Mấy người Sa Lĩnh Nam, ngoại trừ Khanh Cửu, ba người còn lại sắc mặt đều vừa xanh vừa trắng, tiều tụy hốc hác, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã gầy xọm.

Nguyên lai ngày đó bọn họ trở về, liền chia bột phấn du châu làm ba phần, ai cũng ăn phần của mình, kết quả sau hai canh giờ, bắt đầu điên cuồng đi tả, một ngày ít nhất phải ba bốn mươi lần, dược gì cũng không trị nổi. Cuối cùng, toàn thân không còn nửa điểm khí lực, ngay cả ngồi xổm đi đại tiện cũng phải có người dìu, chưa hết, còn khiến cho trên người toàn phân là phân, đến ba ngày sau mới từ từ thuyên giảm.

Nhưng sau khi thuyên giảm, lại phát hiện ra mặc dù công lực không tăng tiến, nhưng trọc khí trong kinh mạch tiêu tán không ít, rất có lợi cho luyện công sau này.

Lăn qua lăn lại như vậy, ba người vừa tức lại vừa sợ, nghĩ đi tìm Thiêm Hạ gây sự, nhưng thứ nhất vốn đánh không lại người ta, thứ hai lão cha người ta là đại hiệp số một số hai trên giang hồ, thứ ba du châu này cũng không phải hoàn toàn không có tác dụng, thứ tư chuyện này làm ầm lên đến cuối cùng vẫn là mất mặt mình. Đã vậy không đi tìm xui xẻo nữa, chẳng lẽ vị đắng ba ngày trước nếm còn chưa đủ sao.

Sau đó Khanh Cửu tới tụ họp với bọn họ, cuối cùng cũng không phải không nuốt nổi cục tức lần này. Vì thế ngày hôm đó gặp lại Tiểu Bảo và Thiêm Hạ, so với trước đây khách khí không ít, chuyện du châu một câu cũng không nhắc lại.

Khanh Cửu bắt chuyện với Thiêm Hạ: “Tề nhị công tử, chúng ta lại đụng mặt nhau rồi!”

Thiêm Hạ nhìn thấy mấy người này liền khó chịu, quay đầu đi không thèm để ý.

Ngược lại Tiểu Bảo lại hàn huyên cùng bọn họ.

Tiểu Bảo là một tay Tiểu Liễu nuôi lớn, từ nhỏ tận tâm dạy bảo —— giết người không đúng, giết người không tốt, sống ôn hòa mới tốt. Nhưng về sau ở cạnh Thân lão lục, lại được truyền thụ —— kẻ vô sỉ giả nhân giả nghĩa, giết không tha. Mà nam nhân của lão yêu Âu Dương Quân lại nói —— giết người mà có lợi ích mới giết, khi không phí công giết làm gì?

Khi trở về bên cạnh đại phụ thân và tiểu phụ thân, y lần đầu tiên hỏi Sở Lam, rốt cuộc học võ công có nên giết người không?

Sở Lam xẵng giọng —— muốn giết hay không, trước tiên ngươi phải có bản lĩnh đó đã.

Trải qua muôn hình muôn vẻ loại giáo dục đa dạng và phức tạp như vậy, Tiểu Bảo tổng kết mọi ý kiến, ra kết luận —— đáng chết – giết, có thể giết – giết, giết có lợi – giết, tình hình chung – không giết.

Theo đó, mấy người Sa Lĩnh Nam cũng đã bị chỉnh, không cần phải rước thêm thị phi.

Khanh Cửu thấy Thiêm Hạ phớt lờ gã, nhưng vẫn mặt dày đeo bám: “Tề huynh đệ, ngươi và Sở huynh có phải cũng tới An Khánh [1] chúc thọ Lĩnh Tây [lǐng xī] tiên sinh?”

Thiêm Hạ không giỏi ăn nói, nhưng hắn cũng có chiêu của riêng mình, chính là không thèm để ý ngươi. Khanh Cửu nói thế nói nữa, hắn vẫn quay đầu đi không lên tiếng. Bất quá trong lòng lại lẩm bẩm, ai là huynh đệ của ngươi, gọi bừa người. Linh Tê [líng xī] là cái gì? [2] Ai thèm đi!

