Ở một nơi xa xôi nào đó, đêm khuya ngày mười lăm tháng ba, đương gia hiệu buôn Sở Sở là Sở Liễu và lão công đang ở trên giường làm chuyện ‘ấy ấy’.

Hai người mệnh khổ mà, hàng tháng chỉ có thể giao hoan hai ngày, mùng một và mười lăm, cơ hội hiếm có, phu phu hai người liều mạng xuất trận.

Thế nhưng thân thể Sở Liễu không tốt, Sở Lam còn muốn khoái hoạt, phải làm xác nhận trước: “Còn được chứ?”

Tiểu Liễu khe khẽ rên rỉ, tiếng đáp trả nhỏ tới gần như không nghe thấy được “Ừ —”, đôi chân thon dài quấn lấy thắt lưng hắn càng thêm chặt, tỏ ý khích lệ.

Sở Lam nhiệt huyết bừng bừng, đang chuẩn bị thể hiện khí thế cuồng phong bão táp —

Ngoài sân, tiếng gọi sát phong cảnh ầm ỹ: “Sở lão bản, Sở lão đại, xảy ra chuyện, Tiểu Bảo lại trốn rồi!”

Đây là lần thứ hai Tiểu Bảo trốn đi, lần đầu là tám năm trước, làm hại Tiểu Liễu bị cảm lạnh.

Sở Lam vừa mặc y phục cho lão bà đang nóng ruột như lửa đốt vừa mắng thầm trong lòng: “Tiểu hỗn đản, phá hư chuyện tốt của lão tử, chạy hay lắm, chạy giỏi lắm! Có ngon thì đừng về nữa!”

Tiểu Liễu mặc xong xuôi y phục liền nhảy xuống giường, gọi Chu lão thập đã đợi sẵn ở đại sảnh.

“Tiểu Bảo muốn đi vận chuyển hàng hóa với mọi người mà, sao lại trốn mất?” Tiểu Liễu vội hỏi.

“Nó để lại thư –” Chu lão thập đưa cho Tiểu Liễu lá thư nhăn nhúm.

Chữ viết trong tờ giấy cũng không đến nỗi quá khó coi: Tiểu phụ thân, nhi tử không muốn tiếp tục phí hoài năm tháng nữa, con sẽ tới Trung Thổ [1], nhất định sẽ ôm về một mỹ nhân, tiểu phụ thân chớ nên lo lắng.

Người nhất định phải bảo trọng thân thể, ngoại trừ mùng một mười lăm chớ nên lại gần đại phụ thân, trăm triệu lần không được mềm lòng…

Mắt Sở Lam rất tốt, thoáng nhìn đã xem rõ rõ ràng ràng nội dung bức thư, phía sau đều là dặn dò lão bà thân yêu của hắn đi đề phòng lão công này, lửa giận bốc tới tận đầu: “Cái đồ hỗn tiểu tử này, Sở Lam ta là loại người như vậy sao, hả? Nó coi lão tử của nó là cái hạng gì?

Tiểu Liễu trừng mắt hắn, oán giận mọi người: “Ai cho các ngươi dạy y võ công!” Nếu không phải có một thân công phu, y cũng sẽ không thời thời khắc khắc đều nghĩ tới chuyện đi Trung Nguyên.

Sở Lam vừa định chối tội, Tiểu Liễu đã nhanh chân làm khó hắn trước: “Lẽ nào y không phải nhi tử ngươi? Ngươi không hề lo lắng một chút nào thế?”

Sở Lam cứng họng. Chỉ có thể thầm nói trong lòng, tiểu hỗn đản kia cũng đâu phải có võ công muốn bước vào giang hồ chứ, rõ ràng là ghen tị Chu lão thập cưới nhiều lão bà, hừ, tiểu sắc quỷ, cũng không biết giống ai… Nam nhân không tốt sao, việc gì phải lấy nữ nhân về!

Ngược lại mấy vị ma tướng sống trong an nhàn sung sướng dưỡng thành một đoàn bụng phệ lại lầm bầm: “Sở lão bản, võ công đâu phải do chúng ta dạy, là lão yêu với nhân tình nhân ngãi của hắn đấy chứ…”

Sở Lam cũng ôm lấy lão bà khuyên giải: “Đi thì cũng đi rồi, lo lắng cũng vô dụng, may là có võ công, ra ngoài sẽ không bị người ta bắt nạt!”

Ai, thằng tiểu vô lại kia ra ngoài, chẳng bắt nạt người ta thì thôi.

Tiểu Liễu vẫn lo lắng không yên, mặc dù quá khứ đã qua, nhưng Sở Tiểu Bảo dù sao cũng là huyết mạch duy nhất của Hạo Thiên giáo, mà Trung Thổ, cũng chẳng phải vùng đất tốt lành gì.

“Nếu không — chúng ta… trở về đi…” Tiểu Liễu nắm chặt tay Sở Lam.

Sở Lam mím môi.

E rằng thực sự đã đến lúc trở về.

Chú thích:

[1] Trung Thổ: cũng chính là Trung Nguyên – vùng trung hạ du sông Hoàng Hà.