*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nhất Dạ Diễm Vũ

*** ***

Phồn Tinh ngồi một lúc lâu, Tạ Đình Châu mới cảm thấy đồ vật trên lưng mình... hình như đang cử động.

Mông nhỏ xê dịch, tay chống xuống, trực tiếp đè trên lưng hắn, sau đó chậm rì rì...

Nằm sấp xuống.

Sau đó, không có sau đó nữa.

Sau khi nằm sấp xuống, vẫn không nhúc nhích.

Tạ Đình Châu thậm chí cảm thấy, hẳn là đối phương chỉ muốn một cái nệm mà thôi??

Những người khác bị đè bên dưới, đến thở mạnh cũng không dám, họ cũng muốn đem thứ trên lưng mình gỡ xuống lắm, nhưng ai biết quái vật người không ra người, tang thi không ra tang thi này có đột nhiên phát cuồng hay không!

Nếu có thể có đường sống, ai nguyện ý tìm chết?

[Bản dịch này được đăng tại truyenwiki1.com/user/Nhatdadiemvu]

"... Cô, cô cô không phải tang thi, đúng không?" Tạ Đình Châu thử mở miệng hỏi.

Có tang thi nào giống Thấp Lè Tè này?

Nếu là tang thi, chỉ cần ngửi được hương vị thịt tươi, liền sẽ phát điên, sức chiến đấu cũng tăng vọt.

Nhưng đồ vật đang ghé trên lưng hắn, không có ý tứ muốn ăn bọn hắn.

Đừng nói với hắn, cô là đang dự trữ lương thực nha.

"... Cô nói chuyện đi, rốt cuộc cô là người hay là tang thi?" Tạ Đình Châu đợi một lúc lâu không được đáp lại, nhịn không được hỏi thêm.

Tiểu tang thi thả xuống móng vuốt, chậm rãi che lại miệng Tạ Đình Châu.

Không nghe không nghe, vương bát đản niệm kinh.

Tạ Đình Châu bị bịt kín miệng mơ hồ cảm thấy, trên móng vuốt này giống như có một cổ hương vị mất hồn...

Của Hotdog?

Phồn Tinh chơi Jenga* đến cực kỳ vui vẻ, nhưng mà cũng thật là mệt.

*Jenga: trò chơi rút gỗ. Ý nói Tiểu Tinh Tinh đem cả nhóm người Tạ Đình Châu xếp lên như khối gỗ trong bộ Jenga, sau đó đè lên người ta đó.

Jenga là hình bên dưới nha.

Vì quá mệt, nên cô ghé lên khối Jenga này nằm một hồi lâu, để lấy lại sức lực.

Người bị cô đè bên dưới không chỉ có bốn nam sinh, mà còn có một nữ sinh, đã khóc!

Cô ấy là người bị nhét ở dưới cùng, nhóm người phía trên nặng quá nha!

Cô ấy sợ hãi, lại còn bị ép tới dữ dội, nên chỉ có thể nhỏ giọng nức nở.

Không biết qua bao lâu, Tạ Đình Châu mới cảm giác được tiểu tang thi ghé trên lưng mình rốt cuộc cũng như xác chết vùng dậy.

Nhúc nhích một chút, buông lỏng tay che miệng hắn ra.

Tạ Đình Châu lập tức hỏi: "Cô dậy rồi?"

Phồn Tinh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bốn phía xung quanh, liền nhìn thấy khô bò xé tay, mì ăn liền, que cay, chocolate, bao bì lẩu tự đun, "... Ừ" một tiếng.

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Nó phảng phất đã biết mục đích của cô.

Thậm chí còn có chút đáng thương cho mấy tên nhãi con xui xẻo này, đi ôm về một ba ba là có cảm giác gì?

Phồn Tinh vươn móng vuốt, vờn quanh đè xuống cổ Tạ Đình Châu, chậm rì rì nói: "... Dậy."

Tạ Đình Châu vậy mà nháy mắt liền lĩnh ngộ, đây là nói hắn có thể đứng lên?

Khối gỗ Jenga từng bước mở ra, Phồn Tinh vẫn treo trên lưng Tạ Đình Châu.

Tiểu Hoàng Mao sau khi bò dậy liền khóc, thật là tình huynh đệ cảm động trời đất nha, Tạ ca vì mấy người bọn hắn mà hy sinh chính mình!

Phồn Tinh giống như vật trang sức được cõng trên lưng, cảm giác thật vui vẻ.

So với việc tự mình bước đi, vui vẻ hơn nhiều.

Cho nên cô muốn...

Sưu Thần Hào: 【. . .】 Không, cô không muốn, thật sự!

"Tạ ca, anh..." Những người khác đứng túm tụm ở cách đó không xa, hốc mắt chứa đầy lệ, đau lòng mà nhìn Tạ Đình Châu. Tuy rằng không biết tại sao tang thi này lại tạm thời không ăn thịt người, nhưng Tạ Đình Châu ở trong mắt bọn họ, trông chẳng khác gì đã chết.

"Cô không ăn thịt người, đúng không?" Tạ Đình Châu hơi nghiêng đầu, hướng Phồn Tinh hỏi.

Tiểu tang thi Phồn Tinh cảm thấy mình có nguy cơ bị tụt xuống đất, nhanh chóng nhắm trên lưng Tạ Đình Châu bò bò lên, Tạ Đình Châu dùng hai tay nắm lấy chân cô, đem cô cố định lại.

Thật giống Tạ Trản Tiểu Hoa Hoa, người họ Tạ, đều thật tốt.

Cho nên, cho hắn một cơ hội, cõng tiểu tiên nữ.

"Ừ, đúng." Hắn cõng cô, trước khi tìm được Tiểu Hoa Hoa, cô sẽ tạm thời bảo vệ hắn.

Về phần sau khi tìm được Tiểu Hoa Hoa, thì đương nhiên là chỉ nuôi Tiểu Hoa Hoa, những người khác không quan trọng.