Bảo bảo?!

Quý Minh một bụng lửa giận nghẹn ở trong ngực, trực tiếp sững sờ ở đứng đó.

Giờ khắc này, Quý Minh hoàn toàn quên tiểu nữ nhi Quý Tư Tư của mình còn đang bị bắt cóc trong tay Phong Hoa.

Nhìn phía Phong Hoa... không, phải nói nhìn phía bụng Phong Hoa, ánh mắt có điểm khiếp sợ, có điểm phức tạp, có điểm thấp thỏm, còn có điểm... kinh hỉ cùng kích động.

Hắn đây là được làm ông nội rồi sao?

Đại đương gia Long Môn trong cuộc đời lần đầu tiên hơi hơi khẩn trương kích động đến mồm miệng không rõ lên: "A Trạch, ngươi là nói, nàng, nàng... mang thai? Con của ngươi?"

Vừa dứt lời.

Liền thấy mặt con trai mình trầm xuống, sắc mặt không vui nói: "Hài tử ở trong bụng nữ nhân của ta đương nhiên phải là của ta."

Đang đứng một bên chưa biết chuyện gì Phong Hoa: "..."

Hài tử? Bảo bảo?

Không, trẫm không phải, trẫm không có!

Bất quá...

Nàng cẩn thận tưởng tượng, giống như cũng có một chút khả năng.

Quý thiếu gia mới nếm thử mùi vị tìиɦ ɖu͙ƈ, ở trên phương diện này có chút không biết tiết chế, còn thích nếm thử các loại tư thế mới mẻ cùng những địa điểm khác nhau, không phải lần nào cũng đều mang bảo hộ và thuốc tránh thai trên người. Nên chuyện này rất có thể...

Trúng thưởng khả năng... khá lớn.

Nghĩ đến đây, Phong Hoa sắc mặt dần dần phức tạp.

"Tiểu Phi, ngươi thật sự... mang thai?"

Tần Thâm thanh âm trở nên run rẩy, không hề có chút chất vấn nào, thậm chí hắn còn miễn cưỡng dương môi cười một cái.

Khuôn mặt tà mị tuấn tú hơi hơi tái nhợt, không biết là thân thể bị thương, hay là... trong lòng đây.

Cặp mắt đào hoa phong lưu đa tình kia, từ thời khắc Phong Hoa bước vào ám đường Long Môn, liền vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.

Ánh mắt chưa từng dời đi dù chỉ một chút, giống như trong mắt trong lòng cũng chỉ có nàng, chứa không nổi người nào khác.

Chẳng sợ tình cảnh trước mắt, hơi có chút vô ý liền tan xương nát thịt.

Tần Thâm không nghĩ tới, Phong Hoa có thể bắt cóc Quý Tư Tư để xâm nhập Long Môn cứu hắn.

 Cũng như thế, hắn chưa từng nghĩ đến, nữ nhân hắn thích có một ngày lại hoài thai con của nam nhân khác.

Nhưng dù cho biết rõ chuyến đi này có bao nhiêu nguy hiểm, còn mang thai tới cứu hắn, phần tình nghĩa này Tần Thâm vĩnh viễn khắc trong tim.

Dù cho...

Kiếp này vô duyên ở bên nhau.

" Đúng thế" Thiếu niên vẻ mặt bình thản đứng bên cạnh Phong Hoa, như lâm đại địch mà nhìn chằm chằm Tần Thâm.

Hắn còn chưa có quên đâu, người nam nhân này đã từng là bạn trai danh chính ngôn thuận của lão sư a!

Đặc biệt khi nghĩ đến lão sư thế nhưng không màng nguy hiểm tới cứu cái tên này...

Bạn học Quý với thân phận danh không chính ngôn không thuận này, trong lòng chua đến không nói nên lời.

Ngữ khí càng trở nên cường ngạnh khoe khoang ra.

"..."

Phong Hoa không nhịn được muốn đỡ trán.

Chính mình đều cùng cái tiểu hài tử giống nhau, còn muốn làm cha nữa chứ haha.

Tần Thâm trầm mặc, lúc sau mới chậm rãi mở miệng nói: "Nếu ngươi mang thai, không nên đến cái địa phương này..."

"Ai nói ta đến đây vì ngươi?"

Tần Thâm nhìn thấy nữ nhân trước mắt, cực minh diễm động lòng người mà cười rộ lên.

"Hôm nay, ta đến Long Môn, chủ yếu muốn hỏi mượn Quý lão đại một thứ."

Quý Minh từ trong khiếp sợ vô cùng đã dần bình tĩnh lại, lại lần nữa biến thành đương gia cơ trí tàn nhẫn của Long Môn: "Thứ gì?"

"Quý thiếu gia của Long Môn, ta rất coi trong hắn nha, hôm nay đặc biệt tới cửa, đem hắn đoạt để hắn làm vị hôn phu của ta."

Phong Hoa thanh âm hoa diễm lười biếng, không chút để ý đến làm càn trước mặt Quý Minh, thật sự chỉ là bởi vì... trùng quan nhất nộ vi lam nhan* mà đến.

(Câu gốc: trùng quan nhất nộ vi hồng nhan xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh. Ý nói Phong Hoa vì muốn đoạt Quý thiếu gia mà đến nghênh chiến lun hihi)

Quý Minh: "..."

Quần chúng Long Môn: "..."

Thiếu niên dương lên khóe môi như hoa, ở bên tai Phong Hoa thấp giọng cười một cái, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe được nói:

"Ngày này, ta đã chờ mong thật lâu nha, hoan nghênh lão sư tới đoạt ta về nhà."