Sáng thứ hai, tôi gặp Khải Tâm trước cửa nhà.

Việc đưa đón tôi là một việc sớm đi vào thói quen mất rồi. Hơn thế, mỗi sớm Khải Tâm đều mang theo một hộp sữa milo cỡ nhỏ cho tôi nữa.

Đi đến chỗ Khải Tâm đang đứng đợi, tôi cố gắng dụi dụi hai mắt để đánh bay cơn say ngủ của mình. Nhưng khi lại gần thì liền bị Khải Tâm véo véo hai bên má, chọc ghẹo:

" Sao mặt mũi phờ phạc vậy nè? Mất ngủ hửm?"

Tôi nheo nheo mắt, không tránh né cái véo yêu của nó, uể oải trả lời:

" Ừm, không ngủ được."

Khải Tâm có chút nghi hoặc nhíu mày:

" Nhớ tôi nên không ngủ được?"

A?

Tôi nghe Khải Tâm tự tin vênh mặt lên cười cười đắc ý, tôi liền cầm hộp sữa dí sát vào mặt nó. Sữa lạnh sẽ làm tinh thần của bạn tỉnh táo hơn. Tôi tin chắc thế.

Hai đứa cười đùa vài tiếng rồi tôi leo lên yên sau, Khải Tâm điềm điềm đạm đạm phóng xe lướt đi. Vừa hút hộp sữa, tôi vừa thì thào phía sau hỏi Khải Tâm.

" Nè, ví dụ như cậu thích một người, mà người đó lại thích bạn thân của cậu thì nên làm gì?"

Khải Tâm nghe tôi hỏi, thoạt đầu nó cười một tiếng giống như trêu ngươi, hồi lâu thì im lặng trầm mặc. Tôi cũng hơi nhướn đầu lên, tìm ra điểm khiến Khải Tâm im lặng lâu như thế.

Ngẫm lại câu hỏi của mình, bất giác tôi thấy nó quen quen.

Mình thích Khải Tâm, Khải Tâm thích Như...

Ồ ra là thế à?

Tôi nhận ra điểm này liền ho một tiếng, níu níu áo Khải Tâm rồi nói:

" Chỉ là ví dụ thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá."

Khải Tâm động đậy cái lưng, ngồi thẳng lên, tốc độ đạp xe thì vẫn như cũ. Có lẽ nó đã suy nghĩ xong rồi chăng?

" Cậu mới đừng suy nghĩ nhiều. Để não chứa thêm kiến thức thì hay hơn."

Tôi còn tưởng nó sẽ phát ngôn gì đó triết lý lắm, hay ho lắm, nào ngờ lại đá xéo tôi như thế chứ!!! Mím chặt môi, tôi không thể giao sinh mạng của mình vào tay Khải Tâm, không thể véo hông nó, không thể cù lét cho nó cười ngất, không thể làm gì cả.

" Não cậu mới cần chứa thêm chất xám đó!" Tôi bực bội quát lên.

Khi tôi quát xong thì xe đạp cũng vừa lúc dừng lại. Khải Tâm nhảy xuống, quay đầu nhìn tôi vẫn ngồi lỳ ở yên sau. Cái mặt nó giống như đang cười gượng gạo, nhìn mà muốn ôm một cái vì thấy thương lắm cơ.

" Nhìn cái gì chứ?" Tôi hơi hạ giọng, không dám kẻ lớn nạt đứa bé dưới hàng trăm con mắt nữa.

Trong mắt Khải Tâm giống như là có lời muốn nói, nhưng nó ngập ngừng mãi làm tôi cũng sốt ruột. Mất hai phút nhìn nhau, Khải Tâm cuối cùng cũng cười khổ, thốt ra một câu:

" Ông trời con, đi xuống để tôi gửi xe."

#

Vào đến lớp, tôi thấy Vu Tư đã đến trước tôi rồi. Trên bàn còn bày ra nhiều sách vở khác nhau nữa. Lục lọi trong đầu, tôi chợt nhớ hôm nay có tiết Toán và Hóa.

Vừa phải thôi, nhà trường sắp thời khóa biểu như muốn giết chết đứa dốt Toán và Hóa là tôi ấy!!!

