Edit: Nại Nại

(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)

___

Khâu Sơ Hạ nghĩ đến tình huống hiện tại chỉ sợ là không có cách nào về nhà.

Khắp nơi bên ngoài đều là zombie, bằng năng lực của mình cô về nhà như thế nào đây?

"Tôi tự do rồi." Diệp Trạch Thu vẫn luôn nhìn dưới lầu đột nhiên mắt sáng lên, quay đầu nhìn Khâu Sơ Hạ, biểu cảm kích động: "Em muốn đi đâu, anh cũng có thể dẫn em đi."

Khâu Sơ Hạ hơi hơi ngơ ngẩn, đây là cái triển khai thần kỳ gì?

"Ách, anh cảm thấy bây giờ chúng ta có thể đi đâu?" Cô chỉ chỉ dưới lầu, ở trên đường cái nhìn thấy zombie khoảng hơn mấy chục con, vừa rồi hai người bọn họ mới bị năm con đuổi theo mà đã thành như vậy rồi.

Đi xuống lầu sẽ bị mấy chục con đuổi theo, hình ảnh đó quá đẹp, cô không có cách nào tưởng tượng được.

Diệp Trạch Thu nhìn zombie đang lang thang dưới lầu không có mục đích kia, có chút nhụt chí cảm thán một tiếng: "Xem ra tạm thời không có nơi nào có thể đi."

"Từ từ, nhìn xem tình hình rồi nói sau." Khâu Sơ Hạ vẫn tin tưởng chính phủ sẽ ra mặt giải quyết những việc này, còn có quân đội tồn tại nữa mà.

Bọn họ có nhiều vũ khí có tính sát thương như vậy, có lẽ có thể nhẹ nhàng giải quyết đám zombie đó đúng không?

Hiện tại chỉ cần yên lặng xem tình hình chuyển biến là được rồi.

Khâu Sơ Hạ bắt đầu phân tích phải ở đây đợi mấy ngày, vấn đề ăn uống phải suy xét trước.

Con người muốn sóng sót thì dù sao cũng phải ăn uống, tầm mắt nàng quét về phía bình nước máy trong phòng khách, dư quang ngó thấy cánh tay Diệp Trạch Thu còn đang chảy máu.

Bởi vì tay anh đặt trên lan can ban công, trên người chỉ có áo thun vừa mới cho cô, máu trên cánh tay đều chảy hết lên người.

Khâu Sơ Hạ nhìn cơ bụng rắn chắc của anh, có một loại cảm giác mê người, vành tai đỏ ửng quay đầu đi, tầm mắt né qua dáng người hoàn mỹ đó.

Miễn cho cô tiếp tục nhìn theo dòng máu kia chảy xuống, thì sẽ bắt đầu tự hỏi phần mỹ diệu phía dưới quần.

Đây là lần đầu tiên cô gần gũi đánh giá một người hấp dẫn gần như vậy, cơ thể của người đàn ông còn sống, dụ hoặc này quả thật là đánh thẳng trái tim cô.

"Cánh tay anh không đau sao?"

Khâu Sơ Hạ nhắc nhở làm Diệp Trạch Thu nhớ đến cánh tay mình bị cào trúng.

Anh giơ cánh tay lên, xoay qua xoay lại nhìn nhìn, khẽ nhíu mày: "Không đau, giống như chết lặng rồi vậy."

Khâu Sơ Hạ vừa nhìn thấy cánh tay anh đang ẩn ẩn đen lại, trong lòng lộp bộp một chút, lây nhiễm rồi?

Sắc mặt cô nháy mắt khó coi, làm Diệp Trạch Thu cũng theo cô khẩn trương lên: "Làm sao vậy?"

"Màu sắc không đúng." Khâu Sơ Hạ lôi kéo anh đến phòng bếp, lấy cánh tay anh đặt dưới vòi nước rửa sạch: "Hình như lây nhiễm rồi."

Diệp Trạch Thu nghe thấy hai chữ lây nhiễm, có chút khổ sở nhìn vết thương của mình, thu hồi cánh tay lại, khẽ cười một tiếng: "Dù sao cũng đã lây nhiễm, không cần quản nó nữa."

Nói đến đó anh gục đầu xuống, trầm mặc một lát mới ngẩng đầu nhìn Khâu Sơ Hạ: "Anh đi. Miễn cho biến thành thứ đồ chơi ngoài kia hại đến em!"

Khâu Sơ Hạ có chút xúc động, không ngờ anh lại nghĩ đến cô trước, mà không phải kinh hoảng thất thố hỏi làm sao bây giờ.

Cô phát giác càng tiếp xúc với anh, càng cảm thấy anh không giống loại người như trong lòng mình nghĩ.

Khâu Sơ Hạ thoáng như không nghe thấy những lời đó, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh: "Sợ đau không?"

"Không sợ." Diệp Trạch Thu không rõ nhìn cô, hơi hơi lắc lắc đầu.

Khâu Sơ Hạ cười cười với anh, đi đến phòng khách mở quầy rượu ra, lấy một chai rượu trắng ở bên trong đến, nắm cánh tay anh vào bồn rửa, cắn nắp rượu ra, đổ rượu xuống vết thương trên cánh tay anh.

Cuối cùng Diệp Trạch Thu cũng cảm giác được đau đớn tận xương tủy, phảng phất như xương cốt đều nứt ra, cắn răng lại không hét lên một tiếng.

Nhìn Khâu Sơ Hạ chuyên tâm thay anh lấy rượu rửa vết thương, cẩn thận quan sát cô. Trong lòng Diệp Trạch Thu yên lặng thề, nếu mình có thể sóng sót, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cô!