Tiểu Bảo thấy thế trong lòng cười thầm, hóa ra tiểu đầu gỗ này cũng khiến người ta đá phải tấm sắt, không phải ai cũng nhiệt tình kết giao bằng hữu, nghĩ lại mình chẳng nói với Thiêm Hạ mấy câu, hắn đã chủ động gọi mình là Tiểu Bảo, tâm tình bất ngờ vô cùng vui vẻ.

Có điều y cũng không muốn quá khó khăn với Khanh Cửu, liền hỏi: “Khanh huynh vị Lĩnh Tây tiên sinh các ngươi đi chúc thọ là vị nào vậy?”

“Đó là đại ca của Sa huynh, chưởng môn phái Lục Hợp, tiếng tăm lừng lẫy Sa Lĩnh Tây Sa tiên sinh, hai mươi tháng tới là đại thọ bốn mươi của tiên sinh, các phái đều cử người đến chúc thọ, vốn tưởng rằng Tề nhị công tử cũng đi chứ!” Sa Lĩnh Nam ở bên cạnh nghe thấy Khanh Cửu nhắc tới huynh trưởng, vẻ mặt hả hê, hận không thể ngửa mặt song song với trời.

Tiểu Bảo nói thầm trong lòng, bốn mươi tuổi đã mời thọ yến? Các phái đều phải đến, xem ra là một đại nhân vật a.

Thiêm Hạ cũng có phản ứng, thì ra Lĩnh Tê là Lĩnh Tây nga, có điều hắn ghét Sa Lĩnh Nam, dẫn tới cũng không ưa gì Sa Lĩnh Tây, đối với chúc thọ kia một chút xíu cũng không để trong lòng.

Khanh Cửu nhìn nét mặt Thiêm Hạ, cười: “Kỳ thực các phái tụ họp không chỉ vì chúc thọ, còn vì thương thảo đại cục võ lâm, đề cử minh chủ. Tề nhị công tử nếu không đi, không chừng Tề đại hiệp đích thân đến a!”

Tiểu Bảo thầm nghĩ, sự tình lớn như vậy, cho dù Tề Gia Nghĩa không đi, Tề gia nhất định cũng sẽ phái người đến, lúc đó giao lại đầu gỗ này cho người nhà hắn, mình có thể yên tâm đi tìm vợ rồi!

Có điều, các phái đều tề tựu đông đủ, mình có nên đi coi náo nhiệt hay không…

Thiêm Hạ nghe xong cũng có chút động tâm, nếu cha tới, võ công mình tiến bộ nhanh như vậy có thể thể hiện cho cha xem, còn có thể giới thiệu Tiểu Bảo với cha nữa nga!

“Khanh gia ta đã sớm rời khỏi võ lâm, lần này tới cũng chỉ là góp vui, ham hố một màn náo nhiệt, Tề huynh đệ không ngại đi chung một đường chứ?” Khanh Cửu nói tiếp.

Thiêm Hạ còn đang lưỡng lự, Tiểu Bảo đã đáp: “Hảo, chi bằng chúng ta cùng đi!”

Khanh Cửu nhất thời vui ra mặt.

Vì thế đoàn người bèn đi về hướng bắc tới An Khánh.

Dọc đường, Thiêm Hạ rầu rĩ không vui, hắn không thích mấy người này, nhưng Tiểu Bảo lại cứ muốn đi cùng.

Mặc dù hắn nội tâm cũng muốn đi, nhưng phải là hắn và Tiểu Bảo chỉ hai người, giống như khi đi từ Chu châu tới Phàn Dương vậy, chỉ hai người mà thôi.

Hiện tại thêm bốn tên gia hỏa đáng ghét, Tiểu Bảo còn phải nói chuyện với bọn họ, thời gian nói chuyện với mình hao hụt đi bao nhiêu.

Lúc ăn cơm, có ba người kia, mình lại phải ngồi nghiêm chỉnh, cũng không thể ăn thả cửa.

Nhưng Tiểu Bảo vẫn đối xử tốt với mình, y giống như trước đây, gọi mình dậy, gắp thức ăn cho mình, hơn nữa y từng nói, bọn họ là bằng hữu tốt nhất!

Thế nhưng, hắn cảm thấy không được vui vẻ giống như trước đây?!