Gào ầm trong đầu khi nhớ ra thời khóa biểu, tôi mệt mỏi thở dài, ngồi vào chỗ của mình. Lôi một đống sách lẫn vở đặt trên bàn, tôi bắt đầu lẩm nhẩm học thuộc công thức.

Vu Tư ngồi bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhìn qua tôi một cái, rất từ tốn hỏi:

" Cần tao giảng lại không?"

Vì lúc đó hơi tập trung nên tôi không có trả lời trả vốn gì cả, khiến cho Vu Tư bị thẹn, cái mặt hờn dỗi thế giới bộc phát. Cậu ta hừ rõ một tiếng, quay về vị trí của mình.

Đang ngồi học, tự dưng cảm giác gió ở đâu lạnh buốt thổi tới, tôi mới giật mình ngước mắt nhìn Vu Tư, phát hiện ai đó đang mặt đen xì xì.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Ừm mà, nhìn Vu Tư tôi nhớ đến Như ghê. Nhớ chuyện Như bật mí cho tôi nghe ấy.

Thú thật là vì chuyện đó mà tôi mất ngủ đấy! Mất ngủ vì tôi không biết phải đối mặt với Vu Tư thế nào vào sáng hôm nay.

Awwwww, tôi điên mất.

Tại sao tôi lại có thể ngốc nghếch như vậy? Tại sao tôi vô tư đến mức bạn thân của mình...thích một người dễ biết như vậy mà cũng không nhìn ra nữa.

Haizzz, Ý à, mày đúng là vô tâm lắm đó.

Nhưng mà cũng không bằng ai kia!!

Nghĩ tới việc Vu Tư lạnh nhạt và nhẫn tâm với Như, tôi lại thấy giận trong lòng. Im lặng trấn tĩnh một lúc, tôi quay qua cười với Vu Tư:

" Này Vu Tư, hôm kia Như viết thư cho tớ đó. Cậu có biết Như đã ghi gì không?"

Vu Tư nghe đến Như, hàng lông mi khẽ động, đôi mắt đong đưa qua phía tôi.

" Liên quan tao không?"

Nghe câu đó, tôi bất giác...đau lòng.

Vu Tư đúng là tàn nhẫn lắm.

Như mà nghe thấy thì sẽ như thế nào đây? Chắc chắn là đau thấu tâm can luôn.

Tôi siết hai bàn tay lại, môi mím nhẹ, lườm Vu Tư một cái:

" Cậu cái đồ vô tâm! Hôm trước cậu vừa hỏi thăm Như còn gì? Hôm nay lại bảo liên quan không? Hơ, dối lòng cũng vừa thôi. Như thích cậu lắm đó, sao cậu cư xử như con bọ vậy?"

Vì ấm ức hai ngày liền, tôi đã không kìm nén được lời nói của mình. Bao nhiêu uất ức dành cho Như tôi đều tuôn vào người kia hết.

Vu Tư có chút sửng sốt nhìn tôi, đôi mắt trầm xuống tựa như suy nghĩ lời đối đáp. Hồi sau, người nọ bình thản thốt thế này:

" Vậy là ai thích tao, tao cũng nên thích lại đúng không?"

Tôi nghe chớp nhoáng, gật đầu chắc nịch:

" Như là một người tốt!!"

" Tao cũng thích mày, sao mày không thích tao?"

"...Tôi..."

Tôi đang theo đà muốn tranh cãi nhưng đến đây thì tôi gần như tịt lời mất rồi. Ngẩng cao mặt lên, tôi cố gắng giữa bình tĩnh rồi trả lời:

" Vì tôi thích Khải Tâm rồi."

" Ừ, còn tao thì thích mày rồi, không thích Như được nữa."

Sao...sao Vu Tư bình tĩnh quá vậy?

Thái độ này của cậu ta làm cho tôi lo lắng nhiều hơn là nhẹ nhõm. Cứ nghĩ khi mình nói thích Khải Tâm, Vu Tư sẽ trừng mắt, chửi tôi ngu này kia rồi bỏ mặc tôi luôn.

Hạ mi mắt, tôi cũng không biết nên nói gì nữa. Trong lòng cũng không còn ấm ức dùm Như, vì vốn dĩ Như cũng hết thích Vu Tư rồi.

