng cực kỳ tốt.

Đám dân binh trong thị trấn giúp nhà Lư Hưng Vượng di dời, còn Lư Hưng Vượng thì đi đến những là khác để làm công tác thuyết phục.

Di dời bảy tám trăm người, là một việc rất lớn, phức tạp vô cùng, trong khoảng thời gian ngắn, thôn Đại Vương người hô ngựa hý, gà bay chó sủa…

Phạm Hồng Vũ không khuôn đồ mà đứng ở cửa nhà Lư Hưng Vượng, dõi mắt chung quanh.

“Chiến đấu” bắt đầu, cũng phải có vị trí chỉ huy.

Nếu không thì sẽ trở nên lộn xộn mất.

Đa số thôn dân đều do dự, nhưng một bộ phận nhỏ thôn dân thì rất nhát gan, sợ núi Đại Vương sẽ sụp xuống, tiếp nữa là sợ nếu như không phục tùng mệnh lệnh thì cán bộ thị trấn sẽ bắt người. Thấy nhà của Bí thư chi bộ di dời đầu tiên, cũng cuống cuống tay chân thu dọn đồ để chuyển.

Cao Khiết tuy rằng yêu cầu chỉ đem theo những vật nhẹ nhàng, còn nhưng vật cồng kềnh thì bỏ lại, nhưng mệnh lệnh này làm sao quán triệt được. Tài sản của thôn dân vốn cũng chẳng có gì đáng giá, giường chiếu đối với họ cũng rất quý giá, bắt họ vứt lại thì e rằng khó mà thực hiện được.

Lư Chiêm Quân xuất thân từ quân nhân, thấy thế rất không hài lòng nói:

- Chủ nhiệm Phạm. nếu đánh trận như vậy, bộ đội không cần địch đến đánh thì cũng tự suy sụp rồi.

Phạm Hồng Vũ lắc đầu, nói:

- Tốc độ quả thật quá chậm, nếu mang vũ khí đến thì bây giờ có thể cưỡng chế dời đi.

Lư Chiêm Quân nói:

- Cái này e là không được, cho dù là có súng cũng không để đối phó với quần chúng được.

- Những lúc bắt buộc thì đành phải như thế, dù sao cũng là để tốt cho họ thôi mà.

Đang lúc nói chuyện, một dân binh vội vã chạy tới nói:

- Tảng đá…có tảng đá lăn xuống đây rồi.

Sắc mặt Phạm Hồng Vũ lập tức thay đổi, kêu lên:

- Ở chỗ nào?

- Bên kia…

Dân binh chỉ tay sang hướng bên trái.

- Đập trúng chuồng heo của một gia đình.

- Mau, dẫn chúng tôi đi coi.

Lập tức, mặc cho mưa như trút nước, cũng chẳng che dù, mà trực tiếp chạy thẳng đi luôn. Lư Chiêm Quân có chút sửng sốt, cũng chạy theo. Chạy được tầm 10m, mọi người đã ướt sũng.

Đám người Phạm Hồng Vũ dẫn theo dân binh đi đến hộ gia đình cách dó không xa, chỉ thấy vách tường của căn nhà gỗ đã bị sụp xuống, một khối đá lớn nằm ở đó, may mắn là nó chỉ đập trúng chuồng heo.

Cao Khiết và Thái Dương cũng chạy đến.

- Chủ tịch thị trấn Cao, tình hình rất nguy cấp rồi, nhất định phải di dời với tốc độ nhanh nhất, một khi đá đất lăn xuống thì tất cả mọi người đều xong đời đấy.

Phạm Hồng Vũ lau nước mưa trên mặt, nói với Cao Khiết.

Ở thế giới kia, thôn Đại Vương xảy ra đại nạn, Phạm Hồng Vũ chỉ có thể nhớ mang máng, cụ thể thời gian thế nào thì hắn không nhớ rõ. Đối với hắn mà nói, đây là chuyện cũ xảy ra cách đây mấy chục năm. Hắn chỉ tham gia vào công tác cứu nạn sau đó, chứ lúc xảy ra đại nạn thì hắn không có mặt.

Hơn nữa, ở thế giới này, liệu có phải sẽ xảy ra theo đúng quỹ tích đó hay không thì cũng không thể xác định trăm phần trăm được.

Có lẽ, tai nạn đã đến sớm hơn?

- Được.

Vẻ mặt Cao Khiết nghiêm túc, lập tức quay sang Lư Chiêm Quân.

