Editor: Đào Tử 🍑

_______________________

Khuyết điểm duy nhất của Mẫn Diệc Chu là xuất thân từ vùng nông thôn nghèo khó.

Thế nhưng bản thân hắn có chí cầu tiến, dựa vào thực lực của mình thi vào Đại học 233 bên cạnh.

Nghe Lôi Nhã Đình nói thành tích học tập của hắn rất tốt, giành được rất nhiều học bổng, còn đại biểu cho trường tham gia tranh tài, lúc rảnh còn đi làm thêm hoặc làm gia sư kiếm tiền.

Người ta tình nguyện không đổi quần áo mới dành tiền mua cho Lôi Nhã Đình bộ son giáng sinh phiên bản giới hạn thuộc dòng son cao cấp, hơn một ngàn bảy.

Lôi Nhã Đình chỉ nói một câu rằng nó thật đẹp, hắn liền lẳng lặng không tiếng động lén lút mua tặng cô ta.

Mấy ngày trước còn khoe lên khoe xuống với bọn cô.

Cách chưa được bao lâu, nhận hộp son môi đắt tiền của người ta xong đã đòi chia tay.

Khiến Bạch Hiểu Hiểu có cảm giác Lôi Nhã Đình đang lừa gạt tình cảm tiền bạc của người ta.

À, không chỉ có son môi, vòng tay Pandora trên cổ tay cô ta, dây chuyền vàng trên cổ cũng là do anh chàng ngốc nghếch dưới lầu mua cho.

Bùi Diệp nói, "Có lẽ cô ta có lí do của mình thì sao, ví dụ bạn trai vượt quá giới hạn đại loại thế."

Bạch Hiểu Hiểu kinh ngạc trợn tròn hai mắt.

Cô ta phủ định nói, "Chuyện này sao có thể? Chuyện này xảy ra lúc nào?"

Bạn trai dùng tất cả thời gian rảnh của mình đi làm công kiếm tiền, bình thường bận rộn làm sao có khả năng trèo tường, Lôi Nhã Đình biết động não một chút đi?

Nếu vượt quá giới hạn thật, người ta thổ lộ tình cảm với Lôi Nhã Đình làm gì, tìm một cô gái giàu có xinh đẹp không phải tốt hơn sao?

Chẳng lẽ lúc tỏ tình mắt bị mù, bây giờ mới chữa khỏi?

Bùi Diệp: ". . ."

Trong lúc nói chuyện, dưới lầu cãi vã ngày càng kịch liệt, nói đúng hơn là chỉ có một mình Lôi Nhã Đình kịch liệt.

Cô ta ném bó hoa xuống dưới chân Mẫn Diệc Chu, biểu tình kích động mắng cái gì không biết khiến Mẫn Diệc Chu ban nãy còn lo lắng giải thích bỗng lạnh mặt xuống.

"Cô ta nói gì?"

Bùi Diệp giúp thuật lại, "Cô ta nói mẹ Mẫn Diệc Chu là bà mẹ chồng già cay nghiệt, không biết chữ còn lết thết buồn nôn. . ."

"Quá đáng thật rồi đấy!"

Bọn người Bạch Hiểu Hiểu sợ ngây người.

Chia tay thì chia tay, còn chỉ gà mắng chó sang mẹ của người ta?

Dưới lầu, mặt Mẫn Diệc Chu lạnh xuống.

"Nhã Đình, mẹ anh nuôi anh không dễ dàng gì."

"Cha mẹ tôi cũng nuôi tôi không dễ dàng!"

Lôi Nhã Đình tức giận đến phát run, trong đầu lại hiện lên cảnh cô ta sau khi chết, phòng mà cha mẹ cô ta mua cho cũng bị hai mẹ con hắn chiếm lấy.

Tra nam là mẹ sinh, chẳng lẽ cô ta sinh ra từ tảng đá?

Mẫn Diệc Chu siết chặt nắm đấm.

"Anh biết! Anh biết bọn họ không dễ dàng gì mới nuôi chúng ta khôn lớn. Nhưng anh không có nhục mạ mẹ em, cũng chưa từng có hành vi bất kính, anh không cần em phải hiếu kính với mẹ anh, dựa vào đâu em dám nhục mạ bà?"