Kỳ thực Tiểu Bảo là cố tình nói chuyện nhiều với mấy tên gia hỏa kia, cách xa Thiêm Hạ ra một chút, y hạ quyết tâm rồi, đến An Khánh, gặp người Tề gia sẽ giao lại Thiêm Hạ cho người nhà hắn.

Y cũng biết đầu gỗ không vui, thế nhưng, y quyết phải làm như vậy, thậm chí y còn tự AQ bản thân mình rằng “đau dài không bằng đau ngắn”, không khác gì nữ hài vùng vẫy thoát khỏi bể tình đơn phương!

Ai. Đầu gỗ mặc dù lớn lên rất xinh đẹp, nhưng chỗ nào cũng vẫn là một nam thiếu niên a!

Y không dám nghĩ nhiều, rất sợ càng nghĩ càng loạn.

Cứ như thế, đoàn người ra roi thúc ngựa, không mấy ngày đã tới bờ Trường Giang, vượt Trường Giang, An Khánh chỉ còn cách một ngày đường.

Đêm trước khi qua sông, sáu người nghỉ lại một quán trọ, Thiêm Hạ nhất định đòi uống rượu, Tiểu Bảo ngăn hắn, hắn cũng không nghe, cũng đành để hắn uống một chén.

Kết quả, đương nhiên chỉ lát sau hắn đã đỏ hồng hai má, nói chuyện bắt đầu ngắc ngứ, không quên màn chết cũng không nhận mình say.

Ánh mắt Khanh Cửu lấp lóe tia ám muội.

Tiểu Bảo hết cách đành phải rời bàn sớm, đỡ hắn về phòng.

Thiêm Hạ toàn thân vô lực, về phòng liền nằm lăn ra giường, nhìn hắn đôi gò má đỏ bừng, chiếc mũi hồng hồng, Tiểu Bảo cảm thấy trong lòng thực dịu dàng, lộ trình suốt mười ngày vừa rồi, đã lâu không ở một mình với đầu gỗ.

“Tiểu Bảo…” Thiêm Hạ lẩm bẩm gọi.

“Ta ở đây”

“Tiểu Bảo!” Thanh âm mềm mại, có chút ngắc ngứ, lại nói không hết nét dễ thương.

Tiểu Bảo trong lòng càng nhuyễn.

Thiêm Hạ vươn tay kéo Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, ta, ta muốn cùng ngươi… ngủ”. Thiêm Hạ đôi mắt đẹp giờ phút này chỉ còn là một đường chỉ hẹp, nhưng mượn sức rượu khí lực không nhỏ, gắt gao quấn lấy thắt lưng Tiểu Bảo không chịu buông.

Tiểu Bảo để hắn ôm, cởi giầy cho hắn.

“Tiểu Bảo, chúng ta, chúng ta không đi An Khánh có được không? Ta và ngươi cùng nhau hành hiệp, trượng nghĩa… chỉ có hai người chúng ta… Tiểu Bảo có được không?” Thanh âm Thiêm Hạ mang ý khẩn cầu, trước đây chưa từng tùy tiện đưa ra đòi hỏi như vậy, thậm chí có chút dè dặt.

Tiểu Bảo cảm nhận trong lòng tư vị không phải.

Đầu gỗ này không thoải mái vậy sao?

Lúc đầu y vốn muốn cùng hắn đi đây đó trải nghiệm, hai người cùng một chỗ thực sự rất vui vẻ.

Hiện tại tống trả hắn về nhà…

Động tác tay dừng lại, chuyển thành nhéo mũi Thiêm Hạ.

Thiêm Hạ cũng không dễ dàng thanh tỉnh, hắn mới uống một chút đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, cứ tưởng uống rượu thích thế nào, hóa ra rất khó chịu!

Hắn chỉ là vô thức quấn lấy Tiểu Bảo, lẩm bẩm không chịu thôi nói: “Được không? Được không…”

Hắn nghĩ mình không phải người nhỏ nhen, rõ ràng Tiểu Bảo đã nói hai người là bằng hữu tốt nhất, mấy tên gia hỏa kia mặc dùng không tốt, nhưng đều là người đồng đạo, cha nói phải quảng giao thiên hạ hào kiệt!

