Tôi bận nguyên bộ đồ ngủ mà chạy xuống dưới nhà, mở cửa rồi chạy tít ra sân sau. Nhà tôi có một khoảng đất trống bên vách trái, nơi đó thường dành cho mẹ tôi trồng cây cảnh hoặc là để tổ chức tiệc ngoài trời.

Tiếng dép lê vang lên bành bạch trên nền đất. Tôi hướng đến chỗ Nguyện đứng, nhưng lại không nhìn anh ấy mà liền ngồi thụp xuống, nâng niu ôm Đại Lợi trong tay.

Khi ngẩng mặt nhìn lên thì tôi thấy cả một bầu trời mây đen xám xịt. Vội vàng cười híp mắt một cái, mặt trời đã trở lại.

Đứng dậy, tôi vuốt ve thớ lông mịn của Đại Lợi, cùng chiếc lưỡi màu hồng của nó mà nghịch nghịch. Nguyện đứng đối diện cũng không gấp gáp, vội vàng gì hết. Anh chờ tôi chơi đùa với Đại Lợi xong mới lên tiếng.

" Nếu tôi không mang Đại Lợi qua thì em cũng quên mất thằng bé rồi đi?"

Nghe thoang thoảng trong không khí có mùi hờn dỗi, tôi liền hít sâu một ngụm khí chua đó mà mỉm cười hối lỗi.

" Dạo này em bận ôn thi cho nên mới không qua thăm Đại Lợi được. Cảm ơn anh đã mang thằng bé qua đây."

Nguyện khẽ nhướn mày, điệu bộ này làm tôi lạnh cả sống lưng. Nhưng ngoài mặt tôi vẫn bình thản như không có gì hết.

" À, thế là em chỉ qua đấy để thăm con trai thôi đúng không?"

Ể?

Tôi ngốc lăng nhìn Nguyện vừa mới thở dài khe khẽ kiểu thất vọng nặng nề, sau đó thì bảo tôi đưa Đại Lợi cho anh để anh mang vòng cổ vào cho nó. Đến khi Nguyện đứng thẳng người, trong tay là sợi dây màu đen nối với cái vòng cổ kia, tôi mới hiểu được câu nói hàm súc khi nãy.

Mặt thoáng nóng lên, tôi xoa xoa mũi không biết nói gì hơn.

Nguyện lại liếc nhìn tôi một lần nữa rồi bảo:

" Em lên phòng thay đồ đi rồi xuống đây. Chúng ta dẫn Đại Lợi đi dạo."

Nghe Nguyện nói xong, tôi bất giác ngửa cổ nhìn lên trời. Nắng lúc này không còn gắt nữa mà chỉ nhẹ nhàng rắc xuống vài hạt màu vàng nhàn nhạt. Mây trắng lại khá nhiều nên đã cản bớt những hạt nắng kia.

Tình hình thời tiết không tệ, tôi liền gật đầu tán thành.

Thay đồ xong xuôi, tôi cùng Nguyện với con trai Đại Lợi đi dạo ở khu vui chơi gần đó. Vì hôm nay là ngày thường, lại còn là buổi trưa nên khách đến lưa thưa lác đác lắm.

Khi Nguyện mua vé cho cả hai thì chú bán vé nhìn tôi một cái, lại nhìn Nguyện một cái xong cười cười:

" Anh trai dẫn em gái đi chơi đấy à? Hòa thuận quá."

Tôi đang nựng nựng Đại Lợi thì nghe thấy như vậy, cả đầu đều ong ong không thành suy nghĩ. Trong lòng vừa sửng sốt lại vừa buồn cười nữa. Tôi cũng mặc kệ không nói gì cho ý kiến đáng yêu đó, quay lại nhìn chú bán vé cười thật tươi.

Nguyện thì mặt than không thay đổi rồi, cứ vậy "nạnh nùng" đi phía trước, tôi cùng Đại Lợi lót tót phía sau. Cổng vào khu vui chơi đã khá cũ, màu sơn không còn sáng và đẹp nữa rồi.

Nhưng trong đây có nhiều trò vui lắm, ví như tàu lượn đơn giản này, ví như nhà ma, ví như nhà gương nữa.

Vì tôi đi chậm quá mà Nguyện đành phải dừng lại một chút, xoay người nhìn tôi, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

" Em đi chậm thật đấy."

