Hai người tránh ở phía sau thụ hoa, thở cũng không dám thở mạnh.

Kỳ thật hoàn toàn không cần chột dạ như vậy, nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới chính mình biết bí mật của vị mỹ nhân trước mắt này, bọn hắn liền không khỏi không dám đối mặt, sợ bị nàng phát hiện.

Có lẽ bọn hắn càng sợ là ở lần thứ hai này phá vỡ chuyện tốt của nàng cùng gã tình nhân quản sự kia. Bất quá nhìn hồi lâu, nơi này tựa hồ chỉ có một mình nàng, không biết nhìn cái gì, ngơ ngẩn xuất thần.

"Chúng ta vẫn là đi thôi." Toàn Cơ giảm thấp âm lượng, ra hiệu rút lui, nàng sợ phiền toái.Vũ Tư Phượng lắc lắc đầu: "Đợi chút. . .Xem nàng ấy muốn làm cái gì." Hắn muốn thu thập chút chứng cứ, phòng ngừa đến lúc sự phát, hai người bị nàng cắn ngược lại một cái, vậy quá khó coi rồi.

Mỹ nhân nọ lẳng lặng nhìn hoa rơi lả tả rực rỡ, bỗng nhiên yếu ớt thở dài một tiếng, âm thanh kia quả thật so với ngọc tiêu còn muốn nhu hòa hơn, trong đó phảng phất như bao hàm vô số khổ sở u oán, nghe đến khiến người khác một trận tê dại, chỉ mong vì nàng làm chút gì đó, để mỹ nhân nở nụ cười.

"Nàng giống như đang xướng ca nha. . ." Toàn Cơ ngưng thần nghe, cách từng đợt gió biển, chất giọng thanh lệ của nàng quả thực như giao nhân biển sâu, khi thì át hành vân, khi thì trùng trùng hạ xuống, tản trên đất âm thanh châu ngọc.

"Trông kìa trên khuỷu sông Kỳ, Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

Có người quân tử tài ba, Như lo cắt dũa để mà lập thân.

Dồi mài dốc chí siêng cần.

Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng, Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi.

Rốt cùng dân chẳng quên người. " (*)

(*) Đây là bài thơ Khúc quanh sông Kỳ 1 của Vệ Phong

Thanh âm kia dần dần yếu đi, mỹ nhân tựa vào trên cây, gảy gảy một bông hoa gây nên tiếng động lớn, rồi không lên tiếng nữa.

Nàng xướng cái gì vậy? Toàn Cơ nhìn Vũ Tư Phượng, bản năng biết hắn khẳng định có đáp án.Vũ Tư Phượng thấp giọng nói: "Nàng xướng chính là một vị quân tử, mỹ lệ như được ngọc điêu mài dũa ra, khen y uy vũ như thế nào, khí vũ hiên ngang như thế nào. Cho nên nàng không thể không nhớ đến y."

"Tình ca nha!" Toàn Cơ thực rung động, thì ra đây là tình ca trong truyền thuyết! Nàng là lần đầu tiên nghe được.

"Thật là dễ nghe, nàng nếu lại xướng hai câu nữa thì hay rồi." Nàng cảm khái.

Vũ Tư Phượng trầm ngâm nói: "Nghe qua nàng đối với gã quản sự kia là thật tâm. Chỉ là thần xui quỷ khiến như thế nào lại gả cho Đông Phương đảo chủ, cho nên không ngừng được đùa với lửa. Cũng không biết gã quản sự kia chờ đợi nàng là thật tâm hay không nữa. . . . . ."

Toàn Cơ ngạc nhiên nói: "Thế nào, huynh chẳng lẽ muốn giúp bọn họ ở cùng một chỗ?"

Hắn lắc đầu: "Sao có thể, hôn nhân cưới xin là chuyện cả đời, không thể đùa bỡn. Nàng ngày đó nếu đã cùng Đông Phương đảo chủ bái thiên địa, liền không có đường quay đầu."

"Vậy huynh mới vừa nói . . ." Là có ý gì? Toàn Cơ bị hắn làm cho hồ đồ.