Mình không phải người nhỏ nhen, thực sự không nhỏ nhen, nhưng lại không muốn Tiểu Bảo thân thiết với những người khác.

“Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, chúng ta, chúng ta, cùng nhau…”

Tiểu Bảo nghe hắn lộn xộn gọi tên mình, từng tiếng từng tiếng, cảm thấy cái tên này cũng không trẻ con quê mùa đến vậy, còn rất êm tai. Y cởi giày cho Thiêm Hạ xong, gia hỏa này vẫn ôm cứng lấy thắt lưng y chưa chịu buông.

Rất tự nhiên kéo hắn vào lòng, xoa đầu người tựa trước ngực mình: “Thực sự rất muốn vậy sao?”

Kỳ thực chính mình nhẫn cũng rất khổ sở.

Cho dù y giỏi võ công đến đâu hay tinh ranh thế nào, cũng vẫn chỉ là một thiêu niên hai mươi tuổi, ý niệm cưới vợ rất chấp nhất, nhưng ít nhiều bậc trưởng bối trong nhà đều thích nam nhân, chính mình hết lần này tới lần khác một mực phản kháng, xa lánh Thiêm Hạ, y cũng không thoải mái gì.

Tiểu Bảo cắn răng, nói: “Hảo, chúng ta không đi cùng bọn họ nữa, ngày mai chúng ta tách ra đi cùng nhau”. Nói xong lời này, cảm thấy toàn thân buông lỏng, trong lòng nhẹ nhàng vô cùng.

Trước khi đến An Khánh, hai người lại ở chung với nhau cũng không sao, chỉ có vài ngày, y tự mình trấn an bản thân.

Thiêm Hạ cũng không biết là có nghe rõ không, đầu tựa trước ngực Tiểu Bảo, dụi dụi hai cái, khóe miệng hơi dẫn ý cười, dần dần thiếp đi. Chỉ là dù ngủ cũng không chịu buông tay.

Tiểu Bảo không rời đi, điều chỉnh tư thế cùng nằm xuống, đắp chăn tử tế cho cả hai người, nhìn Thiêm Hạ ngủ say, trong lòng vô cùng thư thái.

Người này uống rượu say vẫn rất ngoan, còn tưởng phải khóc khóc nháo nháo, hóa ra dễ dỗ như vậy?!

Làm cái gì lớn lên xinh đẹp vậy, cơ thể cũng rất thơm… Y nghĩ lung tung, tận lực kìm nén nhiệt khí bốc lên từ dưới thân, dần dần, cơn buồn ngủ kéo tới, cũng thiếp đi.

Mà lúc này, bên ngoài cửa sổ đằng xa có một người đứng lặng lẽ, Khanh Cửu. Khuôn mặt thanh tú lúc này không còn chút vẻ tà mị, chỉ yên lặng không nói gì chăm chú nhìn cửa phòng Thiêm Hạ, thật lâu thật lâu.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo viện cớ chuyện làm ăn trong nhà có chút vấn đề cần phải xử lý, muốn đi riêng cùng Thiêm Hạ.

Thiêm Hạ mừng rỡ muốn cười, lại phải làm mặt thản nhiên, thực khó nhịn.

Ha ha, xem ra lần sau vẫn cứ uống rượu đi, uống rượu vào Tiểu Bảo sẽ nghe mình nói.

Nghĩ lại sáng nay tỉnh dậy, phát hiện Tiểu Bảo gối đầu kề bên, còn tưởng vẫn đang nằm mộng, ha ha.

Khanh Cửu vừa định nói gì đó, Thiêm Hạ đã cầm tay Tiểu Bảo rời đi.

Sa Lĩnh Nam mang theo ý mỉa mai nói với Khanh Cửu: “Này, không phải ngươi không thích tiểu quan sao, thế nào lại nhìn trúng gia hỏa kia, bây giờ ngươi không phải đối thủ của hắn đâu…”

“Câm mồm!”

Dường như Sa Lĩnh Nam có phần kiêng kị đối với Khanh Cửu, không dám nói thêm gì.

Dọc đường đi, Thiêm Hạ đều rất cao hứng, nói nói cười cười không thôi, Tiểu Bảo tâm tình cũng vui vẻ, cùng hắn tán phét, thoải mái vô cùng.