Nghe thấy giọng nói của Nguyện vọng đến, tôi bất đắc dĩ nhìn anh, cười khổ. Ngón tay thì chỉ xuống Đại Lợi, thằng bé đột nhiên chẳng chịu nhích nửa bước nữa đây này.

" Anh còn đứng đó nói cái gì? Con trai anh khó chiều quá đây."

" Em là mẹ nó thì phải có cách chứ?"

Tôi trừng lớn mắt, miệng nhanh hơn não mà phán:

" Thế con một mình em á? Một mình em mà ra nó được á?"

Ngay lập tức, tôi cắn chặt môi, lửa khói bừng bừng từ mặt phun ra đỉnh đầu. Còn Nguyện thì giống như hả dạ với trò đùa thâm hiểm của mình, khoan thai bước tới, kéo một cái Đại Lợi liền đi theo.

Tôi nhìn cảnh tượng đó mà quên mất mọi người xung quanh đang chỉa mắt nhìn tôi như một sinh vật ngoài hành tinh.

Đáng chết, tôi nguyền rủa anh, Lương Thế Nguyện!!!

Còn Đại Lợi nữa, ai là mẹ mi chứ? Giỏi thì cuốn gói theo bố mi luôn đi. Rõ ràng ai cho mi ăn thì mi liền cụp đuôi đi theo. Chân chó!!!

" Thẹn cái gì? Mau nhấc chân lên cho tôi."

Nguyện quay nửa mặt, cười cười.

Đại Lợi cũng quay đầu, thè cái lưỡi ra tung hứng.

Tôi tức đến muốn đặt bom nổ tung địa cầu này luôn. Nhưng vì muốn giữ hình tượng, muốn cuộc đi chơi được vui vẻ, vì thế mà nhịn xuống, nhịn xuống. Nhịn đó rồi về nhà, tiêu hóa là hết thôi.

Hạ quyết tâm xong, tôi co chân đuổi theo hai bố con người kia, một mặt vẫn còn thống giận trong lòng.

Nguyện đưa tôi tham quan nhà ma trước.

Không phải khen chứ con người này nham hiểm hết biết. Tỷ như sau này anh ta có người yêu thì thế nào cũng dẫn vô nhà ma cho xem. Con gái thường sợ ma còn gì, dẫn vô đây thì cthế nào chẳng có vài màn tình tiết lãng mạn cẩu huyết.

" Mang cả cún à?"

Người soát vé liếc một cái.

Nguyện còn không thèm nhìn ông ta, nói trơn tru, " Chú có bỏ con trai của mình không?"

Sau đó thì thản nhiên mang Đại Lợi đi vào luôn. Tôi đi bên cạnh Nguyện lén lút nhìn biểu tình của ông kia, nhịn cười gần chết.

Vào nhà ma, đặc điểm đầu tiên là tối, tối không còn gì để nói nữa. Mà tôi lại rất ghét bóng tối, cảm thấy có gì đó ngột ngạt đến khó thở vậy đó.

Vừa đi được một quãng thì tôi hơi nép vào người Nguyện, mắt đảo quanh, cẩn trọng nhìn bốn phía. Khi thấy không có vật gì cản trở tinh thần thì mới nhẹ thở ra một cái.

Đi một đoạn nữa thì có đèn led chớp nháy như trên cây thông Noel ấy, còn có vài âm thanh rùng rợn nữa.

Tôi liếc mắt nhìn Nguyện, thấy anh ấy vẫn bình thường lắm. Thiết nghĩ, anh không sợ rồi thì vô đây làm gì nữa? Còn thú vị gì đâu?

" Nguyện này, anh sợ ma không?"

Ơ khoan, sao tôi có thể hỏi câu thiếu muối như vậy?

" Em còn câu khác logic hơn không?"

囧...

Được rồi, Ý ổn mà.

Tôi ngượng chín mặt, cúi thấp đầu nghĩ nghĩ nghĩ. Nghĩ xong câu hỏi logic đúng như ý của Nguyện, tôi liền ngẩng đầu lên định nói. Bất ngờ, phía trên đầu có một cái vật gì đó lao xuống khiến tôi sững cả người không kịp tránh đi.

Cũng thật may, lúc đó có lực khác kéo tôi sang một bên, kết quả là ngã nhoài ra đất. Tiếp đến là tiếng của Đại Lợi vang lên liên hồi, chấn động cả cái nhà ma.

Tôi bị mặt đất thô ráp cạ vào da làm rách một đường nhỏ. Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Nguyện đang nằm im đấy, mặt mũi không bị gì, cũng không tỏ ra đau đớn. Thế nhưng...