"Huynh là nói. . ." Hắn nheo mắt lại, lộ ra một chút vẻ mặt thương hại. "Nếu gã quản sự kia cũng là thật tâm, ít nhất không uổng phí nàng phen này tương tư, vô luận như thế nào, người bị kẻ khác đùa bỡn tình cảm, luôn rất đáng thương."

Nói cũng có đạo lý. Toàn Cơ gật gật đầu, cán cân trong lòng không tự giác đã hơi nghiêng về phía trên người Đông Phương phu nhân.

Đông Phương phu nhân yên lặng một hồi, lại xướng vài câu, đơn giản vẫn là khen vị quân tử kia, dốc hết nhớ nhung của mình. Toàn Cơ chỉ cảm thấy ca điều của nàng thê lương muốn chết, phảng phất là hoan hỉ cực độ, song dưới tầng hoan hỉ kia lại là bi ai sâu sắc. Chẳng lẽ yêu một người, sẽ trở nên thống khổ như vậy? Nàng nhớ tới lần trước không cẩn thận nghe thấy nương cùng Linh Lung thầm thì nói chuyện. Các nàng đang nói về Chung Mẫn Ngôn, nương hỏi Linh Lung có phải thật yêu thích hắn hay không. Linh Lung đỏ mặt, nhịn nửa ngày mới lên tiếng: gặp hắn, trong lòng cao hứng không có biện pháp, nhưng không gặp được, cái loại tư vị này khó chịu cực kỳ. Nương bèn gật gật đầu, nói: thích một người, chính lo được lo mất như thế, cái gọi là yêu nhau, đều là một nửa khổ sở một nửa ngọt ngào.

Nàng vẫn không thể lý giải cái gì gọi là một nửa khổ sở một nửa ngọt ngào, muốn cùng một người ở cùng một chỗ, ở cùng với hắn rất vui vẻ, tại sao lại khổ chứ? Nếu cảm thấy thống khổ, vậy liền đừng gặp lại hắn, vì sao gặp lại vui vẻ chứ?

Mà giờ khắc này nghe được tiếng ca thê lương như vậy của Đông Phương phu nhân, nàng nhất thời có chút ngây ngốc, nhớ tới chuyện tình lúc còn nhỏ, dường như đã trở thành hồi ức thật xa xôi, cũng như sợi tơ mềm mại, từng sợi từng sợi, cắt không đứt mà còn loạn. Hôm qua đủ loại, hôm nay một lần nữa hiện lên trước mắt, cái gọi là lo được lo mất, ngọt ngào cùng khổ sở dây dưa không rõ, nàng cuối cùng dường như có chút hiểu rõ rồi.

"Chúng ta đi thôi, đừng nhìn nữa."

Vũ Tư Phượng đột nhiên kéo tay áo nàng. Toàn Cơ bỗng nhiên hoàn hồn, vội vàng gật gật đầu, hai người rón ra rón rén từ phía sau thụ hoa lách đi, thật xa rời khỏi mảnh đất mỹ mỹ kia. Toàn Cơ cúi đầu đi theo phía sau Vũ Tư Phượng, không biết nghĩ cái gì, hai người cũng không nói chuyện. Một lát sau, nàng bỗng nhiên nói nhỏ: "Tư Phượng, huynh vẫn định đem sự tình nói rõ ràng với Đông Phương thúc thúc sao?"

Kế hoạch của bọn hắn vốn là đem tình hình thực tế gián tiếp tiết lộ cho Đông Phương Thanh Kỳ, khiến những đệ tử bị oan uổng có thể trở về, nhưng nay tình huống này, ai còn nhẫn tâm vạch trần chứ?

Vũ Tư Phượng thở một hơi thật dài, thấp giọng nói: "Đều là người đáng thương, cũng không nhẫn tâm thương tổn. Thôi, buổi tối sau khi ăn cơm nhìn xem gã quản sự kia rốt cuộc là nhân vật như thế nào, rồi lại tính toán tiếp đi."

Toàn Cơ gật gật đầu, hai người ở Phù Ngọc đảo rẽ ngang rẽ dọc, mất khí lực rất lớn mới tìm được đường cũ, đều tự trở về phòng không nhắc tới nữa.

