Mười bốn tháng chín, trước hoàng hôn. Trời đẹp.

Mặt trời đã ngã về hướng Tây, ánh mặt trời chiếu rực rỡ trên mặt hồ, rồi lại phản chiếu lên chiếc mặt nạ bằng vàng.

- Chính là y?

- Đúng vậy.

Tiểu Mã rất tự tin :

- Trừ Ôn Lương Ngọc ra, tôi nghĩ không ra được người thứ hai.

Châu Vân không có phản ứng.

Những chuyện sung sướng tuy thông thường làm cho người ta nhàm chán, nhưng còn không sánh được với bi thương.

Một thứ tình cảm chân chính bi thương có thể làm cho người ta tâm thần tê liệt, xác thịt rã rời.

Nhưng phẫn nộ lại làm cho người ta phấn khởi lên.

Tiểu Mã xông lại, trừng mắt nhìn sứ giả thần Thái Dương :

- Ngươi còn ở đây sao?

Sứ giả hỏi :

- Tại sao ta phải đi đâu?

Tiểu Mã nói :

- Bởi vì những chuyện ngươi làm.

... Ngươi lấy thi thể của Châu Ngũ thái gia ra, để hiệu lệnh quần sói; ngươi không muốn cha con họ gặp nhau, ám toán Châu Vân; vì muốn tiêu hủy cả một thế hệ của bọn họ, ngươi đã mượn danh nghĩa thần Thái Dương, lợi dụng bọn thanh niên nam nữ tâm lý chống đối, để bọn họ đi mê muội vào chuyện dâm ô tà ác...

Bao nhiêu chuyện đó, Tiểu Mã chẳng cần phải nói ra, bởi vì sứ giả thần Thái Dương không hề phủ nhận.

Tiểu Mã nói :

- Những chuyện đó người làm rất thành công, chỉ tiếc là Châu Vân còn chưa chết, ta cũng chưa chết.

Sứ giả nói :

- Y chưa chết là vận khí của y; ngươi chưa chết,là vận khí của ta.

Tiểu Mã hỏi :

- Vận khí của ngươi?

Sứ giả nói :

- Bởi vì Châu Vân không phải là bạn của ngươi, nhưng Tiểu Lâm và lão Bì lại là bạn của ngươi.

Tiểu Lâm đang ở sau lưng y, lão Bì cũng thế.

Sứ giả nói :

- Không những vậy, ngươi còn có song quyền đầu, còn có một người bạn biết dùng kiếm, Châu Vân thì chỉ còn có một nửa mạng sống.

Tiểu Mã hỏi :

- Ngươi muốn ta giết y, đổi lấy mạng của Tiểu Lâm?

Sứ giả nói :

- Trên đời này, những người thích mới nới cũ không ít, không chừng ngươi cũng sẽ vì Lam Lan mà hy sinh Tiểu Lâm, chẳng qua ta tin rằng ngươi nhất định không phải là hạng người đó.

Y biết Tiểu Mã không thể hy sinh Tiểu Lâm, nhưng có thể vì Tiểu Lâm mà hy sinh tất cả điều gì.

Sứ giả nói :

- Ta cũng có thể bảo đảm rằng, quyền đầu của ngươi, và thanh kiếm của Thường Vô Ý, đủ để đối phó với Châu Vân.

Quyền đầu của Tiểu Mã không nắm chặt lại, y nắm chặt không được, bàn tay của y đang run rẩy lên.

Bởi vì y không ngờ đến một chuyện.

Y không ngờ được rằng, lão Bì đang quỳ dưới đất, bỗng chồm dậy, ôm lấy sứ giả thần Thái Dương, lăn một hơi xuống nước.

Trước khi lăn xuống nước lão Bì còn nói được hai câu :

- Ngươi coi ta là bạn, ta không thể làm cho ngươi bị mất mặt.

* * * * *

- Bạn bè.

Hai chữ bình phàm làm sao, hai chữ vĩ đại làm sao!

