Tế Độ và Liên Hoa Sát Thủ đứng đối diện nhìn nhau trân trối, trong đầu mỗi người đều có tính toán riêng.

Nàng thì một lòng muốn trả thù cho cha, nên mười mấy năm đã khổ luyện võ nghệ, hơn nữa trận đánh này còn vì muốn báo ơn Ngao Bái.

Từ trước khi đến Thái Hành Sơn, Ngao Bái đã tìm gặp nàng, đề cập với nàng về môn phái võ công của Tế Độ.

Ngao Bái nói chắc chắn võ công đồ đệ Võ Ma có chỗ khuất khúc gì đó nhưng mấy mươi năm qua chưa ai tìm được.

Lại nữa Tế Độ có lắm sở trường.

Chính vì vậy mà trong trận ám sát này Ngao Bái không dám khinh suất chút nào, bèn đưa ra một sách lược có tính chu toàn, bảo nàng đi tiêu hao sức lực của Tế Độ trước, nếu giết được thì hay nhất, bằng không cũng không sao vì Ngao Bái sẽ xuất hiện và nắm chắc phần thắng.

Về phần Tế Độ thì không nghĩ nhiều đến thế, chỉ một lòng muốn lấy lại đầu Não Đại.

Cho nên mặc dù Liên Hoa Sát Thủ dẫn dụ chàng đi khá xa hẻm Thái Hành Sơn, Tế Độ vẫn đuổi theo sát.

Liên Hoa Sát Thủ lườm Tế Độ một lúc, nhếch môi cười nói:

- Định Viễn đại tướng quân, dịch dung cũng khá đấy.

Nhà ngươi đang thắc mắc lắm đúng không?  Hãy nhìn xuống tay mình sẽ hiểu thôi.

Tế Độ nhìn xuống đôi tay chàng.

Phải mất mươi giây, chàng mới hiểu thì ra nàng đang ám chỉ vùng da nơi hai ngón tay cái của chàng trắng hơn các vùng da của các ngón tay khác, chỉ có những người hay đeo nhẫn ngọc mới thế.

Tế Độ tháo tấm mặt nạ da người ném xuống đất, ôm quyền nói:

- Cô nương thật thông minh.

Tại hạ khâm phục, ước gì cô nương dùng tài cán của mình đi làm việc nghĩa…

Tế Độ chưa nói hết lời, Liên Hoa Sát Thủ thu nụ cười, nhìn thẳng vào mặt chàng, đanh giọng nói:

- Huyết hải thâm thù của gia đình ta chính là việc đại nghĩa!

Nói rồi ném đầu Não Đại vào một lùm cây, sau đó cũng tháo khăn che mặt, nói thêm:

- Thật uổng công a mã ta nhường ngôi vị Đại Hãn và đi đánh giang sơn cho Hoàng Thái Cực, kết cục nhận được là con trai hắn tước mọi danh hiệu, đánh vào cả quan tài người.

Tế Độ nghe mấy lời này mở to mắt nhìn Hà Tử Lăng.

Khi miếng lụa trút xuống, chàng không bất ngờ về việc sát thủ liên hoàn chính là nàng, vì Cửu Dương đã sớm báo lại với chàng.

Nhưng Tế Độ thật sự bất ngờ về danh tính thật sự của Hà Tử Lăng.

Thì ra nàng chính là Đông Nga, con gái thân sinh độc nhất của Đa Nhĩ Cổn - người mà năm xưa suất lĩnh quần hùng, chỉ huy quân binh tiến vào quan ải, hợp binh với Ngô Tam Quế đánh bại Lý Tự Thành, uy phong vang dội.

Thảo nào! Tế Độ nhủ bụng bọn Huyết Trích Tử lại nghe lời nàng đến vậy, tôn thành thủ lĩnh.

Năm xưa, để tranh giành ngai vàng, Đa Nhĩ Cổn đã bí mật lập ra một đội sát thủ gọi là Huyết Trích Tử, dùng để tiêu diệt những kẻ chống đối mình.

Ngoài tinh thông kiếm thuật ra, Huyết Trích Tử còn rất giỏi dụng mác, và cũng thành thạo thuật hợp vây.

Những người này trên dưới không quá ba mươi tuổi, đặc biệt tuyển lựa từ trong đoàn binh Tương Hoàng Kỳ.

