(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 226: Thiếu niên, đầu óc có bệnh à

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Buổi tối, Vu Hoan nghe nói quản gia đã trở lại, nhưng chỉ có một mình, không thấy Đông Phương Tú.

Vu Hoan âm thầm mắng một tiếng ngu xuẩn.

Ngày hôm sau đối phương lại đưa đến một hộp, tựa như Vu Hoan không đi, người bên kia sẽ không bỏ qua.

Lần này quản gia lại đến, Vu Hoan trầm mặc.

Chấp nhất với mình như vậy, Vu Hoan chỉ nghĩ đến một người.

Sở Vân Cẩm.

Có được một người nam nhân làm chỗ dựa, liền gấp gáp vội vã đi đối phó mình?

Vu Hoan cười lạnh nhận lấy tờ giấy, một mình ra khỏi Đông Phương gia.

Đến nơi chỉ định của đối phương, Vu Hoan căn bản không nhìn tình huống xung quanh, vùi đầu liền đi vào.

"Bách Lý cô nương cũng thật quý giá ha, mời ngươi nhiều ngày như vậy." Giọng nói có chút quen thuộc từ chỗ tối truyền đến.

Vu Hoan đột nhiên dừng lại, cong nhẹ khóe môi: "Dù sao thì thân phận ta tương đối tôn quý, mời một lần là tới, không phải có vẻ ta rất mất mặt sao?"

Nam Cung Triệt từ chỗ tối đi ra, phía sau hắn còn có hai người, đều là nữ tử mặc đồ đen bó sát, mang theo mặt nạ.

Vu Hoan nhìn lướt qua, có chút trào phúng cười cười.

"Bách Lý cô nương một mình đến, đúng là có lá gan mà người bình thường không thể so sánh." Nam Cung Triệt như không nghe thấy lời Vu Hoan nói, một chút tức giận hoặc cảm xúc khác cũng không có.

"Lá gan của ta luôn rất lớn, ai dám so với ta chứ!" Ngữ khí của Vu Hoan cuồng vọng như vậy cuối cùng cũng làm sắc mặt Nam Cung Triệt thay đổi.

Hắn trấn định lại, cho hai nữ tử phía sau một ánh mắt, hai người lập tức tiến lên, một người một bên bắt lấy cánh tay Vu Hoan.

Vu Hoan rất phối hợp không lộn xộn, nhưng ánh mắt còn lạnh hơn lúc trước.

Nam Cung Triệt thấy Vu Hoan nghe lời như vậy, âm thầm cảnh giác vài phần.

Bọn họ dẫn theo Vu Hoan vào một phòng, mà trong phòng kia, Đông Phương Minh bị trói ở trên một cây cột, Đông Phương Tú hôn mê trên mặt đất, trên người có chút vết máu, không biết đã trải qua cái gì.

Nhưng thật ra không nhìn thấy Sở Vân Cẩm.

"Sao? Không mời Sở Vân Cẩm ra?" Vu Hoan nhướng mày nhìn Nam Cung Triệt.

Nam Cung Triệt âm trầm cười cười: "Việc nhỏ này không cần để nàng ấy biết, trói Bách Lý cô nương lại."

Vu Hoan híp mắt, thân hình uốn éo, liền nhẹ nhàng thoát khỏi tay hai người kia: "Có chuyện thì nói, đừng động tay động chân. Nếu không ta không cam đoan sẽ không đại khai sát giới đâu đấy!"

Nam Cung Triệt đại khái không nghĩ đến Vu Hoan sẽ dễ dàng tránh khỏi hai người kia, hơi hơi sửng sốt mới hoàn hồn.

"Chẳng lẽ Bách Lý cô nương không muốn cứu Đông Phương Tú và Đông Phương Minh?" Căn cứ vào tư liệu của hắn, nữ nhân này qua lại tương đối thân thiết với Đông Phương gia, hắn cũng không tin nàng thật sự không quan tâm một chút nào.

"Cứu? Ngươi cũng thật coi trọng ta." Vu Hoan cười nhạo, từ khi nào nàng lại có thể cứu người.

Nghe ngữ khí này của Vu Hoan, trong lòng Nam Cung Triệt bắt đầu dao động, hắn tựa hồ lấy sai lợi thế rồi.

"Tìm ta làm gì?" Vu Hoan kéo một cái ghế sang, trực tiếp ngồi lên, cái tư thế kia giống người đi bắt cóc mới là nàng.

Khóe miệng Nam Cung Triệt giật giật, đã xác định hắn lấy sai lợi thế rồi, hai người này đối với nàng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nhưng đã đi đến bước này, hắn cũng không quan tâm, dù sao nàng cũng đã đến.

"Người sáng mắt không nói tiếng lòng, chuyện Bách Lý cô nương đụng vào nữ nhân của ta, không định giải thích gì với ta sao?" Nam Cung Triệt từ trên cao nhìn xuống Vu Hoan, ý đồ muốn kéo lại quyền chủ đạo.

Làm chuyện này, Nam Cung Triệt cũng không hỏi ý kiến của Sở Vân Cẩm, hắn không chấp nhận được có người động thủ với nữ nhân hắn coi trọng.

Hơn nữa lần trước...

Nữ nhân này còn ép hắn không thể không dùng Truyền Tống Trận, đây là sự sỉ nhục, chỉ bằng điểm đó, nàng liền không thể tồn tại trên thế giới này.

