- Cao Khiết, mau đem phương án mà thị trấn của các người đã làm hướng Chủ tịch tỉnh Vưu và Chủ tịch địa khu Triệu báo cáo một chút đi.
Rượu quá ba tuần, Tào Tuấn Thần khẽ cười nói.
Đối với quan hệ nhân mạch trong nội bộ địa khu Ngạn Hoa, Tào Tuấn Thần tự nhiên không thể biết được rõ ràng. Nếu Triệu Học Khánh may mắn gặp dịp, Tào Tuấn Thần cũng muốn cấp cho Cao Khiết một cái “thiện duyên”. Nhiều lãnh đạo chiếu cố còn hơn thiếu đi một sự chiếu cố.
Triệu Học Khánh liền cúi người nói:
- Không dám nhận!
Chủ tịch thị trấn Cao báo cáo, Phó chủ tịch địa khu Triệu là người thích hợp nghe nhất. Nhưng có Chủ tịch tỉnh ở đây, Phó chủ tịch địa khu Triệu cũng chỉ có thể ngồi một bên làm khách. Vưu Lợi Dân mặc dù nhậm chức chưa được bao lâu, mọi người chưa lĩnh giáo qua thủ đoạn của ông ta, nhưng nghe nói là bối cảnh vô cùng thâm hậu, ngay cả Bí thư Vinh đối với ông cũng phải lễ kính ba phần. Tiền nhiệm Lôi Vân Cương mạnh mẽ như thế, người kế nhiệm khẳng định cũng không thể quá yếu. Khi trung ương an bài bộ máy tỉnh thành phố, các mặt đều phải suy xét cẩn thận, tận khả năng tránh tình trạng “một nhà độc đại” xuất hiện.
- Vâng, Vụ trưởng Tào.
Cao Khiết tự nhiên cười nói.
Lúc ở nhà, có thể là do Phạm Hồng Vũ giải thích, nhưng đến chỗ công khai, Cao Khiết không thể khiêm tốn được nữa. Trong khoảng thời gian này, đối với phương án mà Phạm Hồng Vũ đưa ra, Cao Khiết cũng là mưa dầm thấm đất, cũng đã sớm quen thuộc. Đương nhiên, nếu nói chỗ nào không đúng, thì cũng không sao. Chủ nhiệm Phạm có thể thích hợp bổ sung.
Bất kể thế nào, cũng muốn tìm cơ hội để cho Phạm Hồng Vũ biểu hiện trước mặt Vưu Lợi Dân một phen.
Vưu Lợi Dân mỉm cười nói:
- Tôi xin chú ý lắng nghe.
Cao Khiết cười nói:
- Chủ tịch tỉnh, ngài như vậy làm tôi cảm thấy áp lực rất lớn.
Vưu Lợi Dân cười ha hả, khoát tay nói:
- Vẫn là câu nói kia, hãy nói cho thoải mái. Cô nói đi.
Cao Khiết nụ cười trên mặt dần dần thu lại, bắt đầu tiến hành báo cáo.
Như lúc mới bắt đầu, Vưu Lợi Dân vẫn mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu. Khi Cao Khiết nói tới việc quy hoạch xây dựng nông thôn mới, Vưu Lợi Dân hai hàng lông mày cau lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc trước, phạm trù xây dựng kinh tế, mặc dù cũng có chút ý tưởng mới, nhưng Vưu Lợi Dân cũng không ngạc nhiên như vậy. Nhưng khi đến đoạn sau, lối suy nghĩ lại càng tân tiến hơn.
- Haha, không tệ, không tệ, có chút thú vị rồi. Địa khu Ngạn Hoa của mọi người trước đó không lâu đã đánh báo cáo lên, nói muốn xây dựng căn cứ giáo dục Đỏ toàn quốc. Các người hiện tại làm ra phương án này, xem như cũng là cùng một mạch rồi, đối với tinh thần của địa khu cũng là thấu triệt vô cùng.
Vưu Lợi Dân khen ngợi nói.
