Eidt: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

[Ánh sáng rực rỡ của bầu trời, không có sự sống, cơ thể bị vấy máu. 

Nam tử âm nhu, dữ tợn tươi cười, thủ thế cầm chặt roi dài.]

Vu Hoan ngồi bật dậy, trái tim trong lồng ngực đập nhanh như mất đi tần suất, xoa xoa cái trán, sắc mặt trắng bệch không còn một chút máu.

Bao lâu rồi không có mơ thấy.

"Tiểu nha đầu, ngươi tỉnh rồi." Giọng nói kinh ngạc của Kim Bát lôi suy nghĩ của Vu Hoan lại.

"Thật sự hù chết người ta mà, ngươi không biết bộ dáng ngày hôm qua của ngươi khủng bố thế nào đâu."

Vu Hoan lấy tay đang xoa xoa trán xuống, chuyện ngày hôm qua...

Nàng không nhớ rõ.

Nàng chỉ nhớ rõ nàng ăn đan dược, đánh nhau với Hắc Mộc một lát, sau đó ý thức lại trở nên mơ hồ.

Xem ra, lại là bị cổ lệ khí kia khống chế.

"Ọe..." Vu Hoan đột nhiên khom lưng nôn khan.

Nhớ đến bản thân ăn đan dược, nàng liền nhịn không được cảm thấy ghê tởm, từ sâu trong nội tâm cảm thấy ghê tởm.

Kim Bát nhanh chóng đỡ lấy Vu Hoan, vỗ vỗ sau lưng nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi không sao chứ?"

Sao đang tốt lành lại nôn ra rồi?

Vu Hoan lại nôn trong chốc lát, trong bụng không có thứ gì, đương nhiên không nôn ra cái gì, càng nôn càng khó chịu.

"Hắc Mộc đâu?" Giọng nói của Vu Hoan có chút nghẹn ngào.

"Đã chết." Trong giọng nói Kim Bát mang theo một tia khoái ý.

Đã chết...

"Hạt châu đâu? Viên hạt châu màu đỏ kia ấy?" Vu Hoan bắt lấy cánh tay Kim Bát, ngữ khí kích động.

Kim Bát bị động tác đột ngột của Vu Hoan dọa nhảy dựng: "Còn ở chỗ tối hôm qua, hạt châu kia khá là tà môn, bọn ta không dám động vào."

Vừa nghe thấy lời này, Vu Hoan đẩy Kim Bát ra, xuống đất, trực tiếp chạy ra bên ngoài.

Nàng đang ở trong sơn động trên mặt đất, bên ngoài chính là nơi tối hôm qua bọn họ giao chiến, cách đó không xa là vách núi bị sập.

"Tiểu nha đầu, ngươi chậm một chút!" Kim Bát chạy nhanh đuổi theo, Bạc Cừ ở bên ngoài, nhìn thấy Vu Hoan chạy ra, nhanh chóng đứng dậy.

"Tiểu cô nương, ngươi tỉnh rồi, ngươi có cảm thấy chỗ nào không thoải mái hay không?" Bạc Cừ cũng bị bộ dáng tối hôm qua của Vu Hoan dọa đến, đó quả thực chính là sát thần mà.

Vu Hoan lắc đầu, tầm mắt quét một vòng phía trước, cuối cùng tỏa định ở một chỗ, cất bước liền chạy về phía bên kia.

Hạt châu màu đỏ bay bay ở giữa không trung, bốn phía có điện lưu lập loè, làm người ta không dám tới gần.

Nhìn thấy hạt châu, trái tim Vu Hoan đang treo lên mới rơi xuống.

Thân thể mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, trong cơ thể truyền đến từng trận từng trận đau đớn.

Vu Hoan ôm ngực, sắc mặt tái nhợt, hít thở không thông. Hít thở sâu một hồi lâu, Vu Hoan mới có sức lực kiểm tra tình trạng trong cơ thể, linh lực không còn sót lại chút gì, Linh Hồn Chi Lực cũng rất ít ỏi, trong cơ thể có nhiều chỗ bị tổn thương, không hề có dấu hiệu muốn chữa lành.

Tại sao lại như vậy? Năng lực chữa khỏi của nàng sao lại không hữu dụng?

"Tiểu nha đầu ngươi chạy cái gì, trên người của ngươi còn có thương tích." Kim Bát có chút trách cứ nâng Vu Hoan dậy, Bạc Cừ cũng nhanh chóng đỡ một tay, hai người một trái một phải đỡ Vu Hoan.

Vu Hoan chuyển động cần cổ cứng đờ: "Tại sao ta lại như vậy?"

Kim Bát nghi hoặc, thấy Vu Hoan nhìn tay mình, lúc này mới hiểu Vu Hoan đang hỏi cái gì.

"Bọn ta cũng không biết, có thể nguyên nhân là từ viên hạt châu kia, bọn ta bị thương, cũng không có cách phục hồi như cũ."

Vu Hoan chuyển tầm mắt rơi xuống trên hạt châu, bởi vì nó sao?

"Hạt châu kia là thứ đồ chơi gì?" Kim Bát hỏi ra thắc mắc trong lòng Bạc Cừ.

Đừng nói là bọn họ chưa thấy qua, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, bên trong Long Trủng còn có một viên hạt châu như vậy tồn tại.

"Ta chỉ biết nó là do Sáng Thế Thần lưu lại, còn tên, ta cũng không rõ ràng lắm."

Kim Bát cùng Bạc Cừ nhìn nhau liếc mắt một cái, Sáng Thế Thần?

Đồ vật Sáng Thế Thần có thể kém sao?

Vu Hoan lấy Ly Hồn Thạch trong vòng bạc ra, lại thu trở về.

