Edit by Tiểu Mạn

Bản gốc của truyện được đăng tại truyenwiki1.com/user/NhienNhien2904

o0o

Phía dưới đài cao, tiếng nữ tử khóc nức nở vang lên như bão, Tô Diêu nghe thấy thì cảm giác sau lưng tê dại vô cùng, lại sinh ra không ít đồng tình, thậm chí còn có tâm tư phân biệt tiếng khóc kia rốt cuộc có mấy phần thật lòng.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, trong lòng yên lặng khiển trách mình không nên đến, có lẽ đây chỉ là mỹ nữ gây khó dễ nhau thôi!

Tuy rằng nàng tiếp cận Sở Phi Diễn chỉ đơn thuần là muốn lợi dụng quyền thế của hắn, nhưng nhìn người mình coi trọng lại biến thành yêu tinh trong miệng kẻ khác, thật sự cảm thấy có chút... Ý chí chiến đấu sục sôi?

"Phi Diễn, huynh còn đang trách ta sao?"

"Trân phi nương nương nói gì thần nghe không rõ, nếu người không có điều gì cần phân phó, thần hẳn nên ra khỏi cung rồi."

"Khúc vũ đạo cầu phúc kia là huynh dạy cho ta, ta cũng dựa vào điệu nhảy này mới được hoàng thượng sủng ái cho tới nay. Huynh lại cho rằng ta chính là người có thủ đoạn, ở trong mắt huynh chắc ta không hơn cũng chẳng kém những nữ nhân hư hỏng ngoài kia phải không?"

Trân phi cầm khăn lau nước mắt, người có tính tình thanh lãnh như vậy lại lộ ra vẻ nhu nhược như thế, thật dễ dàng khiến người khác động lòng.

Mặt Sở Phi Diễn mang theo vẻ ôn nhuận như ngọc: "Xem ra Trân phi nương nương không có chuyện gì rồi, nếu đã như vậy thì thần xin cáo lui."

"Khoan đã!" Thanh âm Trân phi thêm vài phần dồn dập: "Phi Diễn, trong khoảng thời gian này thái hậu luôn luôn nhằm vào ta, thậm chí nương ta bên Vinh Thành cũng xảy ra chuyện, cắt giảm bổng lộc trong cung của ta..."

"Ta đã biết, Trân phi nương nương cứ về trước đi, việc đó ta sẽ cho người giải quyết ổn thỏa."

"Ta cũng không biết phải báo đáp huynh như thế nào..."

"Mong nương nương về đi."

Trên đài cao, Tô Diêu vội vàng ngồi xổm xuống sát lan can, không để cho người khác phát hiện thấy bóng dáng mình, may mắn là Trân phi cũng không cố tình kiêng dè, bởi vậy không ai phát hiện ra thân ảnh của Tô Diêu.

Tô Diêu không dám nói gì, sau khi nghe được tiếng bước chân đi xa mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy bám lấy lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn xuống thì sợ đến mức nhảy dựng lên trong lòng, thiếu chút nữa lộn đầu từ lan can xuống đất.

Sở Phi Diễn lại đang đứng ở phía dưới đài cao, ánh mắt lạnh lẽo ngẩng đầu lên trên!

Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử Tô Diêu hơi co lại, trong lòng run rẩy. Sở Phi Diễn lại mang thần sắc lạnh nhạt, tầm mắt không có bất cứ gợn sóng gì, nhìn thấy hắn như thế này, hẳn là đã sớm biết nàng ở bên trên rồi.

Tâm tư Tô Diêu nhanh chóng chuyển động, cân nhắc xem nên ứng phó với trường hợp hiện tại như thế nào.

Một mặt khác, Sở Phi Diễn vẫy vẫy tay với Danh Thần.

Sắc mặt Tô Diêu trắng nhợt, sẽ không thật sự giống cái miệng quạ đen của nàng nói đấy chứ, Sở Phi Diễn này thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu?

Thân ảnh Danh Thần chợt lóe lên, thả người nhảy lên đài cao: "Mộc tiểu thư, đắc tội rồi."

Nói xong, Tô Diêu cảm giác cánh tay mình căng lên, sau đó cảm giác không trọng lực mãnh liệt truyền đến, khiến nàng đột nhiên cắn chặt răng, lúc này không thể kêu ra tiếng, bằng không người ngoài nghe thấy được thì chẳng biết sẽ rước lấy phiền toái gì!

Cũng may đài không cao lắm, rất nhanh hai chân Tô Diêu liền tiếp xúc đến mặt đất, gót chân đau đớn từng đợt.

Ánh mắt đạm mạc của Sở Phi Diễn dừng lại trên người Tô Diêu, hắn không tin được trên đời này lại có hai người giống nhau y như đúc, nhưng nhìn Tô Diêu trước mắt, nếu lấy bức họa của Mộc Nghi Hoa ra đối chiếu, thật sự khiến người ta cảm thấy hoa cả mắt.

Sở Phi Diễn còn chưa kịp nói chuyện, liền nhìn thấy Tô Diêu trước mắt ngẩng đầu lên, một đôi mắt thu thủy mang theo ý cười ngọt ngào, trong mắt cảm xúc uyển chuyển nhộn nhạo, tựa như hoàng hôn rơi xuống khiến mặt hồ rung động, phảng phất như chứa vô vàn tình ý, sau đó lại như muốn nói lại thôi: "Thần nữ khấu kiến Sở tướng gia."