Đối với hai chữ đó, Châu Vân cuối cùng đã kết luận rằng :

- Hiện tại tôi mới biết được, bất kỳ võ công có cao đến đâu, cũng không sánh được với tình bạn.

Trên đời này nếu không có thứ tình cảm đó, thế giới này còn thành ra thế giới gì nữa? Người còn thành ra thứ người gì nữa?

* * * * *

Cả trời tịch dương, cả hồ tịch dương.

Tiểu Mã và Châu Vân yên lặng đối diện nhau, lâu lắm chưa nói gì.

Người mở miệng trước là Châu Vân :

- Hiện tại tôi đã biết anh mới thật là nhân vật siêu quần, bởi vì anh tin được bạn bè, bạn bè cũng tin được vào anh, bởi vì anh có thể vì bạn bè mà chết, bạn bè cũng có thể vì anh mà chết.

Tiểu Mã câm miệng.

Châu Vân nói :

- Không ai ngờ được một người như lão Bì đã vì anh mà làm vậy, tôi cũng không ngờ được, vì vậy tôi không bằng anh.

Y than thở một hồi lại nói tiếp :

- Tôi cũng biết tôi đối xử không tốt với anh, nhưng ít nhất tôi cũng làm giùm anh được vài chuyện.

Tiểu Mã chẳng hỏi y làm chuyện gì cho mình. Lam Lan là người hỏi y.

Châu Vân nói :

- Tôi có thể bảo đảm với anh, trên Lang Sơn từ đây về sau sẽ không bao giờ còn có sói hung ác, sói ăn cỏ nữa.

Tiểu Mã đứng dậy, nói ba tiếng trước giờ y chưa từng nói.

Y nói :

- Cám ơn anh!

* * * * *

Tiểu Lâm đã tỉnh lại.

Ánh tịch dương chiếu trên gương mặt của cô, dù là dưới ánh tịch dương, gương mặt cô cũng trắng bệch.

Cô không quay mặt đối diện với Tiểu Mã, cô chỉ nhỏ nhẹ nói :

- Em biết anh đi tìm em, em biết anh vì em đã làm những chuyện gì.

Tiểu Mã nói :

- Vậy thì em...

Tiểu Lâm nói :

- Em đối xử không tốt với anh.

Tiểu Mã nói :

- Em không phải nói như vậy với anh.

Tiểu Lâm nói :

- Em nhất định phải nói, bởi vì em không cách nào sống chung được với anh, giữa chúng ta đã có một chỗ rạn nứt không cách nào hàn gắn được, ở gần nhau cũng chỉ thêm đau khổ.

Cô đang khóc, nước mắt lã chã như mưa :

- Vì vậy nếu anh còn có nghĩ chút gì đến em, xin anh để cho em đi.

Vì vậy Tiểu Mã chỉ còn cách để cô đi.

Nhìn bóng dáng ẻo lả yếu đuối của cô khuất dần dưới ánh tịch dương, y không nói, cũng không khóc.

Lam Lan nãy giờ đang nhìn bọn họ, cô bỗng hỏi :

- Trên đời này quả thật có chuyện rạn nức không thể hàn gắn được sao?

Thường Vô Ý nói :

- Làm gì có.

Gương mặt y chẳng có tý biểu tình :

- Chỉ cần có tình cảm chân thật, dù có rạn nứt to lớn bao nhiêu, cũng nhất định sẽ hàn gắn được như thường.

Lam Lan hỏi :

- Ông nói câu này cho ai nghe vậy?

Thường Vô Ý nói :

- Cho cái tên Tiểu Mã ngu ngốc như một con lừa đó.

Tiểu Mã bỗng xông về phía trước, xông về hướng tịch dương, xông về hướng Tiểu Lâm vừa mới khuất.

Tịch dương mỹ lệ như thế, kiếp người mỹ lệ như thế, nếu người ta còn có cơ hội, tại sao lại đi bỏ qua dễ dàng như vậy?