- Đồn trưởng Lư, anh là tiểu đoàn trưởng dân binh, anh hãy ra lệnh cho dân binh, cần phải thật nhanh chóng. Đưa người lên xe, những cái khác phải bỏ lại, rồi lập tức lái xe đi luôn, đến thị trấn rồi là phải nhanh chóng quay lại ngay.

- Vâng.

Lư Chiêm Quân cũng nghiêm túc, giơ tay cúi chào rồi xoay người chạy đi.

Tốc độ di dời cũng nhanh hơn, dân binh thúc giục, rất nhanh, tám chiếc xe tải đã chật cứng người, lại còn có gia súc gia cầm, chăn màn quần áo, trông khá lộn xộn.

Khoảng hai giờ chiều, tám chiếc xe tải lục tục chạy ra khỏi thôn, xuất phát đi về thị trấn.

Rất nhiều người khác, bắt đầu đến tập trung ở những gia đình gần đường.

Trên sườn núi, thỉnh thoảng có mấy tảng đá lăn xuống, tần suất càng lúc càng cao.

Lư Hưng Vượng cả người ướt sũng, thở hổn hển chạy đến.

- Bí thư Hưng Vượng, tất cả gia đình đều chuẩn bị xong chưa? Tốc độ phải nhanh một chút.

Cao Khiết nói lớn với Lư Hưng Vượng. Lúc này, Chủ tịch thị trấn Cao người cũng ướt sũng, quần áo dính chặt vào cơ thể, để lộ thân hình tuyệt mỹ của cô…

- Chủ tịch thị trấn Cao, đại bộ phận đều sẵn sàng rồi, còn đội 2 thì chưa nhúc nhích…

“Đội 2” ở đây chính là tiểu tổ dân cư thứ hai, mọi người quen gọi theo kiểu cũ là đội.,

- Sao thế?

Cao Khiết mắt trợn lên, nói.

Nhìn thấy mấy tảng đá lớn lăn xuống, Cao Khiết đã không còn nghi ngờ phán đoán của Phạm Hồng Vũ nữa.

- Chủ yếu là Lư Hưng Hoa, anh ta không chuyển, những gia đình khác của đội 2 cũng không chuyển…

Lư Hưng Vượng thở hổn hển đáp.

Trưởng thôn Lư Hưng Hoa kiêm nhiệm tổ trưởng tiểu tổ dân cư thứ 2, mọi người cũng đều nhìn ông ta mà làm.

- Cái tên Lư Hưng Hoa này, đến lúc nào rồi còn cứng đầu như vậy.

Cao Khiết tức giận nói.

Phạm Hồng Vũ cũng không chút do dự, nói:

- Đồn trưởng Lư, bảo người của đồn công an, và kêu thêm mười dân binh nữa, chúng ta đi chuyển nhà cho anh ta.

- Được.

Lư Chiêm Quân cao giọng trả lời.

- Mang theo cả dây thừng nữa nhé.

Phạm Hồng Vũ nói với một dân binh.

Trong lúc này, ý chí chiến đấu của dân binh giống như đang đánh giặc vậy, cấp trên có bất cứ mệnh lệnh gì cũng đều phục tùng vô điều kiện.

Nhà Lư Hưng Hoa và Lư Hưng Vượng cách nhau không xa, chỉ khoảng mấy trăm mét, cũng là nhà xây lợp ngói, rộng hơn so với nhà Lư Hưng Vượng một chút. Lư Hưng Vượng đi theo phía sau, giới thiệu chút tình hình vớin Phạm Hồng Vũ.

Lư Hưng Hoa tổng cộng có bốn anh em, anh ta và một người em út cùng xây căn nhà ngói này, ở chung với ba mẹ.

Phạm Hồng Vũ giật mình.

Thảo nào mà Lư Hưng Hoa lại cứng đầu như thế, không coi cán bộ thị trấn ra gì, hóa ra là “có chỗ dựa”. Ở nông thôn, trong nhà có nhiều anh em, nam đinh trưởng thành nhiều chính là ‘thế lực’ lớn nhất, muốn động thủ, không phải mấy nhà có thể đánh lại bọn họ.

Đời sau có câu vè “cán bộ thôn là đánh ra”, chính là nói về việc thế này.

Đến khi đám Phạm Hồng Vũ đi đến nhà Lư Hưng Hoa thì trong nhà ông ta cũng đã có rất nhiều người tụ tập ở đó.