Triệu Học Khánh cũng là liên tục gật đầu, phụ họa theo đuôi.
Cao Khiết nhìn Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái, ra vẻ căn cứ giáo dục Đỏ cũng là xuất phát từ hắn.
Cao Khiết kính cẩn nói:
- Chỉ là thiết tưởng ban đầu, còn chưa quen lắm, xin Chủ tịch tỉnh cho ra chỉ thị.
Vưu Lợi Dân khoát tay nói:
- Chỉ thị còn chưa nói tới, hôm nay chỉ là nghiên cứu thảo luận. Điểm xuất phát của phương án này và tư tưởng trung tâm đều rất tốt. Một số vấn đề chi tiết thì còn cần nghiên cứu kỹ lại, tận khả năng nhét hết mọi khó khăn có thể xảy ra vào. Phương án này càng hoàn thiện thì tính khả thi lại càng cao.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh nói rất đúng.
Vưu Lợi Dân hỏi:
- Phương hướng phát triển mạnh xí nghiệp xã thị trấn là rất đúng, nhưng cụ thể xây dựng những xí nghiệp đó thì tâm lý nắm chắc không? Thị trấn Phong Lâm điều kiện khách quan hình như không tốt lắm.
Cao Khiết liền nói:
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Phạm Hồng Vũ là Chủ nhiệm văn phòng quản lý phát triển xí nghiệp xã thị trấn, phương án này chính là do cậu ấy đưa ra. Vấn đề này, xin để cho cậu ấy trả lời.
- Sao?
Vưu Lợi Dân liền nhìn Phạm Hồng Vũ, trên mặt toát ra sự hứng thú.
Đối với đại danh của Phạm Hồng Vũ, Chủ tịch tỉnh Vưu tất nhiên là sớm có nghe qua. Hôm nay, Phạm Hồng Vũ biểu hiện theo quy củ, một câu cũng không hỏi, ngồi ở ghế chót, Vưu Lợi Dân tất nhiên cũng không chủ động hỏi. Nhưng cái này cũng không nói lên Vưu Lợi Dân không chút để ý tới Phạm Hồng Vũ.
Dụng ý của Tào Tuấn Thần, nhất định là hướng ông đề cử Cao Khiết, nhưng tiện thể kéo luôn Phạm Hồng Vũ khẳng định là cũng có nguyên nhân. Phạm Hồng Vũ nếu thật chỉ là một người chỉ biết đánh nhau thì sẽ không đảm đương nổi hảo ý của Tào Tuấn Thần như vậy.
- Tiểu Phạm, cậu cứ nói đi.
Vưu Lợi Dân nói.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ liền thẳng thân mình, cao giọng đáp.
- Vừa rồi, Chủ tịch thị trấn Cao cũng đã báo cáo qua, thị trấn chúng tôi dự tính xây dựng một nhà máy thức uống và nhà máy gia công kim loại. Đây đều là do thị trấn trực tiếp thao tác. Nếu vận tác tốt, có thể gia tăng tài chính cho thị trấn. Lúc trước, thiết tưởng của chúng tôi là chính phủ nhỏ, thị trường lớn. Chính phủ không cần làm xí nghiệp, chỉ cần cung cấp trợ giúp hậu cần và chính sách tương quan, vì xí nghiệp làm tốt phục vụ. Nhưng xét thấy thị trấn Phong Lâm đáy quá kém, dùng loại hình thức này mà phát triển thì thời gian sẽ kéo tương đối dài. Hơn nữa, tính liên tục của chính sách sẽ yêu cầu rất cao. Cho nên, trong giai đoạn này, chính quyền thị trấn có thể gia tăng trên diện rộng, có thể sử dụng tài lực, tăng mạnh đầu nhập đối với xây dựng cơ sở, mau chóng cải thiện giao thông thị trấn Phong Lâm và những phương tiện trợ giúp hậu cần lạc hậu khác. Tình huống này rất bức thiết. Hai nhà máy này, chúng tôi trước mắt là thiếu tài chính. Còn về vấn đề tiêu thụ và kỹ thuật thì sẽ có biện pháp giải quyết.