Tôi nhìn xuống thì phát hiện hai tay của Nguyện vẫn luôn ôm cứng tôi.

Nhìn thấy anh không động tĩnh gì cả làm tôi rất hoảng. Hai tay tôi liên tục lay anh tỉnh dậy nhưng chẳng có một chút gì khả quan.

Tinh thần lúc đó thật rối loạn. Tôi không nghĩ được gì hết, chỉ nhất mực kéo tay anh, kéo cả người anh dậy. Sau đó thì khóc tu tu như bị Vu Tư ăn hiếp hồi trước.

" Này Nguyện, anh tỉnh dậy đi. Sao anh nằm im vậy?"

Tôi gọi tận mấy tiếng vẫn không có gì tiến triển.

Đến khi có người khác xuất hiện, bọn họ nhìn tôi với Nguyện mà không hiểu chuyện gì. Sau đó họ đi đến cái vật khả nghi kia, dựng nó lên xong mới quay sang xin lỗi chúng tôi.

" Thật xin lỗi quý khách, lỗi này từ phía chúng tôi, chúng tôi sẽ đền cho quý khách."

" Đền cái gì chứ? Mấy người đền được mạng người à? Hu hu, mấy người xem, anh ấy còn không thèm động nữa, mấy người muốn đền cái gì? Mấy người có thể đền một cái mạng mặt than sao?"

Tôi dụi dụi hai mắt, sợ đến mức chẳng cần biết họ nhìn tôi sửng sốt thế nào, mặc kệ Đại Lợi liên tục vươn lưỡi liếm mặt Nguyện.

Hồi lâu, bọn người kia định đến đỡ Nguyện dậy nhưng tôi không cho.

" Tôi nghĩ mấy người nên dẹp cái khu vui chơi này là vừa rồi đó. Thế nào? Mau đi chỗ khác đi, không tôi la lên là mấy người vừa giết một sinh mạng đấy."

Bọn người kia bị tôi dọa mà đều thoái lui. Nhà ma chẳng còn ai cả, ngoại trừ tôi, Nguyện với Đại Lợi.

Đại Lợi không còn sủa nữa, tôi thì nhìn chăm chăm vào Nguyện.

Đột ngột, đôi mắt đen láy kia mở to nhìn tôi làm tim tôi muốn nhũn cả ra. Nhũn vì hoảng hốt ấy >.<

" A Nguyện, anh còn sống à?"

Nguyện ngồi dậy, bẻ khớp cổ, mặt mũi vẫn bình thản như không có gì xảy ra. Anh nhìn đến cái chỗ bị vật cứng rơi xuống lõm hết một mảng đất, sau đó quay sang nhìn tôi.

" Em làm gì mà khóc lớn thế?"

Tôi khịt khịt mũi, " Anh mới bị cái gì ấy! Sao anh cứ nằm im không nhúc nhích vậy?"

" Tôi buồn ngủ."

"..."

Xin lỗi ba, xin lỗi mẹ, xin lỗi thầy cô giáo, con xin phép được văng tục một lần thôi.

Mẹ nó, anh bị điên à, đồ thần kinh, đồ bệnh hoạn, đồ mặt than thần kinh bệnh hoạn. A, tôi muốn giết anh!!!!

Tôi cắn chặt môi mình, ánh mắt nổi lửa phừng phực.

" Vậy à?"

Tôi thở ra, cười, " Anh ngủ ngon nhé."

Sau đó thì tôi đứng dậy, cùng với Đại Lợi đi ngược hướng rời khỏi nhà ma. Lúc đó Nguyện nhanh như chớp chạy đến, ôm tôi từ phía sau. Thật sự thì tôi không biết diễn tả thế nào cho không ái muội nữa nhưng mà...Nguyện rõ ràng ôm tôi từ phía sau ấy.

" Xin lỗi."

Kỳ thật, khi thấy Nguyện không có động tĩnh gì, tôi còn nghĩ anh ấy vì tôi mà xảy ra chuyện. Tôi hoảng loạn, tôi sợ hãi, tôi lo lắng. Tất cả điều đấy đều là thật, vậy mà không ngờ đến anh ấy chỉ đang trêu tôi thôi.

Tôi im lặng không nói gì, cũng không đi nữa.

Nguyện xoay người tôi lại, bộ mặt than kia không thèm cười một cái. Anh nâng tay tôi lên, quét mắt qua chỗ bị rách da rồi hỏi:

" Đau lắm không?"