Số dũng sĩ đó có thiên tư rất tốt, được Đa Nhĩ Cổn đích thân huấn luyện nên phương thức sử mác kiệt xuất.

Nếu họ ở bình nguyên cưỡi ngựa vung mác công kích thì không ai trong thiên hạ có thể giữ được tính mệnh.

Tổ chức Huyết Trích Tử đã từng thực hiện năm trăm nhiệm vụ do Đa Nhĩ Cổn giao phó mà chưa từng thất bại.

Sự thành công này đã khiến danh tiếng của họ vang dội khắp nơi.

Sau khi Đa Nhĩ Cổn qua đời, tất cả các hoạt động của đội tinh binh này đã dừng lại.

Đến năm Thuận Trị thứ mười sáu, Ngao Bái lại cho Huyết Trích Tử tái xuất giang hồ, mà nguy hiểm hơn là nhóm sát thủ này càng trở nên lợi hại với sự thống lĩnh của một cô gái không rõ lai lịch mà giang hồ gọi là Liên Hoa Sát Thủ.

Nàng là một sát thủ với võ công cao cường và khả năng lãnh đạo tài ba, là thủ lĩnh của đội quân bí mật thực hiện các nhiệm vụ tam mệnh đại thần giao cho.

Uy tín và sự điềm tĩnh đáng nể của nàng đã giúp nàng chiếm được lòng tin và sự khâm phục tuyệt đối của đồng đội.

Nàng chính là linh hồn, là trái tim của Huyết Trích Tử.

Tế Độ vừa nghĩ về Huyết Trích Tử vừa nhìn Hà Tử Lăng chăm chú, đôi mắt nàng vẫn đẹp như xưa, nhưng vì mang chứa quá nhiều và quá lâu những sự hận thù ưu tư sầu khổ nên đã mất đi ánh lấp lánh xưa kia.

Hà Tử Lăng cũng nhìn lại Tế Độ.

Nàng nhận thấy nét mặt chàng vẫn lạnh lùng vô cảm như thường lệ, như nước trong hồ bình lặng, không chút khơi động.

Có lẽ do nhiều năm ở trong quan trường chàng quá quen với những âm mưu suy tính nên rèn được cho mình khả năng không bộc lộ vui buồn mừng giận lên mặt khi gặp mọi kinh ngạc nào.

Nàng quả thật không có cách nào phát hiện ra trong lòng chàng đang nghĩ gì về nàng khi này?  Nhưng Hà Tử Lăng đã sớm dặn lòng hãy nên đè nén mọi cảm xúc dành cho người đàn ông này, nên sau một thoáng nhìn Tế Độ chăm chăm, nàng tiếp tục cất giọng nói, lạnh như đá cuội:

- Tất cả đều do a mã ngươi gây nên.

Nếu năm đó a mã ngươi không trình quyển tấu chương vu oan giá họa a mã ta bí mật may hoàng bào, mộ phần a mã ta không bị hủy, danh hiệu cũng không bị tước bỏ!

Tế Độ biết thân phận Hà Tử Lăng vốn dĩ là cách cách, so với Tân Nguyên địa vị cao hơn bội phần, mặc dù bây giờ danh hiệu đó không còn nữa, chàng vẫn dùng cách xưng hô cung kính với nàng:

- A mã hạ quan không vu oan giá họa cho Nhiếp Chính Vương.

Năm đó, không chỉ a mã hạ quan dâng tấu chương, còn có các phụ chính đại thần khác, các đại thần của Lưỡng Hoàng Kỳ.

Tất cả đều đã trình lên tiên hoàng bản tấu sớ dài các tội trạng của Nhiếp Chính Vương, cáo bạch ông ấy không chỉ bí mật may hoàng bào, còn nhiều lần kêu gọi a mã hạ quan giúp ông ấy bày mưu cướp đoạt ngai vàng.

Hà Tử Lăng cau mày.

Tế Độ tiếp:

- Cách cách có biết vì sao nhiều người tin rằng Nhiếp Chính Vương sắp đặt cuộc chiến giành quyền lực với tiên đế không?  Vì thật sự tiên đế vốn không hoàn toàn tin tưởng vào bản tấu sớ của a mã hạ quan, nhưng cuối cùng tiên đế tin, là do bởi chính Hòa Thạc Dự Thân vương là người đứng ra làm chứng trước mặt tiên đế.