Chỉ là trước đây Vu Tư cư xử lạnh nhạt với Như quá, tôi thương Như.

Quay lại với công thức nhằng nhịt, tôi ôm kín hai tai, không muốn nghe tạp âm nào khác. Nhưng Vu Tư ngồi gần tôi lắm, giọng cậu ta cũng rõ và chắc nịch nữa.

Khi tôi gần thuộc công thức khó hiểu kia rồi thì Vu Tư lại phát ngôn làm mớ kiến thức sợ hãi bay đi mất.

" Hôm nay là lần cuối tao nghe mày nói thích thằng kia đấy. Nói lần nữa là tao đập, không cần biết vô tình hay cố tình. Vô tình thì đập một, cố tình là tao đập mười."

Tôi nuốt nước bọt ực một tiếng, cảm thấy công bằng không tồn tại trong cuộc sống này. Đè nén tâm tình xuống, tôi quắc mắt hỏi ngược lại:

" Sao? Cậu đập tôi à? Đập đi!"

Vu Tư còn chẳng thèm nhìn nhé, nói thẳng thừng luôn:

" Tao đập thằng bồ mày!"

#

Hôm sau có tiết kiểm tra Hóa.

Tôi mặc dù đã ôn rất kỹ các công thức, các chất này nọ nhưng khi nhìn vào cái đề, tôi cứ như là chưa học gì cả.

Kiến thức thì như biển rộng, còn phần tôi học thì như vũng nước cạn.

Cắn môi rồi lại cắn bút, tôi viết lại cái đề cho đẹp đẽ, sau đó thì ngồi nhìn nó. Nhìn đến từng ô li nhỏ xí xi nhàn nhạt trên mặt giấy luôn tôi vẫn không hiểu cái đề nó ghi cái gì.

Mất nhãn rồi, giờ bảo tìm sao mà tìm đây?

Cẩu thả dễ sợ luôn.

Tôi thở dài, liếc mắt sang phía Vu Tư, nhìn cậu ta làm bài mà choáng cả mắt.

Quả nhiên học sinh lưu ban có khác, gì cũng biết tuốt rồi.

Tôi cười lén trong bụng, cổ hơi nhướn lên nhìn qua, chép được vài chữ, rồi thêm vài chữ nữa. Khi đang chép bài ngon lành như thế thì Vu Tư bỗng dưng dừng bút, nộp bài cho cô.

Cái...

Tôi trừng lớn mắt nhìn tờ giấy chằng chịt chữ được cô giáo hài lòng cầm lấy, còn lòng tôi thì đau như cắt.

Hậm hực cúi gằm mặt, suốt cả buổi học tôi không nhìn Vu Tư một cái.

Vài bữa sau, cô giáo phát bài ra, tôi lĩnh trọn con ba xinh đẹp như cái chòm râu vậy. Nhìn vào bài kiểm tra, tôi thật sự rất buồn.

Mặc dù đã đoán trước được kết quả nhưng tôi cứ giận giận, tức tức thế nào ấy. Vu Tư thì được mười điểm, mặt mày lại bình thản như đó là điều hiển nhiên.

Cắn chặt răng, tôi không muốn mình phải chửi thề trong lúc này.

Khỉ thật a huhu, rõ ràng nó học giỏi vậy mà sao lưu ban? Bực bội quá à!!! Con muốn đổi chỗ, muốn đổi chỗ!!! Ngồi cạnh đứa giỏi mà hổng ăn xơi được gì hết!!!

Mày nhíu nhíu, mắt rưng rưng, mũi cay cay, tôi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Vu Tư.

" Sao vậy? Bao nhiêu điểm?"

Tôi thở mạnh, lườm xéo.

Đừng bày đặt hỏi tôi!!! Đồ học giỏi tránh xa ra đê.

" Tám điểm à?"

...Không, con sẽ không chửi thề.

Tôi trợn ngược mắt lên, sau đó nhếch môi, cười méo xệch nói:

" Chia đôi ra."

" Bốn?"

Tôi cười thêm lần nữa, vẽ con số tám, sau đó bôi một nửa, " Là ba!"

