Nhất Linh được " mẹ hiền " đưa quay lại cửa 1. Ở chỗ kia thấy khối thời gian nhưng thực chất cũng chả qua bao nhiêu lắm. Đương nhiên rồi, để chậm làm con gái không qua nổi vòng 1 thì người làm mẹ như Tá Lạp Mặc Nhi sẽ ân hận suốt đời. Hô hô.

Trước mắt Nhất Linh giờ phút này không phải là một cửa tối om mà là....một nơi sáng đến mức cũng méo nhìn nổi cái gì:3. Mẹ của con có tâm qué. Thà để tối nó còn dễ chịu, sáng gì mà sáng chọc mù mắt như vậy! Đau hết cả mắt! Ây za! Ây za tạo nghiệt mà!

Nàng rứt phựt mấy mảnh váy dầy cộm ra rồi cột thật chặt vào mắt. Chòi, lắm chuyện, thà tối có vẻ còn tốt hơn nhiều a.... đúng là mua việc vào người!

Tuy được che chắn bởi một cộm vải nhưng ánh sáng rọi vào đôi con ngươi của nàng cũng chẳng giảm bớt bao nhiêu, vẫn rực rỡ như thường. Cơ mà, ít ra cũng tạm mở mắt nhìn thế gian được.

Nhất Linh nhanh chóng bước đi. Bây giờ nàng chỉ muốn đi thật nhanh thôi. Tuy không tốn quá nhiều thời gian nhưng cũng là nửa canh giờ đấy! Chậm hơn người khác rồi!

Càng đi, Nhất Linh càng cảm thấy nhiệt độ tăng lên... Ơ.... Đằng trước 8 phần liên quan tới hỏa đây.... mà có lẽ cũng không phải hỏa bình thường... nóng như này.... liệu có phải một loại trong thập đại thần hỏa?

Càng nghĩ sắc mặt Nhất Linh xấu đi, nếu vậy vố này khó chơi phết. Thập đại thần hỏa dù loại yếu nhất sức mạnh vô song con người khó chịu nổi. Óe óe, sao cái cửa 1 này đểu dữ vậy.

....

Sức nóng ập lên một cách mạnh mẽ khiến lưng Nhất Linh ướt đẫm mồ hôi... Nóng... nóng quá. Từng bước từng bước như nặng ngàn cân. Ánh mắt nàng hướng về phương xa... một màu đỏ như máu dần hiển lộ...

Là hỏa nham!

Thứ 10 trong thập đại thần hỏa!  Theo như nàng biết, độ nóng của loại hỏa này vẫn còn thuộc nhân gian, nóng là nóng thuần túy chứ không phải có nóng mà như không, như không mà có nóng vô cùng quái lạ của thần hỏa thật sự... cơ mà đã liệt vào danh sách này thì sao lại là dạng vừa đây! Không thể coi khinh!

Hỏa nham đỏ rực bắn đá thạch tung tóe... một biển lửa không một lối đi đang ở trước mặt. Nhất Linh nhìn mà không hề e sợ, ngược lại trong mắt nàng là nhiệt huyết hừng hực đang bùng cháy.

Phải vượt qua, Hỏa Dương *!!!

* Hỏa Dương: Biển lửa

Đó chính là ý chí duy nhất trong đầu nàng bây giờ! Hỏa nham thì có sao, ta chấp tất!

Nhất Linh cười một nụ cười đầy ngông cuồng. Nàng lại gần dòng hỏa nham nóng bỏng, đưa mắt quan sát kĩ từng chi tiết... Dung nham đỏ sẫm, nóng đến mức có đốt cháy tất cả...,  đôi lúc lại xuất hiện những màu vàng quái dị lượn lờ bên trong. Phải dùng cách nào đây?

Mông lung, quá mông lung!

Nhưng nàng cũng không vội nản chí,  ngồi lại gần đó, nhìn chằm chằm... Nàng sẽ không bỏ lỡ bất kỳ sự biến đổi nào! Một hòn đá, nhánh cây biết đâu cũng có thể giúp nàng băng qua đây!

Nhất Linh nhặt lấy một con chuột chết trong góc, ném thật mạnh về hướng đám hỏa đang bừng cháy.  " Xèo " một tiếng con chuột biến mất không một vết tích...

Quá... kinh khủng! Xem ra nàng vẫn quá coi thường thần hỏa rồi,.... cái gì... cái gì có thể không bị hỏa nham đốt cháy...  Nàng có thể qua ải không?

Nhất Linh vừa suy nghĩ vừa đăm chiêu nhìn sự thay đổi của thần hỏa. Nàng đi đi lại lại bên dòng nước đỏ, cúi đầu cầm lấy một cành cây khô dưới đất, ghé sát lại gần dung nham, thò cành vào thử... " Xèo " Lửa bén lên với tốc độ nhanh đến không kịp ngáp. Nhất Linh giật mình vứt cành cây đi, ngưng tụ thủy cố đem lửa ở ngón tay dập tắt... nhưng ngọn lửa vẫn như cũ cháy thật là mãnh liệt không hề yếu đi chút nào.

Ôi, nếu cứ thế chắc thiêu luôn ngón tay! Nàng dùng hết tốc lực đóng băng ngón tay bị lửa vây. Ngón cái cứ như vậy thành đá... cứ tưởng thế là xong nhưng ngay lập tức băng tan ra, lửa lại cháy... Định mệnh! Cắt béng ngón này đi giờ.

Trán Nhất Linh đổ đầy mồ hôi. Nàng kinh hoảng rúi ngón tay vào đống đất bên dưới. Lại cho nước rồi đóng băng với tốc độ của ánh sáng... Dần dà, sức nòn cũng biến mất, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dọa chết con mà!

... Sức lửa nàng đã thử... thật... thật... thật... kinh khủng!!! Nóng như nóng thấu đến tận cốt tủy, nóng cứ kiểu chiên ngón tay trên chảo dầu, nướng ngón tay trên lửa nóng và còn kinh dị hơn nữa cơ...

Nhìn ngón cái, móng tay hóa thành tro bụi, máu tươi chảy ra ồ ồ Nhất Linh thấy mà mệt... may mà nàng có đem lá thuốc, không thì dựa vào đoạn quang hệ yếu ớt chữa kiểu méo gì!

Nàng cẩn thận dùng Bộ Hạn Diệp băng lại ngón tay ương ương dở dở rồi tiếp tục ngồi nhìn biển lửa tính kế...  Nóng vầy sao có cái gì giúp đi qua được! Nàng ở trên chỗ này còn cảm giác đang bị luộc chứ nói gì chui cả vào đám hỏa nham!

....

Hôm qua về quê không làm....hú hú