Tô Diêu cúi đầu, thần sắc và ngữ khí cung kính tới cực điểm, chỉ là bả vai lại hơi run rẩy, quanh thân mang theo một cỗ hơi thở thương tâm muốn chết.

Lời Sở Phi Diễn định nói ra nghẹn lại ở cổ họng, hắn biết Tô Diêu này am hiểu thế nào là tùy cơ ứng biến, lại cực kì hiểu cách khống chế nhân tâm, nhưng không nghĩ tới, nước mắt của người này nói đến là đến, nếu không phải hắn đã điều tra toàn bộ việc khi trước của nàng, chắc chắn sẽ tin rằng nàng yêu mình sâu đậm.

Danh Thần lặng yên không tiếng động lui về phía sau hai bước, âm thầm quan sát chủ tử nhà mình. Ninh các lão lúc trước đã phân phó, nói là muốn quan tâm Tô Diêu, không để nàng ở trong cung xảy ra chuyện gì, sau đó còn muốn cho nàng đi hỗ trợ mình sửa sang lại Tàng Thư Các, nghĩ đến mặt mũi của Ninh các lão, chủ tử hẳn là sẽ không đem người này kéo xuống đi xử trí.

Tô Diêu duy trì động tác hành lễ, Sở Phi Diễn không nói thôi, nàng liền cúi đầu rơi lệ. Nếu quyết định muốn đóng giả thành người thâm tình với hắn thì cho dù xe trước mật có thể đổ, nàng cũng tuyệt đối không thể không tỏ ra bất hối.

Sở Phi Diễn đạm mạc thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày lại, không nói một câu nào xoay người mang theo Danh Thần rời đi.

Tô Diêu sửng sốt, chờ đến khi người đều đã đi xa mới đứng dậy hoạt động đôi chân bị đông cứng lại một chút, trái tim nhảy lên liên hồi cũng dần dần trở về chỗ cũ.

Mộc Khanh Thần chạy tới từ xa, tìm một vòng đều không thấy Tô Diêu đâu, không khỏi có chút sốt ruột: "Tỷ tỷ... tỷ tỷ?"

Tô Diêu từ bậc thang trở lại đài cao, Mộc Khanh Thần vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lại mang theo nước mắt, đột nhiên cảm thấy đau lòng: "Ngươi không sao chứ?"

Chẳng lẽ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì hay sao?

Tô Diêu hít một hơi thật sâu, đem sự bất an trong lòng đè xuống, một lần nữa lên tinh thần: "Không sao, đồ vật ta dặn đã chuẩn bị tốt hay chưa?"

"Rồi." Mộc Khanh Thần gật gật đầu, có chút không cam tâm tình nguyện như cũ: "Vì sao lại phải đưa cho Vinh Vương phi kinh phật mình tự tay chép chứ?"

"Trước kia ngươi không biết chữ thì thôi, hiện tại đã có thể đọc sách biết chữ, thời điểm nên biểu đạt lòng hiếu thảo cũng nên biểu hiện một chút, ngươi làm việc này không phải vì ngươi muốn hiếu kính Vinh Vương phi, mà là vì thanh danh của chính ngươi. Ta đã nói rồi, chúng ta muốn đạp đổ Vinh Vương phủ, lại không muốn bản thân bị liên lụy thì phải đem chính mình tách rời hoàn toàn với Vinh Vương phủ."

Mộc Khanh Thần nghi hoặc: "Nếu muốn tách rời với bọn họ, tất nhiên là quan hệ càng xa càng tốt, vội vàng biểu đạt lòng hiếu thảo như vậy, chẳng lẽ không phải sẽ khiến quan hệ đôi bên càng thêm dính líu hay sao?"

"Ngươi là một bạch nhãn lang, Vinh Vương phủ không đối xử tốt với ngươi là điều nên làm, nhưng ngươi lại là một người con hiếu thảo, Vinh Vương phủ không đối xử tốt với ngươi thì chính là bọn họ mắt mù. Chúng ta muốn trả thù Vinh Vương phủ, nhưng tiền đề là không thể hủy hoại chính bản thân mình. Vinh Vương phủ đổ, cả hai chúng ta đều chết, vậy trả thù để làm cái gì? Sự việc vui sướng nhất không phải là chúng ta vô cùng cao hứng nhìn địch nhân xui xẻo tột cùng hay sao?"

Mộc Khanh Thần cẩn thận cân nhắc lời Tô Diêu nói, chậm rãi gật gật đầu: "Ngươi nói... Giống như rất có đạo lý."

"Vốn dĩ chính là rất có đạo lý, cho nên, thời điểm nên biểu hiện thì phải tận lực biểu hiện. Ngươi làm một trăm việc tốt nhưng không ai biết, lại chỉ làm ra một việc xấu mà ai ai cũng biết, vậy thì ở trong mắt người ngoài, ngươi chính là kẻ tội ác chồng chất. Mà ngươi làm một trăm việc xấu không muốn người khác biết, lại làm một việc tốt ai ai cũng biết, vậy ngươi chính là đại thiện nhân. Làm người không cần quá để ý đến thanh danh, nhưng có thanh danh tốt thì lại càng an nhiên tự tại, ngươi nói có phải không, nhị đệ?"

Một thân cây sinh ra đều biết phải tranh ánh mắt trời, tránh lúc mưa. Vạn vật vì trưởng thành đều muốn có được điều kiện có lợi với mình.

"Ta đã biết... Tỷ tỷ."

Tô Diêu vừa lòng sờ sờ tóc hắn: "Ngoan."