Tế Độ nói xong thấy ánh mắt Hà Tử Lăng tăm tối.

Chàng biết nàng bị sốc, sốc nặng là đằng khác.

Hà Tử Lăng không thể nào tin được chuyện người thúc thúc đáng kính của nàng là Đa Đạc bán rẻ anh ruột của mình.

Tế Độ nhìn ánh mắt chứa đầy những tia sửng sốt của Hà Tử Lăng, chậm rãi nói thêm:

- Cách cách có thể không tin những lời vừa rồi của hạ quan nhưng đó chính là sự thật.

Lá thư cáo trạng của Hòa Thạc Dự Thân vương hiện thời vẫn còn cất trong quân cơ xứ.

Các bút tích thuộc về Hòa Thạc Dự Thân vương cũng vẫn còn lưu giữ lại đó, cách cách có thể tới đó đối chiếu nét chữ của ngài.

- Ha ha ha ha! - Tế Độ dứt lời, Hà Tử Lăng cười khẩy nói – Cho dù những lời nhà ngươi là thật, năm đó cha ngươi cùng bọn quan lại đều chỉ trích a mã ta háo danh, còn bản thân a mã ngươi và bọn người kia?  Chẳng phải cũng theo Thuận Trị vì ham danh, háo lợi hay sao?  Bọn các ngươi cũng chỉ vì bả vinh hoa phú quý đó thôi!

Tế Độ nghe Hà Tử Lăng cất cao giọng cười hể hả và thốt lên một loạt lời lẽ mạt sát chẳng những không nổi giận mà giọng nói còn pha thêm chút mềm mỏng, nhẹ nhàng trả lời:

- Vinh hoa phú quý?  Có lẽ cách cách hiểu lầm rồi, không phải người nào trong quan trường cũng là hạng người đam mê vinh hoa phú quý.

Không nói đến bản thân hạ quan và gia đình hạ quan, cách cách cũng quen Ngạch Đồ một thời gian biết rõ Ngạch Đồ là hậu thế tướng môn, từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm ngặt như thế nào rồi.

Năm Ngạch Đồ bốn tuổi, tảng sáng trước khi gà gáy đã phải thức dậy tập võ, học thuộc bao nhiêu là quyển binh pháp, đồ chơi duy nhất của Ngạch Đồ lúc bấy giờ chỉ có đao và kiếm.

Hạ quan chính mắt chứng kiến cảnh Ngạch Đồ luyện thể lực rất cực khổ, những lúc đó Ngạch Đồ đã khóc, liền bị Sách đại nhân đánh phạt không cho khóc.

Sách đại nhân nói người dòng họ Sách sinh ra là có chức trách bảo vệ nước nhà.

Tế Độ nói tới đây ngưng lại, thở một hơi dài, sau đó bảo Hà Tử Lăng:

- Bấy lâu dòng họ Ngạch Đồ theo các Đại Hãn Nam chinh Bắc chiến, đánh giặc khắp mọi nơi, đến bây giờ cả nhà ngài ấy ngoài ngài ấy và Sách đại nhân ra, chẳng còn ai nữa.

Nội tổ Ngạch Đồ sinh năm người con trai, hết bốn người tử trận tại biên quan.

Hạ quan nghe nói năm xưa chỉ trong một trận chiến với Ni Kham Ngoại Lang ở Hách Đồ A Lạp Na, nội tổ Ngạch Đồ đã tiễn các con đi duy chỉ một người quay trở lại.

Cách cách hãy nghĩ thử xem, gia đình Ngạch Đồ làm vậy, là vì vinh hoa, phú quý ư?  Các vị thúc thúc của Ngạch Đồ đã từng chinh chiến triền miên ở thành Đồ Luân, Nga Nhĩ Hồn, đánh trận với Lý Thành Lương ở Thiêm Sư, nhiều năm ngủ bờ ngủ bụi, đó là vì vinh hoa, phú quý ư?  Hiện tại cả nhà Ngạch Đồ chỉ còn một mình ngài ấy là nam nhân ở trong độ tuổi ra chiến trận, ngộ nhỡ mai này… nếu không may tử trận, cả nhà tuyệt hậu.