Lôi Nhã Đình dường như muốn phát tiết oán hận và tủi thân kiếp trước.

"Dựa vào cả nhà các người đều là cặn bã! Tất cả đều là quỷ hút máu! Tất cả đều là rác rưởi!"

Bùi Diệp tưởng rằng Mẫn Diệc Chu sẽ phẫn nộ đánh người nào ngờ hắn vẫn nhịn được.

"Chia tay đi! Coi như hôm nay tôi chưa từng tới! Chúng ta chính là người xa lạ không quan hệ gì với nhau, cho nên ——tôi mong cô đem những lời nói trước đó thu lại sạch sẽ, bằng không, Lôi Nhã Đình ——tôi không ngại đánh con gái đâu!"

Mẫn Diệc Chu không phải không có chút tính tình, hắn sẽ không bao giờ đánh bạn gái người tương lai sẽ là vợ mình, nhưng miệng toàn lời ác ý nhục mạ mẹ của hắn thì nhất định phải đánh!

Nam hay nữ đều giống nhau.

Đàn ông miệng tiện hắn đánh, phụ nữ cũng vậy! Có lẽ bởi vì Mẫn Diệc Chu nãy giờ đều không có ý định đánh người, rất bao dung rộng lượng nên quần chúng xung quanh đều hướng về phía hắn, nghe thấy lời họ nói thì Lôi Nhã Đình vừa tức vừa giận. Mấy tên bà tám nói chuyện không đau eo này, các người làm sao biết được sau này Mẫn Diệc Chu cầm thú ra sao?

Vì không muốn làm trò cười thêm nữa, cô ta chỉ có thể xin lỗi một cách cứng nhắc.

Cuối cùng Lôi Nhã Đình lại bổ sung thêm một câu.

"Đồ anh mua cho tôi, anh cũng đừng đau lòng, tôi sẽ chuyển cho anh không thiếu một đồng, miễn cho anh đừng xem tôi là kẻ bòn rút tiền anh."

Mẫn Diệc Chu nhếch môi, đáy mắt ẩn chứa đầy phẫn nộ.

"Không cần, là mắt tôi bị mù!"

Mọi người xung quanh thấy nam nữ chính của câu chuyện đã đi rồi, họ cũng tản ra.

Lôi Nhã Đình thấy Mẫn Diệc Chu rời đi, thở phào nhẹ nhõm.

Chia tay được là tốt rồi, không có Mẫn Diệc Chu và mẹ hắn, cô sẽ không còn dẫm vào bi kịch kiếp trước nữa.

Dù lúc trước Mẫn Diệc Chu biểu hiện tốt thế nào thì đây cũng là mặt nạ mà hắn tạo ra để lừa phòng ở và tiền của cô, cô không mắc lừa nữa đâu.

Ầm ĩ một trận, Lôi Nhã Đình bởi vì thế trở thành "người nổi tiếng".

Lúc cô trở về phòng ngủ, Bạch Hiểu Hiểu cười tủm tỉm hỏi cô.

"Nhã Đình à, cô với Mẫn Diệc Chu chia tay thật à?"

Lôi Nhã Đình liếc mắt nhìn cô ta.

"Đã chia tay!"

Loại rác rưởi như thế không chia tay để lại ăn tết à?

Bạch Hiểu Hiểu nói, "Đã chia tay, vậy anh ấy độc thân rồi, tôi theo đuổi anh ta chắc cô không ngại nhỉ?"

Lôi Nhã Đình không để tâm, "Cô muốn tìm nam nhân trong thùng rác tôi vứt đi thì cản làm gì?"

Bạch Hiểu Hiểu bĩu môi, "Được rồi, cô không hối hận là được."

Lôi Nhã Đình cười lạnh.

Hối hận?

Ha ha, cô lại hi vọng Bạch Hiểu Hiểu dính với Mẫn Diệc Chu, cùng Mẫn Diệc Chu gây họa lẫn nhau coi như tạo phúc cho xã hội.

Sau khi Bạch Hiểu Hiểu bị lừa bị đánh bị giết, cô ta sẽ biết mình ngu xuẩn cỡ nào.

