Edit by Tiểu Mạn

o0o

Tô Diêu mang theo Mộc Khanh Thần trở về Ngọc Sanh Cư, sau đó bảo Chu ma ma cho đám người làm lui xuống.

Chu ma ma nhìn hai người, thầm nghĩ bọn họ lăn lộn cũng chẳng ra cái gì, liền theo bọn họ đi, vừa lúc mang theo người đi xuống.

Tô Diêu rất có hứng thú nhìn hài tử trước mắt, tuổi không lớn nhưng ánh mắt lại tràn đầy hung ác, làm nàng theo bản năng nhớ tới các bạn nhỏ trong cô nhi viện kiếp trước.

Khi nàng còn nhỏ cô nhi viện càng như một tòa cô thành bị quên đi, muốn thuận lợi sống sót thì phải làm cho viện trưởng vui, trở thành một thương phẩm...

Mặt đứa trẻ nơi đó cũng giống như Mộc Khanh Thần vậy, bị sinh hoạt tàn khốc của nơi đây làm cho bộc lộ sự sắc bén. Đương nhiên, những đứa trẻ đó cũng biết lúc nào nên thức thời, không giống hắn, chẳng ngụy trang một chút nào.

Mộc Khanh Thần không nói lời nào, Tô Diêu cũng không mở miệng, cứ như vậy lẳng lặng mỉm cười nhìn hắn. Cuối cùng vẫn không kiềm chế được, trừng mắt nhìn Tô Diêu: "Ngươi muốn làm cái gì?"

Tô Diêu không đáp lại.

Mộc Khanh Thần nhíu mày, hung hằng nhìn chằm chằm Tô Diêu, ánh mắt cùng thần sắc hoàn toàn không giống như một hài tử mới sáu, bảy tuổi: "Ngã ngựa một lần, ngươi bị choáng đến đầu óc có vấn đề rồi sao? Cho rằng đột nhiên chuyển biếи ŧɦái độ, ta liền mang ơn đội nghĩa ngươi?"

Tô Diêu thong thả ung dung ngồi vào ghế trên, nhìn hài tử trước mặt toàn thân phòng bị, lộ ra ý cười ôn hòa: "Nhị đệ, hẳn là hôm nay đệ cố ý đụng vào người ta?"

Mộc Khanh Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, không tự chủ được lui về phía sau một bước. Hắn đúng là cố ý đâm, làm cho Mộc Nghi Hoa tức giận, tốt nhất là âm thầm bảo người đánh hắn chết khiếp. Sau đó, hắn liền có cớ không đi kinh đô.

Nhưng không nghĩ tới nàng không những không động thủ, ngược lại còn có quan tâm mình một cách khác thường, mang tới Ngọc Sanh Cư.

Mộc Khanh Thần vân vê ống tay áo, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt nho nhỏ lộ ra vẻ kiên cường: "Ta chính là cố ý!"

"A." Tô Diêu khẽ cười một tiếng, trong mắt đầy ý cười, hơi hơi đong đưa mang đầy ôn nhu. Nhưng tươi cười như vậy lại làm cho Mộc Khanh Thần rùng mình một cái, lòng phòng bị càng đậm.

"Ngươi muốn làm cái gì?"

Tô Diêu đứng dậy, nhẹ nhàng giương khóe môi, ý cười không biến hóa chút nào, khí thế quanh người dần dần trở nên áp bách nhân tâm: "Không phải ta phải làm cái gì, mà là nhị đệ, đệ muốn làm cái gì?"

Cặp mắt kia quá mức thấu triệt, phảng phất có thể nhìn thấu người đối diện.

"Ngươi..." Trong mắt Mộc Khanh Thần hiện lên vẻ hung ác. Hắn đã không còn đường lui, bất quá là chết, kéo theo đích nữ Vinh Vương phi thương nhất cũng đáng!

Mộc Khanh Thần gắt gao nghiến răng, nháy mắt trong lúc Tô Diêu tới gần lấy một thanh chủy thủ từ trong ống tay áo ra, giống như một cái lò xo đột nhiên nhảy dựng lên, đâm tới ngực Tô Diêu!

Hắn dùng hết sức lực của mình, vì khẩn trương nên mắt đỏ lên trông thấy. Hắn muốn gϊếŧ Mộc Nghi Hoa, hắn chết cũng muốn kéo theo nàng làm đệm lưng!

Tô Diêu đột nhiên lui về phía sau một bước, thân thể mềm mại linh hoạt tránh ra, thoát được một kích của Mộc Khanh Thần, nghiêng người chế trụ cổ tay của hắn, đột nhiên đập xuống góc bàn.

Xương cốt cùng góc bàn chạm vào nhau, phát ra một tiếng vang nặng nề. Mộc Khanh Thần không phòng bị, sự bén nhọn đau đớn khiến hắn buông tay. Chủy thủ rơi trên thảm, nổi lên hàn quang nhàn nhạt.

Mộc Khanh Thần che lại dáng vẻ đầy thủ đoạn, đau đến mức đầu đầy tức giận. Hắn nhanh chóng tránh thoát khỏi Tô Diêu, sợ nàng đuổi theo phản kích mình.

Tô Diêu nhặt chủy thủ lên, nhìn lưỡi dao sắc bén dị thường, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào: "Xem ra vì gϊếŧ ta, đệ cũng chuẩn bị thật kĩ."

Nàng học qua nữ tử phòng thân thuật, dư sức đối phó với một hài tử nhỏ bé.

Mộc Khanh Thần cắn răng không phát ra tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Tô Diêu, tiến về phía cửa.

Tô Diêu không cho hắn có cơ hội chạy trốn, xách váy tiến lên hai bước nhấc chân đá qua, trực tiếp đem người đá quỳ rạp trên mặt đất. Sau đó một chân dẫm lên lưng hắn chế trụ, ý cười lành lạnh trên khóe môi: "Ta là tỷ tỷ của đệ, đệ thế nhưng muốn gϊếŧ ta, thật là không hiểu lễ nghĩa!"

Mộc Khanh Thần giãy giụa, nhưng vóc dáng và sức lực không đủ, hơn nữa vừa mới bị thương, bây giờ không có sức, chỉ có thể bị động quỳ rạp trên mặt đất, hung tợn nghiến răng: "Ngươi ngoài mặt dịu dàng rộng lượng, nội tâm lại hẹp hòi ác độc. Bởi vì bị ta chắn đường nên để cho người đem ta treo trên cây một ngày một đêm. Bởi vì không quen nhìn ta, liền đẩy ta vào trong nước giữa đêm đông! Từ khi bắt đầu, ta nhìn thấy ngươi không phải là bị trách cứ, đánh đập cũng là bị phạt quỳ. Ngươi còn không biết xấu hổ nói mình là tỷ tỷ của ta, quả thực là chê cười!"

Trong mắt Tô Diêu chợt lóe sáng, nàng biết được Vinh Vương phủ chỉ có một người là con vợ lẽ nên liền suy đoán Vinh Vương phi sử dụng thủ đoạn. Sau khi nhìn thấy Mộc Khanh Thần càng thêm khẳng định suy nghĩ này của mình, đem con vợ lẽ nuôi thành cái dạng này, vị Vinh Vương phi mỹ lệ thuần khiết kia tuyệt đối không tốt đẹp gì.

Không nghĩ tới, Mộc Nghi Hoa mà nàng thế thân cũng ác độc như vậy.