Trong lòng chỉ còn hơi ấm ức chuyện khi nãy, nhưng động đến vết thương giống như giọt nước tràn ly, tôi liền gật gật đầu, ủy khuất mà rơm rớm.

" Ừm, đau..."

" Đáng lý tôi không nên dẫn em vào đây."

Tôi tiu nghỉu lắc lắc đầu, " Không sao hết. Anh không sao là được rồi. Chứ anh mà bị gì thì em không biết kiếm đâu ra anh trai thay thế đền bù cho Như nữa."

Nguyện hơi nhíu mày:

" Vậy là em chỉ lo mỗi chuyện đấy thôi hửm?"

Tôi thật thà gật đầu.

" Đương nhiên rồi. Tính mạng anh mà có gì thì em phải làm sao với Như đây?"

Nguyện thả tay tôi ra, bỗng dưng chuyển sang chế độ mặt lạnh, dẫn Đại Lợi đi trước. Đại Lợi đi cùng Nguyện liền kêu ba tiếng, gâu gâu gâu.

Tôi nhìn thằng bé, cười cười rồi đi theo. Dù sao Nguyện không bị gì là tốt rồi. Coi như tha lỗi cho anh ấy.

Thế nhưng Nguyện lại thình lình đứng im, quay đầu nhìn tôi:

" Em có biết Đại Lợi vừa nói gì không?"

Ơ...

Tôi ngốc lăng nhìn Nguyện, hồi sau thì lắc lắc đầu.

Anh ấy...hiểu được Đại Lợi nói gì à?

Ánh mắt của Nguyện bất ngờ thay đổi, có hơi thất vọng thì phải.

" Thằng bé bảo, đồ vô tâm."

Ba từ ấy về sau tôi vẫn nhớ như in. Mỗi lần nhớ lại, cảm xúc trong tôi như chưa từng thay đổi. Cực kỳ hụt hẫng và chua xót.

Tôi theo Nguyện ra khỏi khu nhà ma, tiến đến quầy bán kem. Một quãng đường khá xa và hai chúng tôi thì không nói chuyện câu nào cả.

Tôi cứ mải cúi thấp đầu nhìn xuống đất, cũng không rõ là Nguyện có đang chú ý đến biểu tình của tôi hay không.

Khi đến quầy kem rồi, Nguyện mua hai cây kem ốc quế. Đối với tôi thì loại kem này là chuẩn Việt Nam rồi. Mùi vị đặc trưng lắm, mỗi lần ăn là thấy bồi hồi trong lòng sao ấy.

So sánh với mấy loại kem hiện đại thì có lẽ không đa dạng bằng, nhưng hương vị thì khiến người ta nhớ mãi không thôi.

Với lại, trời nóng mà ăn kem là hết sảy luôn.

Tôi cầm lấy cây kem cắn một miếng lớn, mặc dù ê cả hàm răng, nhăn cả khuôn mặt nhưng tôi vẫn thích thú hưởng thụ.

Nguyện thì từ tốn ăn hơn tôi.

Đúng là vị kem ốc quế, thật là tuyệt.

Tôi còn định cắn thêm một phát nữa thì Nguyện bất ngờ duỗi ngón trỏ ra, quệt nhẹ bên khóe miệng của tôi.

Ngây người nhìn hành động vừa rồi của anh, tôi nhất thời không nói được gì. Nguyện ngược lại trầm ngâm hơn bình thường, chỉ có hành động mà không nói nữa.

" Kem ốc quế ngon đúng không?"

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn Nguyện, cười cười.

Nguyện lại cho tôi một ánh mắt rất lạnh, nhưng không phải là vô tâm.

" Thích không?"

Tôi gật nhẹ đầu, cúi mặt liếm mặt kem, sau đó thì lí nhí nói:

" Em thích kem ốc quế lắm, mỗi lần ăn là thấy vui vẻ hơn nhiều luôn ấy. Cho nên em thường ăn kem khi có chuyện gì đó buồn, khó chịu trong người. Còn anh thì sao? Khi buồn anh thường làm gì?"

Nguyện cùng tôi tản bộ xung quanh khu vui chơi, anh ấy bước đi chậm rãi, Đại Lợi lót tót phía sau. Tôi nhìn anh mong chờ câu trả lời. Và anh đương nhiên không khiến tôi thất vọng rồi.

Anh luôn khiến tôi phải sững người không biết nói gì mà thôi.

" Khi buồn thì tôi thường im lặng."