Ánh mắt cô ta lạnh nhạt nhìn cách trang điểm, ăn mặc xinh đẹp của Bạch Hiểu Hiểu, trong lòng liên tục cười nhạo.

Thật giống chó cái động dục!

"Mình muốn đi an ủi anh trai thất tình, chúc mình chiến thắng trở về đi."

Bùi Diệp ngậm lấy điếu thuốc hỏi, "Cô làm thế không sợ bị đánh?"

Mặc kệ quan hệ Bạch Hiểu Hiểu và Lôi Nhã Đình kém tới cỡ nào cũng ở chung một cái phòng ngủ.

Nếu Mẫn Diệc Chu người ta giận cá chém thớt, Bạch Hiểu Hiểu lại tùy tiện theo đuổi khả năng thất bại lên đến 99.99%.

Trên thực tế Bạch Hiểu Hiểu không ngốc, cô ta đâu có ý định theo đuổi Mẫn Diệc Chu, nói vậy chỉ để Lôi Nhã Đình buồn nôn thêm.

Lôi Nhã Đình đã nhìn thấu trò xiếc của cô ta nên cũng lười phản ứng.

Thời gian thấm thoát đã đến thứ sáu.

Mấy hôm nay không xảy ra sự kiện kì quái nào, phòng ngủ 4021 trở lại bình yên như xưa.

Bùi Diệp sợ sức ăn của bản thân hù chết người khác, suốt một tuần đều ăn ở bên ngoài.

Chủ tiệm ở Sa huyện mỗi ngày nhìn thấy cô đều vui vẻ tiếp đón.

Đương nhiên tiền như nước chảy ào ào ra ngoài.

"Xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền mới được, ai biết nhiệm vụ chính tuyến lúc nào mới làm xong."

Nhìn tiền tiết kiệm mỗi ngày vơi bớt dần, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Bùi Diệp vì tiền mà rầu rĩ.

Mấy cái nhiệm vụ chính tuyến kia đều là thứ Lôi Nhã Đình dùng để làm màu, là bàn đạp để Lôi Nhã Đình tiến vào giới thiên sư.

Trừ tên nhiệm vụ hơi vô sỉ ra cô chẳng rõ nội dung bên trong, đương nhiên không thể vượt qua nữ chính Lôi Nhã Đình bước chân vào giới.

Nếu thông tin chi tiết một chút, ví dụ để Bùi Diệp đọc hết « Tiểu thiên sư tuyệt sắc phế sài sở hữu đoàn hồng bao », cô không cần chờ Lôi Nhã Đình thăng cấp mở ra nhiệm vụ.

Biết làm sao được, phó bản hệ thống của 【 Yêu và nuôi trẻ 】quá hố người, kịch bản tiếp thu chỉ có đại ý, còn nội dung liên quan đến nhiệm vụ chính tuyến thì chẳng có bao nhiêu.

Không biết bao giờ mới có thể hoàn thành xong nhiệm vụ chính tuyến, Bùi Diệp chỉ đành tìm biện pháp kiếm tiền nuôi sống chính bản thân mình.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô tìm tới Chu Thuần An.

"Bình thường các cậu nhận đơn hàng như thế nào?"

Chính phủ bài trừ phong kiến mê tín, càng ngày càng có nhiều người bình thường không tin có quỷ.

Trong tình cảnh như thế, thiên sư làm sao trảm yêu trừ ma, nuôi sống gia đình?

Gần đây Chu Thuần An khá bận bịu, trả lời tin nhắn hơi muộn.

"Tham gia vào cục điều tra đặc biệt, trở thành thiên sư nghe lệnh của Thiên sư liên minh, liên minh xét theo thực lực đưa ra nhiệm vụ thích hợp."

"Nếu không gia nhập vào cục điều tra đặc biệt của Thiên sư liên minh thì sao?"

Chu Thuần An gửi cho cô một cái ứng dụng, tên vô cùng đặc sắc—— đột phá thứ nguyên bích. (Phá vỡ bức tường thứ nhất)

---------------------------------------

Lời editor: Nay sẽ đăng kha khá chương tồn đọng.