Thiêm Hạ nhớ tới nhũ mẫu chăm sóc mình ngày bé Cố Lý thị sống ở phủ Huy châu, nơi ấy ngay gần bờ Trường Giang, liền nhất định kéo Tiểu Bảo đi thăm bà.

Sau khi tiểu muội Thiêm Thu của hắn được hai tuổi bà rời khỏi Tề gia, nhũ mẫu đối xử với hắn rất ôn nhu, lúc bà rời đi hắn khóc lóc ầm ĩ, phụ thân đã giáo huấn hắn một trận nên thân.

Tiểu Bảo bằng lòng đi riêng với hắn, chính là vì muốn dỗ hắn vui vẻ, đương nhiên lúc này không có ý kiến khác, bọn họ dọc đường thăm hỏi, nhũ mấu sống ở thôn trang cách đó rất gần, đi nửa ngày đường đã tới.

Vào thôn hỏi, thôn dân đều nói biết bà, một đại thẩm hỏi: “Hai vị công tử, có phải là thiếu gia Tề phủ ngày trước Cố đại nương tới làm công không?”

Tiểu Bảo khó hiểu, chuyện của Cố đại nương sao người ngoài lại biết rõ như vậy?

Thiêm Hạ gật đầu: “Là cháu, Cố đại nương là nhũ mẫu của cháu”

“Nga, thế này, Cố đại nương sắp khóc mù con mắt rồi”

Đại thẩm này cũng rất nhiệt tình, mời bọn họ ngồi, nói: “Ai, Cố đại nương có độc nhất một người con trai, sáu năm trước tới hiệu thuốc ở phủ An Khánh, Giang Bắc học nghề, năm năm học thông thạo rồi xuất sư là có thể kiếm tiền dưỡng gia, nhưng hài tử này từ hai năm trước không về thăm thân mẫu hắn lấy một lần, một đồng cũng không gửi! Cố đại nương đến cùng vẫn nói con bà ấy đã xảy ra chuyện, còn cầu xin rất nhiều người đi tìm hắn, chính bà cũng đã đi tìm, nhưng người vẫn là chẳng thấy đâu! Cố đại nương thật đáng thương a, không biết đã rớt bao nước mắt!”

“Thế đạo này, hiếu tử thật ít a!”

Thiêm Hạ nghe vậy liền đứng lên muốn đi tìm Cố đại nương.

Tiểu Bảo nói: “Vậy đưa bà ít ngân lượng, rồi mời người tới chăm sóc, cũng coi như…”

Thiêm Hạ quay đầu lại nói với Tiểu Bảo: “Không đúng, Đại Mao ca không phải người xấu không có lương tâm, hắn là người tốt, không có chuyện hắn không chịu trở về chăm sóc đại nương, chắc chắn đã xảy ra chuyện! Tiểu Bảo chúng ta đi xem”

Tiểu Bảo thầm than, bệnh đại hiệp của đầu gỗ lại tái phát rồi.

Bọn họ tới nhà Cố đại nương, đó là một phụ nhân chưa tới năm mươi, tướng mạo khá thanh tú, trong nhà cũng sắp đặt gọn gàng ngăn nắp, vừa nhìn đã biết là người có khả năng!

Thiêm Hạ cởi bỏ mũ sa, phụ nhân hai mắt trợn tròn: “Nhị Quan!”

“Nhũ nương!”

Hai người ôm chầm lấy nhau.

Một lúc lâu sau mới ngồi xuống nói chuyện, trượng phu của Cố đại nương là người phụ việc trong hiệu thuốc, sau khi qua đời, nhi tử cũng tới hiệu thuốc học nghề, thế nhưng lại một đi không trở về.

“Nhị Quan, Đại Mao nhà ta không phải loại người như vậy a, ta nhờ người đi tìm nó đều tìm không được, năm ngoái ta tự mình đi tìm, bọn họ nói nó đã sớm trốn đi, Đại Mao nhà ta không phải loại người như vậy a!”

Thiêm Hạ vỗ ngực đảm bảo: “Nhũ nương, con biết Đại Mao ca, hắn là người tốt, con nhất định sẽ tìm hắn về cho người!”