Cao Khiết báo cáo, chủ yếu là phương hướng lớn. Một số chi tiết cụ thể thì không đề cập đến, nên Phạm Hồng Vũ liền bổ sung.
Vưu Lợi Dân hỏi:
- Các người có dự toán hay không? Cần bao nhiêu tài chính mới có thể xây dựng được hai nhà máy này?
Phạm Hồng Vũ nói:
- Tài chính chỗ hổng cũng không lớn, phỏng chừng khoảng tám trăm ngàn là có thể xây dựng được hai nhà xưởng này rồi.
Vưu Lợi Dân không khỏi khẽ mỉm cười.
Phạm Hồng Vũ giọng điệu thật sự không nhỏ. Xem ra tám trăm ngàn đối với hắn chỉ là một con số nhỏ.
- Vậy các người có bao nhiêu tài chính?
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, thành thật đáp:
- Không có, đều phải dựa vào hóa duyên.
Vưu Lợi Dân cười ha hả nói:
- Một phân tiền đều không có. Toàn bộ nhờ hóa duyên, các người dựa vào cái gì mà có lòng tin như vậy?
Trên mặt tuy rằng mỉm cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lợi hại.
Vưu Lợi Dân cũng không phải là loại lãnh đạo thành công vĩ đại mà không chú ý đến thực tế. Cán bộ nói bốc phét trước mặt ông, ông không bao giờ thèm nghe. Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ báo cáo, nghe qua thì rất hay nhưng có thể chứng thực đúng chỗ hay không thì đó mới chính là điểm mà Vưu Lợi Dân quan tâm.
Phạm Hồng Vũ cũng không sợ hãi, nói:
- Chủ tịch tỉnh, chúng tôi đã làm báo cáo về tính khả thi của hai nhà máy này. Triển vọng của nó rất lớn. Nếu lãnh đạo cấp trên cho rằng quyên góp tám trăm ngàn là quá lớn thì chỉ cần bảo ngân hàng đồng ý cho chúng tôi vay, thì cũng tốt lắm rồi. Chúng tôi có lòng tin hoàn lại.
Vưu Lợi Dân liền nhìn Tào Tuấn Thần.
Báo cáo này còn ở chỗ Tào Tuấn Thần, Vưu Lợi Dân còn chưa kịp xem.
Tào Tuấn Thần khẽ gật đầu nói:
- Báo cáo kia tôi đã xem qua, có tính khả thi nhất định. Trong đó có một đoạn tôi cho rằng rất có đạo lý.
Vưu Lợi Dân liền hứng thú hỏi:
- Nói cái gì?
- Bọn họ nói, thời đại bây giờ đang thay đổi rất lớn, quan niệm quản lý hoàn thiện, thủ đoạn tiếp thị tiên tiến cố nhiên là yếu tố chuẩn bị cho sự thành công của xí nghiệp, nhưng quan trọng nhất vẫn là thời gian. Ai có thể chạy trước thì cơ hội thành công lại càng lớn. Thật ra nó phù hợp với tình huống thực tế của giai đoạn này.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Đây là muốn thi chạy rồi sao?
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, chính là muốn thi chạy. Quốc gia chúng ta vừa mới tiến hành cải cách, rất nhiều việc bị gác lại cần làm ngay. Quá nhiều chỗ trống trên thị trường đang cần chúng ta bổ khuyết lại. Khởi bước càng sớm thì cơ hội chiếm được định mức thị trường càng lớn. Thậm chí có thể nói, chỉ cần nhà xưởng xây lên, đủ tư cách sản xuất ra sản phẩm thì có thể biến thành tiền mặt. Chính phủ có tiền thì có thể làm đường, lắp điện, xây dựng trường học, thủy lợi, thu hút đầu tư, hình thành một số tuần hoàn.
- Ừ, trên lý luận chính là như vậy. Chúng ta trở lại đề tài ban đầu, các người muốn làm xí nghiệp xã thị trấn, ngoại trừ hai nhà xưởng này thì còn có những xí nghiệp gì khác không? Tâm lý có nắm chắc không?