- Chuyển cái gì mà chuyển? Đừng có bừa bãi, cán bộ thị trấn mà đến làm loạn như thế à? Tôi nói cho các người biết, núi Đại Vương sẽ không sụp xuống. Mấy trăm năm mấy ngàn năm chưa từng sụp bao giờ. Vậy mà các người nói sụp, toàn là nói nhăng nói quậy.

Lư Hưng Hoa đứng giữa đám người, vênh váo lớn tiếng “diễn thuyết”

- Đúng thế, hai đứa nhóc con đến, nói là Chủ tịch thị trấn, Chủ tịch thị trấn cái con khỉ? Đến diễn kịch à? Nếu muốn chúng tôi chuyển thì tại sao Bí thư Lư không đến?

Lập tức có người phụ họa theo.

- Đúng vậy, tôi chỉ nghe Bí thư Lư thôi, ông ấy bảo chúng tôi chuyển chúng tôi sẽ chuyển.

- Lư Hưng Hoa, còn ở đây mà nói huơu nói vượn nữa à?

Phạm Hồng Vũ lớn tiếng quát.

Hiển nhiên dấu hiệu lở núi rất rõ ràng, người này vẫn còn ở đây “diễn thuyết”, để chứng minh núi Đại Vương sẽ không sụp xuống.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn người trẻ tuổi miệng còn hôi sữa này.

- Anh ra ngoài mà xem xem, có bao nhiêu đá lăn xuống rồi? Núi Đại Vương trong nháy mắt sẽ sụp xuống, các người phải nhanh chóng chuyển nhà/

Phạm Hồng Vũ đi đến trước mặt Lư Hưng Hoa quát lớn.

- Chủ nhiệm Phạm, cậu dọa ai đấy?

Lư Hưng Hoa cũng không phải hạng vừa, hai tay chống nạnh, mắt trừng trừng đối mặt với Phạm Hồng Vũ, tỏ vẻ khinh thường.

Đến Cao Khiết có khi ông ta còn chẳng thèm để vào mắt, đừng nói là một chủ nhiệm con con như Phạm Hồng Vũ.

- Lư Hưng Hoa, tôi không phải dọa anh, anh mở mắt ra mà nhìn xem tình hình như thế nào. Nói thật, anh không chuyển, chết là xứng đáng. Nhưng anh có quyền gì mà để cho nhiều người chết cùng như vậy?

- Cậu mới là người đáng chết ấy.

Thấy Phạm Hồng Vũ mở miệng mắng, Lư Hưng Hoa cũng đáp trả. Mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên cổ nổi cả lên, giống như một con gà chọi, có thể xông vào Phạm Hồng Vũ bất cứ lúc nào.

- Hưng Hoa, đừng có ầm ĩ nữa, đúng là có rất nhiều đá lăn xống, chuồng heo nhà Hưng Quang bị đá lăn trúng, đổ rồi kìa. Đi đi, đừng kéo dài thời gian nữa.

Thấy tình hình như vậy, Lư Hưng Vượng vội lên tiếng.

- Mấy tảng đá lăn thì sợ cái gì? Đâu phải là chưa xảy ra bao giờ? Lư Hưng Vượng, cậu đừng nhát gan như thế, cậu sợ cái gì? Sợ thị trấn tước mất cái chức Bí thư chi bộ của của cậu à? Tôi nói cho cậu biết, nhân vật số 1 của thị trấn Phong Lâm là Bí thư Lư, ông ấy chưa lên tiếng, tôi kiên quyết không chuyển. Xem ai làm gì được tôi?

Lư Hưng Hoa hai mắt trừng lên, cứng đầu nói.

- Đúng vậy, bắt chúng tôi chuyển nhà cũng được, bảo Bí thư Lư đến nói với chúng tôi. Chỉ cần Bí thư Lư đến thì cái gì tôi cũng nghe.

- Đúng vậy, chúng tôi chuyển đi rồi thì ăn ở đâu, nghỉ ở đâu. Đồ đạc trong nhà mất rồi ai sẽ bồi thường.

Cả nhà lại ồn ào theo.

- Đều im hết đi.

Phạm Hồng Vũ tức mình hét to một tiếng.

Cả nhà lập tức im lặng.

- Lư Hưng Hoa, anh kiên quyết không chuyển đúng không?

Phạm Hồng Vũ nhìn chằm chằm Lư Hưng Hoa, lạnh lùng hỏi.

- Không chuyển.

Lư Hưng Hoa vẫn cứng đầu.

- Được, anh không chuyển chứ gì. Người đâu, bắt anh ta lại.