Nhưng ngài ấy vẫn quyết tâm làm việc cho triều đình.

Cách cách cho rằng cuộc sống như thế là cuộc sống mà Ngạch Đồ muốn hướng đến ư?  Có những người tuy làm quan nhưng phú quý vinh hoa thật sự không phải mục tiêu mà họ muốn hướng tới đâu.

Tất cả chỉ vì một chữ trung, và đại nghĩa với bá tánh thôi.

Thế nên hạ quan khẩn xin cách cách hãy thâu lại bốn từ “vinh hoa phú quý” mà cách cách vừa áp đặt lên mình những người này.

Tế Độ nói tới đây ngưng lại nhìn Hà Tử Lăng, ánh mắt chàng bi ai.

Tuy rằng nói về gia cảnh Sách Ngạch Đồ nhưng cũng như đang giãi bày tâm sự của gia đình chàng vậy.

Từng lời lẽ không thiếu sự bi phẫn.

Và ngoài Sách Ngạch Đồ, chàng cũng biết đến Trương Anh, Đông Quốc Duy, Ngạch Đức, Đồ Ngạn Đột… tất cả đều là những người làm việc cho triều đình nhưng không hề nghĩ đến vinh hoa phú quý.

Càng nghĩ tới những người đó, Tế Độ càng thấy uất ức cao độ.

Lời Tế Độ nhấn chìm Hà Tử Lăng vào trong những suy tư, đáy mắt nàng khi này thoáng hiện vài tia thông cảm dành cho chàng, cho Tế Nhĩ Cáp Lãng, và cũng cho cả những người đã dâng lên Thuận Trị tờ tấu chương.

Song, đột nhiên bên tai Hà Tử Lăng văng vẳng những tiếng la tiếng hét thất thanh, hình ảnh máu chảy đầu rơi ở Nhiếp Chính Vương phủ lại hiện về trước mặt nàng.

Một thoáng xúc động lướt qua gương mặt lạnh như đá của nàng, sau đó biến mất thật nhanh.

Hà Tử Lăng nhìn thật sâu vào mắt Tế Độ, gằn giọng nói:

- Chỉ vì mấy tờ tấu chương do a mã ngươi viết cùng những lời lẽ của bọn quan lại ở sở quân cơ mà Thuận Trị sai người ám sát a mã ta, hại cả nhà ta tan nát.

Ta từng lập thệ đời này quyết không đội trời chung với hậu sinh của hắn, hay bất kỳ những người phò trợ con cháu hắn!

Tế Độ nghe Hà Tử Lăng đáp không biết nói gì thêm nữa.

Chàng quen nàng bao năm, hiểu rất rõ tánh tình nàng.

Khi nàng dằn từng tiếng rành rọt như thế với bất kỳ người nào nàng vốn đã có quyết định rồi, và vì là người cứng rắn nếu không muốn nói cố chấp nên quyết định của nàng sẽ không thể nào lay chuyển.

Chuyện ngày hôm nay không dùng võ lực để giải quyết thì không xong được.

- Cách cách nhất định phải đối đầu với hạ quan ư?  Cách cách vốn biết phi đao trong tay hạ quan không phải thứ vũ khí biết nhìn mặt người quen, dựa vào kiếm pháp của cách cách, có thể đỡ được mấy chiêu của hạ quan?

Tế Độ hỏi Hà Tử Lăng xong chờ nàng trả lời.

Trong khi chờ đợi quyết định từ nàng, tự nhiên chuyện xưa giữa hai người hiện về trước mặt chàng.

Tế Độ nhớ lần đầu gặp Hà Tử Lăng là ở trong một ngôi chùa hoang bên bờ Vô Định Hà.

Nàng đã ngẩng lên nhìn chàng, ánh mắt chiếu thẳng vào chàng, đôi mắt trong veo, nhưng sâu thẳm trong đó mang đầy vẻ thảm thê, bi thiết.

Lúc đó chàng không hiểu tại sao ẩn chứa nơi đôi mắt của một cô gái với bề ngoài hết sức ngây thơ khả ái lại có những tia đau khổ đến như vậy?  Bây giờ, cũng ánh nhìn ấy, cũng thần thái ấy.

Thương sao, khổ sao, nhưng vẫn không giấu vẻ âm thầm kiêu hãnh, thế mới lay động lòng người.