Quả nhiên vào bữa tối, Đông Phương Thanh Kỳ phái người đến thỉnh, lại là một phen xuyên hoa phất liễu, đi vào một tòa bát giác tiểu đình nhã trí. Toàn Cơ thấy phía trên đình buông thõng thanh sa, ánh trăng chiếu lên bề mặt mông mông lung lung, trong đình kia có một mỹ nhân, phảng phất như tiên tử trong tranh bước ra, xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn gần.Hai người thấy dung mạo của nàng, quả nhiên chính là cái người buổi chiều ở trong rừng hoa xướng ca kia, chẳng qua nàng đã đổi một thân váy dài nguyệt bạch, trên búi tóc cắm nghiêng một cây trâm bạch ngọc, không trang điểm, dưới ánh trăng như nước xem ra càng giống thược dược long yên, thanh lệ mà không nhiễm khói lửa nhân gian.

Tuy nói không phải lần đầu tiên thấy, nhưng bậc này sắc đẹp vẫn là hung hăng chấn động lòng Toàn Cơ một chút, phỏng chừng Vũ Tư Phượng cũng có chút không phóng ra được, hai người đều lúng ta lúng túng đi tới, không dám lên tiếng nói chuyện.

Đông Phương Thanh Kỳ cười ngồi ở phía đối diện mỹ nhân, hướng hai người ngoắc: "Mau tới đây, trước kia luôn nói quả tử hoàng ngon, hôm nay cho các con nếm thử Phù Ngọc đảo bách hoa thanh lộ tửu."

Hai người bọn hắn quy quy củ củ đi tới, Toàn Cơ nhắm hướng chỗ Đông Phương phu nhân nhìn thiệt nhiều, cuối cùng ấp úng nói: "Toàn Cơ tham kiến chưởng môn phu nhân."

Mỹ nhân thản nhiên nhướng mày, khóe môi lộ ra một nụ cười nhẹ, ôn nhu nói: "Là thiên kim của Chử chưởng môn sao? Thì ra trưởng thành thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều như vậy rồi, là lần đầu tiên đến Phù Ngọc đảo phải không? Không bằng ở thêm vài ngày, hảo hảo chơi đùa."Toàn Cơ thấy nàng cho dù vẻ mặt ôn hoà, cũng khó che đậy loại thờ ơ này, giống như đối với hết thảy nơi này đều không có hứng thú gì, chẳng lẽ là bởi vì cái gã đại quản sự nàng thích kia không ở đây?

Đông Phương Thanh Kỳ đáng thương, còn muốn một người ở trước mặt tiểu bối làm ra bộ dạng chuyện gì cũng không có, khi thì mời rượu, khi thì gắp thức ăn, chỉ lấy ra một chút thù vãn trước kia nói, Đông Phương phu nhân còn lại là từ đầu tới cuối cũng không nói một chữ, chỉ cúi đầu chậm rãi uống rượu. Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng không đành lòng thấy ông một người xướng độc giác hí (*), đành phải bồi ông chuyện trò vui vẻ, bữa cơm này ăn đến vô cùng khó khăn.(*) Độc giác hí: là thể loại kịch chỉ có một người diễn.

"Các con lần này xuống núi rèn luyện, cũng học được không ít thứ đi?" Đông Phương Thanh Kỳ không biết là cố ý hay là vô tâm, một ly tiếp một ly uống, cơm mới ăn một nửa, hai vò bách hoa thanh lộ tửu liền đã trống rỗng rồi.

Toàn Cơ cùng Vũ Tư Phượng liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Vũ Tư Phượng đành phải cười nói: "Không sai, nguyên bản ngày đó hạ yêu vật không có trí lực, ngu si, nay mới biết được Yêu trải qua hơn ngàn năm tu hành, cũng có thể giống như người, thất tình lục dục, yêu hận ân oán. Thế giới to lớn, chuyện không biết quá nhiều, khiến người vị thán."

Đông Phương Thanh Kỳ sớm đã uống đến hai mắt mông lung, cười ha ha gật đầu.

Toàn Cơ nói tiếp: "Bất quá cho dù bọn chúng biến thành hình dạng người, bản chất vẫn là Yêu, tiếp cận một chút là có thể ngửi được yêu khí."