- Không có!
Phạm Hồng Vũ lập tức lắc đầu.
Cao Khiết mặt biến đổi. Triệu Học Khánh trong nháy mắt hiện lên thần sắc vui sướng khi người khác gặp họa.
Nói thật, Triệu Học Khánh lúc nãy nghe Cao Khiết báo cáo có chút khiếp sợ. Cao Khiết nói tới rất nhiều tư tưởng đối với Triệu Học Khánh mà nói có thể nói hoàn toàn là lĩnh vực mới. Triệu Học Khánh trước kia chưa bao giờ nghĩ tới. Mắt thấy Chủ tịch tỉnh liên tục gật đầu, dường như vô cùng khẳng định, Triệu Học Khánh trong lòng cảm thấy không vui.
Bởi vì Cao Khiết không phải là một tay Triệu Học Khánh đưa lên, mà là người của Khâu Minh Sơn.
Không cần nói đến bản thân Khâu Minh Sơn, ngay cả thủ hạ của ông ta nói, Triệu Học Khánh không ngờ có chút nghe không rõ. Đây là sự chênh lệch.
Hiện giờ Phạm Hồng Vũ trước mặt Chủ tịch tỉnh biểu hiện là một kẻ không có đầu óc, Triệu Học Khánh đương nhiên là trong lòng mừng thầm rồi.
- Chủ tịch tỉnh, Vụ trưởng Tào, Chủ tịch địa khu Triệu, tôi cho là như thế. Chính phủ không nên ôm đồm. Thị trấn chúng tôi chủ yếu là xây dựng một bầu không khí đầu tư cho tốt, đem việc xây dựng cơ sở đẩy mạnh lên. Đồng thời đưa ra các chính sách có lợi, phát động trí thông minh của quần chúng, hợp mưu hợp sức, xây dựng thị trấn Phong Lâm. Thị trấn Phong Lâm có sáu bảy trăm ngàn nhân khẩu, mỗi người một ý tưởng thì không giống với. Bọn họ muốn làm ra xí nghiệp gì thì chúng ta bây giờ thật sự còn chưa đoán ra được. Nhưng chỉ cần là xí nghiệp có thể kiếm ra được tiền, hợp lý hợp pháp, lại không ảnh hưởng đến hoàn cảnh, chúng ta hẳn là nên cổ vũ bọn họ đi làm. Trồng cây ngô đồng thì sẽ đưa tới phượng hoàng.
Phạm Hồng Vũ không thèm để ý đến sự kinh ngạc của người khác, không vội vàng hấp tấp trình bày quan niệm của mình.
Vưu Lợi Dân vẻ mặt trở nên nghiêm túc, khẽ gật đầu nói:
- Ừ, suy nghĩ này là chính xác. Chúng ta nhiều năm như vậy, vẫn luôn là kinh tế có kế hoạch, chính phủ ôm đồm hết thảy. Lớn thì là hàng không, vũ trụ; nhỏ thì củi dầu gạo muối, tất cả đều do chính phủ làm ra kế hoạch, quản lý, đúng là bận không thở nổi. Cơ chế như vậy, thiếu mất sức sống, bất lợi đến sự điều động tài trí quần chúng. Tư tưởng cũ rích này hẳn là nên đánh vỡ, thử một chút những phương pháp mới, rất quan trọng.
- Là như vậy, Chủ tịch tỉnh. Nếu chúng tôi ở thị trấn Phong Lâm đi trước một bước, mặc kệ thành công hay không, ít nhất có thể thăm dò được một chút giáo huấn hữu ích. Đối với việc xây dựng nông thôn mới trên toàn bộ tỉnh sẽ có được tác dụng tham khảo nhất định.
Phạm Hồng Vũ cẩn thận nói.
Vưu Lợi Dân cười ha hả nói:
- Như thế nào, sao lại khiêm tốn vậy?
Mọi người đều mỉm cười.