Vu Hoan nghe vậy, nụ cười trên mặt càng sâu: "Sở Vân Cẩm trở thành nữ nhân của ngươi từ khi nào vậy? Mà kệ đi, ta đụng cũng đã đụng, ngươi còn muốn ta giải thích thế nào đây? Mổ bụng tạ tội sao? Không thể không nói, thiếu niên, đầu óc ngươi có bệnh à!"

Hào quang của nữ chính Sở Vân Cẩm thật đúng là trâu bò!

Đi rồi một Đông Phương Cảnh, lại tới một Nam Cung Triệt!

Quả thật!

Nam Cung Triệt bị những lời này của Vu Hoan kích thích đến, toàn bộ không gian lập tức trở nên âm u lạnh lẽo lên: "Bách Lý Vu Hoan, cho ngươi mặt mũi ngươi còn không cần, ta cho ngươi mặt mũi, đó là nhờ Bách Lý gia."

"Bách Lý gia... A... chẳng lẽ ngươi không biết ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Bách Lý gia rồi? Ngay cả tư liệu của ta cũng tra không đủ, còn muốn thay nữ nhân ngươi xuất đầu? Thiếu niên, có bệnh thì đi trị nha!"

"Tìm chết!" Nam Cung Triệt quát lạnh một tiếng, đột nhiên nhào đến Vu Hoan, hai nữ tử đứng bên cạnh cũng cùng xông lên.

Một đánh ba.

Hiển nhiên Nam Cung Triệt là muốn giết Vu Hoan, ra chiêu đều là hạ chiêu chết, hắn sợ Vu Hoan dùng chiêu lần trước kia, cho nên muốn tốc chiến tốc thắng.

Vu Hoan cầm Thiên Khuyết Kiếm, nhìn qua ứng phó thật nhẹ nhàng, trên thực tế cũng không phải như thế, hai nữ tử kia cũng không biết tu luyện công pháp gì, thân hình rất quỷ dị, bọn họ không tấn công nàng, chỉ là hấp dẫn lực chú ý của nàng, quyền tấn công đều là ở Nam Cung Triệt.

Lòng Vu Hoan trầm xuống, Thiên Khuyết Kiếm xoẹt qua một bên, kim quang trải rộng.

Nếu bọn họ muốn chết, vậy thành toàn cho bọn họ là được.

"Mạc trầm ngàn dặm." Âm thanh kiều mềm nhẹ la lên thì kim quang đột nhiên lớn mạnh.

Kim quang kia giống như quầng sáng một mảnh, lấp đầy toàn bộ căn phòng. Mà Nam Cung Triệt trong đó cảm giác được động tác của hắn trở nên chậm chạp, cứng đờ, tựa như có thứ gì đó đè trên người hắn.

Thân hình Vu Hoan nhoáng lên liền rơi xuống trước mặt Nam Cung Triệt, cười đến hồn nhiên vô hại: "Nam Cung Triệt? Ừm... Ngươi muốn chết thế nào?"

Nam nhân này dám uy hiếp hắn, Vu Hoan tỏ vẻ nàng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho hắn, mặc dù là giết hắn, sẽ làm nàng lâm vào tình huống nguy hiểm.

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi dám đụng ta thử xem!"

Mũi kiếm nhiễm kim quang trực tiếp đâm vào bụng hắn, Vu Hoan dùng hành động đáp lại hắn.

"Đụng ngươi thì làm sao vậy?" Trên mặt Vu Hoan kiêu ngạo: "Chỉ sợ ngươi còn chưa hiểu rõ ta, nhớ rõ, muốn bắt cóc người tới uy hiếp ta thì phải tìm thứ ta quan tâm... đáng tiếc là, người có thể để ta quan tâm, chỉ sợ ngay cả góc áo ngươi sờ cũng không tới được."

"Ngươi biết ta là ai không?" Trên trán Nam Cung Triệt đầy mồ hôi lạnh, tốc độ thân thể cứng đờ xác thật càng ngày càng nghiêm trọng.

"Ai? Nói nghe thử một chút?" Nam nhân tự tin như vậy, nàng thật đúng là muốn nhìn xem từ đâu chui ra.

"Đã nghe tới Tu Di Thiên chưa?"

Vu Hoan đột nhiên nheo mắt.

Nam Cung Triệt còn tưởng Vu Hoan chưa từng nghe thấy, tự tin trong mắt liền dâng lên không ít: "Tu Di Thiên là nơi còn lợi hại hơn so với Tiên Linh Cảnh, ngươi đắc tội ta thì không có trái cây ngọt để ăn!"

Vu Hoan ngẩng đầu nhìn trên đỉnh đầu, kim quang trở nên loãng đi không ít: "Nhưng mà làm sao bây giờ, ta đã đắc tội rồi." Dừng một chút, Vu Hoan nhếch miệng lộ ra biểu tình âm trầm: "Bằng không ta giết ngươi xong là khỏe rồi, như vậy không phải là không ai biết sao?"

Nam Cung Triệt làm gì biết tư duy của Vu Hoan giống như bị bệnh tâm thần như vậy, thiếu chút nữa hít thở không thông, nhưng mà rất nhanh hắn liền phát hiện lực đạo đè trên cơ thể hắn nhỏ đi rất nhiều.

Thân thể cũng chậm rãi khôi phục, đã đến giờ được giải sao?