Đông Phương Thanh Kỳ cười nói: "Tiểu Toàn Cơ nay công lực đã thâm hậu đến có thể cảm nhận được yêu khí rồi ư? Chử lão đệ quả nhiên không đơn giản, thật sự là hổ phụ vô khuyển nữ mà!"Chuyện này cùng công lực thâm hậu có quan hệ? Toàn Cơ hoảng sợ, thật không dám thổi phồng lợi hại của mình ở phương diện này. Cân lượng của bản thân nàng, bản thân nàng vẫn là rất rõ ràng, khoảng cách cùng thâm hậu còn kém xa vạn dặm, chỉ là vận khí khá tốt mà thôi, mỗi lần đều có thể hóa hiểm thành an.

Lúc này, ngồi ở một bên thật lâu không nói lời nào Đông Phương phu nhân bỗng nhiên mở miệng thản nhiên nói: "Chớ nói liều như vậy, không phải tất cả Yêu cũng đều có thể để cho người ta ngửi được yêu khí. Yêu ma đắc đạo cao thâm, kỳ thật không khác người."

Mọi người thấy nàng đột nhiên xen vào một câu như vậy, không khỏi đều là sửng sốt, phu nhân kia lại nói: "Lúc làm yêu quái, tự do tự tại, vẫn thường mơ ước thành tiên, có nhân thân mới có thể thành tiên. Thế nhưng tu càng về sau, lại phát hiện chính là tu thành người, vô duyên vô cớ sinh ra một chút khổ tâm phong nguyệt, cái gọi là tiên, đại thể cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi."

Làm người không tốt sao? Toàn Cơ rất muốn hỏi nàng tại sao lại nói như vậy, không ngờ Đông Phương Thanh Kỳ đặt chén rượu xuống, nói : "Thanh Dung, nàng uống nhiều rồi."

Nguyên lai Đông Phương phu nhân tên gọi Thanh Dung, quả nhiên người cũng như tên, thoát tục thanh nhã.

Nàng lại hơi khẽ cau mày, thấp giọng nói: "Chàng mới là uống nhiều đó, lão gia."

Hai người nọ cách một bàn đá linh lung, bình tĩnh nhìn nhau, cũng không nói chuyện, làm hại hai kẻ tiểu bối thở cũng không dám thở mạnh, càng cảm thấy bữa cơm này là bữa cơm thống khổ nhất từ trước tới nay.

Thật lâu sau, Đông Phương Thanh Kỳ cười hắc hắc, khoát tay áo, ước chừng là muốn nói chút gì đó xoa dịu tràng diện. Thanh Dung lại đứng lên nói: "Ta mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước. Nhị vị ở trên đảo không cần khách khí, coi như là ở chính nhà mình đi, có thiếu thứ gì, cứ tìm Âu Dương quản sự."

Không biết Âu Dương quản sự này có phải chính là cái gã quân tử nọ trong miệng nàng hay không. Chỉ thấy nàng chợt nhớ tới gì đó, xoay người phân phó đệ tử canh giữ ở ngoài đình: "Gọi Âu Dương quản sự tới trông sư phụ các ngươi, đừng để ông ấy nhất thời cao hứng mê rượu."

Đệ tử kia đáp ứng đi xuống, quả nhiên không đầy một hồi dẫn đến một người, vóc người thon dài, áo trắng tóc đen, khuôn mặt thật ra có chút tuấn tú, chỉ là một vết sẹo đỏ tươi trên mặt, đã tăng thêm vô số dữ tợn.

Hai người bọn Toàn Cơ thấy đúng là người này, trong lòng không khỏi đều là căng thẳng. Bên tai lại nghe Đông Phương phu nhân phân phó: "Âu Dương, bồi lão gia uống hai chén đi, ngươi cũng chú ý, đừng uống nhiều quá, hôm nay hai tiểu bằng hữu khó được đến đây một lần, chớ để hỏng hưng trí."

Âu Dương đáp ứng một tiếng, vươn người tiến lên, thuận tay lấy bầu rượu, thuần thục vì mọi người rót thêm một chén rượu. Toàn Cơ thấy Đông Phương phu nhân đứng ở phía sau y, lẳng lặng nhìn vết sẹo trên mặt y, trong ánh mắt vừa là yêu thương vừa là đau đớn, chợt lóe lên. Trừ bỏ nàng, ai cũng không nhìn thấy.