“Nó lớn lên rất giống ta, con còn nhớ không, ấn đường nó có một nốt ruồi son, rất dễ nhận biết”

Cố đại nương lại nói rõ sự tình một lần nữa, Thiêm Hạ đều cầm bút ghi lại cẩn thận, để lại kha khá ngân lượng cho Cố đại nương rồi mới cùng Tiểu Bảo đi An Khánh.

Ai, xem ra An Khánh này là không đi không được rồi!

Tiểu Bảo nhịn không được nói: “Tiểu Hạ, không tìm được cũng rất bình thường thôi, mò kim đáy biển a…” Kỳ thực y muốn nói, người trẻ tuổi như vậy đâu thiếu gì, nói không chừng đã **, hoặc là đi phiêu tiểu nương không còn một xu dính túi, bị người ta đánh chết… Khả năng đó là rất lớn. Hơn nữa cho dù ngày bé hắn hiếu thảo nhu thuận, nhưng nhiều năm qua đi ai biết đã thành cái đức hạnh gì, mẫu thân nói về nhi tử thì sao, đều là ba hoa hết, không thể tin được.

Thiêm Hạ nói rất nghiêm túc: “Tiểu Bảo, Đại Mao ca thực sự sẽ không bỏ mặc đại nương, hắn là người tốt, chắc chắn hắn đã xảy ra chuyện”

Hảo, hảo. Tiểu Bảo cũng không lý sự với hắn, dù sao đầu gỗ nghiêm túc lên cũng rất thú vị.

Hai người suốt đêm vượt Trường Giang, sau một ngày thì tới phủ An Khánh.

Đại Mao nhà nhũ mẫu học nghề ở Tế Thiện đường hiệu thuốc đã có từ lâu đời, Thiêm Hạ và Tiểu Bảo tìm chưởng quỹ thăm hỏi, chưởng quỹ là một lão tiên sinh, nói chuyện chậm như rùa: “Các ngươi là người thứ năm tới hỏi rồi”

“Hài tử này học nghề rất thành thực nhu thuận, nhưng ai biết mắt thấy sắp xuất sư, người lại chạy mất! Ai, hiệu thuốc chúng ta tổn hao tâm sức truyền dạy nghề, học đồ sau đó ở lại hiệu thuốc làm ba năm, tiền công cầm ba phần, nhưng hắn bản lĩnh học ** đã chạy mất! Nếu không phải nể tình người cha đã mất của hắn, lão hủ còn muốn tìm Cố gia đòi món nợ này!”

Tiểu Bảo nghe vậy, tin tới bảy tám phần, loại chuyện này cũng không hiếm lạ gì, thời gian còn học nghề thường bị sư phụ làm khó dễ mắng chửi sai bảo, giận dữ tích lũy, nhẫn nhịn đến khi học thành, liền bỏ đi. Xem ra Đại Mao này ở trong hiệu thuốc trải qua cũng không phải ngày tháng tốt đẹp gì.

Thiêm Hạ lại thay Đại Mao biện giải: “Lão tiên sinh, Đại Mao không phải người như thế, hắn sao có thể bỏ đi được, hắn vừa không có tiền, còn có lão mẫu thân…”

Lão tiên sinh sắc mặt âm trầm, có phần cáu giận: “Hắn không có tiền? Hắn có bản lĩnh a, đi xa xa chút, tìm một hiệu thuốc làm hỏa kế còn không kiếm được tiền sao? Các ngươi tìm cái gì, hắn trốn đi đã một hai năm, nếu hắn có chút lương tâm, tự nhiên sẽ đón lão nương hắn tới sống!”

“Đại Mao không phải người như thế!” Thiêm Hạ cố chấp.

“Vị tiểu công tử này, nhân tâm cách một lớp da bụng a!”