Vu Tư lần này cau chặt mày, bộ dạng giống như bị ai mắng nhiếc vậy. Hồi lâu cậu ta gắt lên, " Mịa, bảo tám chia đôi mà thế này cơ đấy! Hiểu rồi ha."

"..."

Ủa tự dưng bị chửi...

Ừ hiểu rồi, hiểu là cậu dốt môn tưởng tượng học lắm.

Tôi chẳng thèm buôn lời, lòng vẫn giận dỗi nên khi cô giáo bảo hết giờ học, tôi liền đeo cặp rồi phóng ra khỏi lớp.

Vừa ló mặt ra khỏi lớp, tôi liền nhìn thấy Khải Tâm đang đứng dựa lan can, ánh mắt hai chúng tôi vừa vặn chạm nhau.

Bao nhiêu uất ức trong giây phút đó đều được bộc phát cả. Tôi chạy lại chỗ Khải Tâm, thản nhiên ôm lấy nó, khóc hu hu hu.

Tôi không cần biết người ta nhìn chúng tôi bằng đôi mắt gì, nhưng tôi buồn lắm, tôi muốn ôm chân chó thôi.

Khải Tâm thoạt đầu sững người, sau đó vỗ lưng tôi:

" Sao vậy? Ai chọc ghẹo?"

" Cô giáo..."

"...Hở?"

Tôi ấm ức khịt khịt mũi, " Cô giáo cho tôi ba điểm môn Hóa, hức, rõ ràng mấy người đó cẩu thả làm mất nhãn, xong bảo tôi tìm. Hu hu tìm thế nào được chứ?"

Khải Tâm nghe xong, không biết chuyện tôi kể vui cỡ nào mà nó cười khẽ mấy tiếng luôn.

" Mấy cái đó khó quá thì tìm cái khác dễ hơn đi."

Tôi ngước mắt, " Tìm gì?"

Khải Tâm mỉm cười, " Tìm quán ăn ngon đi. Muốn ăn gì?"

Ăn, ăn, ăn.

Mắt tôi sáng lấp lánh, " Ừm...bánh xèo đi? Thèm quá."

Khải Tâm gật đầu. Chúng tôi cùng sóng bước ra về. Khải Tâm rất biết cách an ủi tôi đó, ha ha.

Vì qua đợt thi vừa rồi, điểm số của lớp tôi í ẹ quá, ngoại trừ lớp trưởng điểm cao ngất thì đám con dân còn lại đều lẹt đẹt cả. Đương nhiên không thiếu mặt tôi rồi.

Điểm Văn, Sử, Địa của tôi không bù qua cho Toán, Lý, Hóa được. Đôi khi cuộc đời đau lòng chỗ đó.

Chính vì lý do này mà cô giáo quyết định sử dụng biện pháp đôi bạn cùng tiến. Cô phân chia lại chỗ ngồi xong cũng mất mười lăm phút. Ai cũng đổi chỗ loạn xạ, có mình tôi là không cần đổi.

Cô nhìn tôi bảo:

" Tư sẽ kèm Phi nhé. Tư học rất giỏi, Phi nên noi gương."

Noi, noi cái con khỉ á! Em không thèm!!!

Tôi nhìn cô giáo, gật đầu ngoan ngoãn, " Vâng, em biết rồi."

Thế là Vu Tư và tôi trở thành đôi bạn cùng tiến. Hy vọng là cùng tiến, còn tiến về đâu thì tôi cũng chưa biết.

Nhận được chức danh kèm cặp tôi rồi, ai kia liền lên giọng:

" Thứ bảy ở lại, học phụ đạo."

Tôi gặm miếng bánh mì, gật gù, " Ờ."

Đúng buổi trưa thứ bảy, sau khi tan học chính khóa, Vu Tư với tôi ở lại lớp để học phụ đạo. Trước khi giờ học bắt đầu, Khải Tâm có đưa cho tôi một ổ bánh ngọt rồi dặn dò:

" Ăn đi rồi học nha. Ừm, một lát tôi lên đón."

Tôi lột vỏ bánh, cắn liền một miếng rồi xua tay:

" Không cần đâu. Ở nhà nghỉ ngơi đi."

" Gì? Học phụ đạo với ai mà không cần tôi đón?"