Tế Độ phải lấy hết nghị lực của chàng mới buộc được đôi mắt chàng rời khỏi ánh mắt nàng.

Rồi chàng chú ý đến vẻ đẹp phi phàm toát ra từ toàn thân nàng, vẻ đẹp mà từ khi gặp Nữ Thần Y, chàng đã không hề để tâm tới nữa.

Tuy nàng không điểm phấn tô son nhưng nàng vẫn đẹp như thiên tiên trên cung trăng vậy.

Trang phục trắng như sương, đôi môi đỏ như tô son, chân mày xanh như vẽ càng làm nổi bật đôi mắt đen trắng phân minh rõ rệt.

“Đông Nga,” cái tên nghe thật hay, gợi lên hình ảnh một vị thần tiên trong bộ y phục trắng tinh khôi.

- Đừng lòng vòng nhiều lời với ta nữa – Hà Tử Lăng tiếp tục gằn giọng nói – Còn chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào nên nhà ngươi đừng quá tự tin rằng sẽ đánh thắng được ta!

Tiếng Hà Tử Lăng vang lên, kéo Tế Độ rời khỏi hồi ức năm xưa.

Chàng nhìn nàng, thấy rõ tia căm phẫn càng lúc càng cháy rực trong hai mắt nàng.

Tế Độ biết mối thâm thù đại hận đang đè trên vai nàng không làm sao bỏ xuống được, không thể nào vì mấy lời của chàng mà tiêu tan hết được.

Nhưng chàng không trách nàng, vì ngoài đòi lại món nợ máu của a mã nàng, nàng còn đòi lại cả món nợ mà Hoàng Thái Cực đã nợ nội tổ nàng, cho cả bộ lạc Ô Lạp.

Vào năm mà thế lực Hoàng Thái Cực bắt đầu vững mạnh, Hoàng Thái Cực đã trực tiếp nắm quân đội Chính Lam Kỳ và Chính Bạch Kỳ, ngoài ra còn khống chế ba Kỳ khác.

Ấy vậy mà Hoàng Thái Cực vẫn không yên dạ, nên đã thi hành kế sách bức tử mẹ Đa Nhĩ Cổn là A Ba Hợi, để đoạt lấy Chính Hoàng Kỳ, Tương Hoàng Kỳ và Tương Bạch Kỳ, chính thức củng cố ngôi vị độc tôn thời bấy giờ.

- Sao ngươi không rút phi đao? - Hà Tử Lăng thấy Tế Độ chần chừ, không xuất chiêu tấn công nàng, gằn giọng hỏi – Thế nào?  Chưa muốn cho ta thấy sự lợi hại của Cửu Ẩn Phi Hoàn Đao ư?

Tế Độ vẫn không dịch chuyển, đứng lặng nhìn Hà Tử Lăng.

Chàng trầm ngâm suy tới xét lui, không biết phải làm sao cho phải lẽ?  Tế Độ thiết nghĩ năm xưa do Thuận Trị đã bội nghĩa trước, cho người ám sát Đa Nhĩ Cổn nên mới dẫn đến kết cục Ngao Bái tạo phản như ngày hôm nay.

Ngao Bái một lòng theo gia đình Hà Tử Lăng từ khi Hà Tử Lăng còn rất nhỏ.

Chính mắt Ngao Bái nhìn thấy chủ nhân mình chết thảm, một cuộc truy sát quá tàn nhẫn.

Lại nữa Đa Nhĩ Cổn là người có công phò lập Thuận Trị lên ngôi vị độc tôn, và trong lúc Thuận Trị chưa đủ tuổi để đứng ra đảm nhiệm triều chính đã giúp nhà vua giải quyết chuyện triều cang!   Hành động đó của Thuận Trị… khiến Tế Độ nhìn Hà Tử Lăng bằng ánh mắt thấu hiểu.

Chàng phải làm sao cho phải lẽ bây giờ?  Đương nhiên, Tế Độ biết chàng không nên bàn thêm về vụ án mạng đau lòng của cả nhà nàng nữa, càng không muốn khơi lại chuyện cũ của A Ba Hợi nữa.

Quả thực nếu chàng ở trong hoàn cảnh nàng chắc cũng sẽ có hành động báo thù như nàng vậy thôi.

(còn tiếp).