Tiểu Bảo ngăn Thiêm Hạ vẫn định nói tiếp, “Lão tiên sinh, thực không dám giấu, Đại Mao là thân thích họ hàng xa của chúng ta, hắn bỏ đi làm phiền quý điếm, đây là ——” Y bỏ ngân phiếu ra, đặt trên bàn, “Xem như là bồi tội cho Đại Mao”

Ai ngờ lão tiên sinh dược điếm vừa nhìn thấy ngân phiếu đã tức giận đến dựng râu, giận dữ nói: “Lão hủ nếu tham tiền tài, đã sớm đi tìm Cố đại nương! Ta biết, các ngươi cho rằng lão phu khắc nghiệt với hài tử này cho nên hắn mới chạy, phải không? Các ngươi cứ đi nghe ngóng dò la, Tế Thiện đường ta có bao giờ làm loại chuyện này, học đồ của chúng ta rất nhiều, ngươi cứ tùy tiện tìm một người mà hỏi!” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Tiểu Bảo thu hồi ngân phiếu, nói với Thiêm Hạ: “Chúng ta đi hỏi mấy hỏa kế kia một chút. Lão tiên sinh này không ham tiền, hỏa kế sẽ không vậy”

Thiêm Hạ lúng túng nói: “Không tốt lắm” Dùng tiền mua chuộc người?!

“Trên đời này sẽ có người không thích tiền, nhưng rất ít!” Tiểu Bảo nhếch môi, tươi cười tinh nghịch.

Thế nhưng, đã hỏi vài hỏa kế, lời nói không khác biệt lão tiên sinh là mấy, đều nói trong điếm đối xử với học đồ rất tốt, không mắng chửi.

Có một hỏa kế nói cho Tiểu Bảo: “Đại Mao với ta giao tình không tồi, khi nương hắn tới đây ta cũng đã nói với bà, Đại Mao đúng là đã tới chỗ khác làm, sau hai năm sẽ trở về đón bà. Ở chỗ này làm ba năm, chỉ lấy ba phần, quá ít!”

Từ đó, Tiểu Bảo cảm thấy sự việc đã quá rõ, liền kéo Thiêm Hạ ra ngoài.

“Tiểu Bảo, Đại Mao hắn ——”

Tiểu Bảo biết hắn muốn nói gì, nhưng đại hiệp không phải chuyện gì cũng quản bừa, người ta lén bỏ đi, ngươi cứ khăng khăng đi tìm hắn, đây là hành hiệp trượng nghĩa a? Là chõ mũi vào chuyện người khác, ăn no dửng mỡ đó.

“Chúng ta buổi trưa ăn gì đây?”

Thiêm Hạ nghe được lời này, bụng cũng đã kêu gào, từ sáng đến giờ chưa ăn gì hết!

Thế nhưng, không đúng a, phải lo chuyện Đại Mao trước, hắn cứng miệng nói: “Ta không đói, chúng ta đừng ăn vội, chúng ta lại đi tìm hắn!”

Tiểu Bảo không ngờ đầu gỗ này ngay cả ăn cũng không thiết, âm thầm thở dài, chỉ có thể từ từ khuyên hắn sau.

Hai người đi dạo trên đường, phủ An Khánh hóa ra cũng rất náo nhiệt, chỉ có điều Thiêm Hạ luôn cau mày vẻ mặt sầu muộn, Tiểu Bảo ở bên thấy buồn cười không đỡ được.

“Nhị đệ! Tề Thiêm Hạ!” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng gọi.

Thiêm Hạ giật mình, ngoảnh đầu lại, cách đó không xa là một thanh niên cao lớn anh tuấn, là đại ca Tề Thiêm Xuân của hắn.

“Đại ca!” Thiêm Hạ vui mừng.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tề Thiêm Xuân trên mặt không hề cười, nghiêm túc hỏi, còn nhìn Tiểu Bảo ở bên cạnh, chau mày, “Đây là?”

Tiểu Bảo ban đầu nghe Thiêm Hạ gọi đại ca còn rất cao hứng, cuối cùng đã có thể trả lại người, nhưng cẩn thận quan sát, Tề Thiêm Xuân này so với đệ đệ hai lúa của hắn kém xa, mặc dù y phục giản dị, nhưng vẻ mặt cao ngạo, nhìn ai cũng như thiếu nợ hắn.

Bộ mặt thối này bày cho ai xem chứ? Ấn tượng của Tiểu Bảo đối với hắn rất kém.