Mẹ nó hiện tại nàng không có linh lực, làm sao khởi động được Ly Hồn Thạch!

Không có cách nào nhanh chóng khôi phục được linh lực, Vu Hoan đành phải đợi hai ngày, trong lúc đó thử cùng liên lạc với Dung Chiêu, nhưng không có bất kì phản ứng gì.

Trong lòng Vu Hoan không khỏi có chút buồn bực, Hắc Mộc... Chết như vậy thật là quá tiện nghi cho nó!

Linh lực khôi phục rất chậm, Vu Hoan cũng không có tâm tư chờ đợi, xác định linh lực trong cơ thể có thể khởi động Ly Hồn Thạch, liền trực tiếp đi đến nơi hạt châu đang ở kia.

Kim Bát cùng Bạc Cừ có rất nhiều chuyện muốn xử lý, đương nhiên không có bồi nàng.

Hạt châu này căn bản bọn họ không biết có ích lợi gì, nếu nó hữu dụng đi chăng nữa thì đối với bọn họ mà nói cũng không có tác dụng.

Cho nên ở đây chỉ có một mình Vu Hoan.

Vu Hoan móc Ly Hồn Thạch ra, truyền linh lực vào trong đó, Ly Hồn Thạch bay khỏi tay nàng, ánh sáng màu lam bao phủ nàng cùng hạt châu vào trong đó.

Vu Hoan ngưng mắt nhìn hạt châu màu đỏ kia, một dây tơ hồng nhỏ từ hạt châu kéo dài mà ra, hoàn toàn đi về phía chân trời.

Ngay khi Vu Hoan chuẩn bị thao tác dùng Ly Hồn Thạch chặt đứt dây tơ hồng kia, ánh sáng màu lam đột nhiên lập lòe lên, mắt hoa lên, liền không có bóng dáng của hạt châu nữa.

Vu Hoan: "..." Đệch mẹ!

Vu Hoan thu hồi Ly Hồn Thạch, nghiêng đầu nhìn về phía bên kia.

"Là ngươi." Vu Hoan nhíu mày, là bán thú nhân.

Trong tay bán thú nhân cầm hạt châu, những điện lưu lưu chuyển xung quanh hắn, nhưng không ảnh hưởng gì đến hắn.

Vu Hoan lập tức sáng tỏ: "Người thủ vệ?"

Trong Tù Linh Cốc, nàng không có gặp được người thủ vệ, có thể coi là do may mắn, nhưng lần này nàng không còn may mắn như vậy nữa.

"Thứ này không phải là thứ mà ngươi có thể chạm vào." Bán thú nhân nhìn chằm chằm Vu Hoan, ánh mắt bình tĩnh, lại lộ ra một cổ áp bách vô hình.

"Ta cũng không có làm gì mà." Vu Hoan nhún vai, biểu hiện thật sự trấn định.

"Ngươi cầm Ly Hồn Thạch trên tay, còn nói không có làm gì?" Nghĩ hắn không biết Ly Hồn Thạch sao?

Vu Hoan nhét Ly Hồn Thạch trở lại trong vòng bạc, đôi tay xòe ra: "Giờ đã không có."

Bán thú nhân: "..."

"Nhanh chóng rời đi đi." Bán thú nhân cầm theo hạt châu xoay người, hiển nhiên không có ý định làm khó xử Vu Hoan.

Vu Hoan mím cánh môi, nhấc chân đi theo, vẻ mặt tò mò: "Ngươi ở đây đã bao lâu rồi? Từ khi được xây dựng thì ngươi đã ở đây sao?"

Bán thú nhân im lặng, không muốn trả lời câu hỏi của Vu Hoan.

"Sao ngươi lại biến thành cái dạng này? Ngươi là rồng sao?"

"Ngươi bảo vệ một viên hạt châu nhỏ bé không có tác dụng gì kia, không cảm thấy phiền sao?"

"Câm miệng." Bán thú nhân cuối cùng cũng bị Vu Hoan ồn ào đến có chút chịu không nổi.

"Đừng nghiêm túc như vậy mà, ngươi có thể xem ta là bạn bè, chúng ta tâm sự chuyện trời đất, cùng ngắm sao, ngắm trăng nè!" Vu Hoan vui cười đi tới phía trước bán thú nhân, lùi lại nói chuyện với hắn.

Ánh mắt bán thú nhân lập lòe, há miệng thở dốc, nhưng không nói một tiếng nào.

Vu Hoan đang thắc mắc, thân mình đột nhiên nghiêng xuống, ngã xuống hố.

"A!" Vu Hoan hét lên một tiếng, mặt dính đầy bùn đất.

Bán thú nhân đứng ở bên cạnh hố to, rũ mắt nhìn Vu Hoan.

Vu Hoan xoa nhẹ chân chân bị ngã có chút đau, vẻ mặt bi phẫn: "Đậu má, ngươi cũng không nhắc nhở ta một chút!"

Khóe miệng bán thú nhân co giật, vì sao hắn phải nhắc nhở nàng!

"Đừng lại đi theo ta." Bán thú nhân ném xuống những lời này liền rời đi.

Vu Hoan nhanh chóng đứng lên: "Này, ngươi kéo ta lên trước đã!"

Bán thú nhân chỉ dừng lại một chút, sau đó tốc độ còn nhanh hơn rời đi.

Vu Hoan: "..." Đệch mẹ!

Cái hố này vừa to vừa sâu, trong cơ thể chỉ có một chút xíu linh lực, căn bản không có cách nào bay lên được.

"Thiên Khuyết Kiếm?" Vu Hoan nhìn xung quanh, Thiên Khuyết Kiếm từ trong không khí lộ ra.

Chấn động hai cái, 'bang' một tiếng rớt xuống trước mặt Vu Hoan.