Nghe hỏi cung, tôi suýt sặc miếng bánh ngọt. Nuốt xuống miếng đó, tôi lắc lắc đầu liên thanh.

" Có ai đâu, bạn bè thôi mà. Ừm tại sợ cậu mệt thôi, tôi đi về bằng xe buýt được rồi."

Khải Tâm chớp chớp mắt, hồi sau thì cũng chịu tin tôi, ra về.

Mang nửa cái bánh vào lớp, tôi thấy Vu Tư đang ngồi nhâm nhi quả táo. Ngồi xuống, tôi giở tập vở ra, trật tự ngồi nghe Vu Tư giảng bài.

Quá trình học kéo dài được một tiếng, Vu Tư bắt đầu nổi đóa.

" Não mày bị thiểu à? Giảng bốn lần rồi đấy."

Tôi còn đang bận nhìn mấy cái Y đã cho và những cái X phải tìm, não đúng là chưa kịp xử lý câu quát mắng của Vu Tư. Vài giây kế tiếp, tôi ngốc lăng nhìn Vu Tư, thẹn quá mà mắng lại:

" Cậu mới thiểu á! Từ từ người ta hiểu."

Sau đó tôi kéo cuốn vở về, " Không giảng thì thôi."

Giằng co một hồi, cuối cùng Vu Tư lấy vở bài tập Toán của tôi, trầm mặc ngồi làm hết những bài khó giúp tôi.

Khụ, nhìn cảnh đó mà tôi không tin kia là Vu Tư tôi quen luôn.

Vì Vu Tư giúp tôi làm bài tập rồi nên hiện tại tôi rảnh rỗi lắm, lôi ngay cuốn vở nháp, cầm bút chì lên họa một số cảnh.

Hì hục vẽ vẽ bôi bôi một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng vẽ xong một bức họa đáng giá.

" Vẽ tao à? Cảm động vậy."

Ách.

Tôi giật mình ôm cuốn vở nháp trong lòng, ngẩng đầu lên lườm Vu Tư một cái.

" Nhìn lén cái gì chứ? Vẽ cậu bao giờ?"

Vu Tư cười nhếch môi, " Đừng nghĩ mày mù thì tao cũng mù."

Hít một hơi, tôi bĩu môi, không thèm quan tâm Vu Tư trêu ghẹo. Sau đó, Vu Tư bỗng cúi thấp mặt, rủ rỉ:

" Có cảnh này đáng giá hơn, vẽ không?"

Hửm?

Tôi ngước mặt, chớp mắt nhìn, " Cảnh gì vậy?"

Ngay khi tôi dứt lời thì Vu Tư liền đưa mặt cậu ấy gần sát vào mặt tôi, nháy mắt đã cảm nhận được nhiệt độ lành lạnh chạm lên môi tôi rồi. Một xúc cảm mạnh mẽ đánh vào tim tôi, vang lên thuỳnh một tiếng.

Tôi trừng lớn mắt nhìn khuôn mặt phóng to kia, vô tình ngửi được mùi thơm từ tóc Vu Tư tỏa ra. Như kẻ mất hồn, tôi cũng không biết Vu Tư đã rời đi từ lúc nào rồi.

Hai mắt đảo quanh, tôi bừng tỉnh, đứng bật dậy.

" Cậu điên à? Cậu định lặp lại chuyện cũ hả? Tôi...tôi rất ghét chuyện này!"

Vu Tư chỉ im lặng.

Còn tôi thì vẫn rất hoảng loạn, cho nên vừa bỏ tập vào cặp vừa mắng nhiếc không ngừng. Dọn dẹp xong, tôi đẩy mạnh Vu Tư sang chỗ khác rồi chạy ra khỏi lớp.

Toàn thân lao về phía trước nhưng chỉ được một đoạn ngắn thôi, tôi liền bị một hình ảnh thu hút tầm mắt.

Hình ảnh đó thật quen thuộc. Quen thuộc đến mức khiến cả người tôi run rẫy và lạnh ngắt.

Đứng lại vài giây, tôi còn chưa thoát khỏi sự hoảng loạn ban nãy thì môi đã bật ra hai từ:

" Khải Tâm?"