Nhưng y vẫn ôm quyền thi lễ trả lời: “Tại hạ Sở Kháng Thiên, đến từ Nam Hải, là người làm ăn, kết giao cùng lệnh đệ không lâu…”

Thiêm Hạ cũng vội vàng nói tốt: “Đại ca, đây là bằng hữu mới kết giao, tốt nhất…”

Nhưng Tề Thiêm Xuân vừa nghe Tiểu Bảo nói không có võ công, không thèm liếc y thêm một lần, chỉ trầm giọng nói với Thiêm Hạ: “Lần trước ngươi gửi thư, không phải nói đang ở Chu châu, thế nào đã lại tới đây”

“Ta, ta đã làm tốt chuyện ở đó, sau đó, sau đó…” Thiêm Hạ hiển nhiên có chút sợ hãi vị huynh trưởng này, hơn nữa miệng lưỡi cũng không nhanh nhẹn, càng lắp bắp tợn.

Tề Thiêm Xuân phất tay bảo hắn khỏi cần nói nữa, nói: “Nhị đệ ngươi cũng không còn nhỏ, nên hiểu chuyện một chút, tại sao xuất môn không đội mũ sa hả?”

“Ta…” Kỳ thực là trời nóng, Tiểu Bảo kêu hắn khỏi đội!

“Được rồi, sau này nhớ phải đội. Đại hội võ lâm lần này không phải chuyện nhỏ, cha nương có chuyện không tới được, bảo ta mang theo tám thiết vệ tới dự, ngươi đã tới, đừng làm mất mặt Tề gia, kết giao bằng hữu cẩn thận một chút”. Nói xong xoay người bỏ đi.

Thiêm Hạ cũng đành tò tò theo sau hắn, sau đó ngoảnh đầu lại len lén gọi Tiểu Bảo.

“Đại ca, thiết vệ thúc thúc tới a, đại ca, nhũ mẫu của nhà chúng ta, nhi tử Đại Mao của Cố đại nương, ngươi còn nhớ không, hắn mất tích, hắn…”

Tề Thiêm Xuân dừng lại, có điểm bất đắc dĩ, đề phòng Tiểu Bảo đi sau khẽ giọng nói: “Nhị đệ, đại hội võ lâm lần này muốn chọn minh chủ, rất quan trọng, tới Sa gia, ngươi hảo hảo ở yên, đừng quản chuyện này chuyện nọ, nghe không?”

“Nga”. Thiêm Hạ cúi đầu, cắn môi.

Tiểu Bảo vẫn một mực lặng lẽ quan sát.

Y quyết định, tuyệt đối không thể giao phó tiểu đầu gỗ cho đại ca hắn.

Tề Gia Nghĩa dạy nhi tử thành loại đức hạnh này sao? Rõ ràng đầu gỗ đáng yêu hơn hắn một vạn lần!

Thiêm Hạ im lặng bước đi, hắn cảm thấy có lỗi với Tiểu Bảo, không hảo hảo giới thiệu y, Tiểu Bảo tốt lắm, đại ca cũng không chịu nghe, hơn nữa Tiểu Bảo cũng thấy được, mình rất vô dụng.

Tiểu Bảo có thể không muốn tới Sa gia không, không đi với mình nữa?

Tiểu Bảo thấy hắn rầu rĩ không vui, trong lòng bực bội, vươn tay nắm lấy tay hắn, dùng tay áo che lại, nháy mắt với hắn.

“Yên tâm, ta cùng đi Sa gia với ngươi”

Thiêm Hạ vừa nghe, con mắt lập tức sáng ngời, đầu gật gật, tay cũng nắm lấy tay Tiểu Bảo, vẻ mất hứng mới rồi bay sạch.

Chú thích:

[1] An Khánh: thuộc tỉnh An Huy, nằm bên bờ Trường Giang, ngày nay là một thành phố cảng nổi tiếng.

Như vậy tạm thời hành trình cuả Thiêm Hạ và Tiểu Bảo là đi từ Chu châu, Hồ Nam về phía đông tới Phàn Dương, Giang Tây rồi vượt Trường Giang lên phía bắc tới An Khánh, An Huy (Sau này sẽ là tiếp tục bắc tiến về Duyện châu). Ban đầu Tiểu Bảo từ Nam Hải tới – khu vực biển Nam của Trung Quốc (mạn Quảng Đông) còn Thiêm Hạ ở Duyện châu thuộc tỉnh Sơn Đông vượt Trường Giang một lần tới Chu châu. [2] Lĩnh Tây và Linh Tê phát âm gần giống nhau, lại là Thiêm Hạ nghe nhầm thôi.