Edit by Tiểu Mạn

o0o

Tô Diêu quy củ ngồi, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía bảo tọa bên trên.

Hoàng đế Cảnh An - Mộc Kình Thương, hiện giờ đã là năm thứ 60, tại vị gần 40 năm. Dưới thời hắn thống trị, triều đình Đại An cũng coi như thuận lợi an khang, chỉ là đến lúc tuổi già, tất cả mọi người đều "nhớ thương" bảo tọa hắn đang ngồi. Công vụ xử lý trên triều dần dần gặp vấn đề, càng ngày càng nghi kỵ nhi tử và triều thần của mình. Mấy năm nay, sáu vị hoàng tử mới thành niên vì đủ các loại nguyên nhân liên tiếp bị phế, hoặc thậm chí bị mất, khiến cho triều đình dần dần suy tàn.

Bộ mặt hoàng đế già nua, đôi mắt lại sắc bén uy nghiêm, hốc mắt phiếm hồng, có chút âm trầm. Giữa mày có nếp nhăn, phảng phất như thường xuyên nhíu lại, dấu vết đã khắc sâu.

"Thừa tướng đâu, tại sao lại không ở đây?" Hoàng đế nhìn bốn phía xung quanh, nhíu mày, giọng nói mang theo vẻ không vui.

Thái giám tổng quản vội vàng nhẹ giọng mở miệng: "Khởi bẩm hoàng thượng, hai ngày nay trời giá rét, sáng nay thừa tướng đại nhân ho khan, nói là sẽ tới đây muộn hơn một chút."

"Ho khan? Vậy trẫm phái những thái y đó đến để làm cái gì? Chữa trị lâu như vậy vẫn không tốt lên chút nào hay sao? Nếu những kẻ đó không chữa được, vậy thì đuổi toàn bộ ra khỏi cung! Không thể vô duyên vô cớ ăn bổng lộc triều đình!"

"Hoàng thượng bớt giận!"

Hoàng đế đột nhiên tức giận, khiến cho Thái Hòa Điện bỗng dưng tĩnh lặng. Tất cả mọi người cố gắng hít thở thật nhẹ, sợ mình khiến bậc đế vương bất mãn.

Hơn nửa năm gần đây, tính tình hoàng thượng ngày càng hỉ nộ vô thường, có không ít người vô duyên vô cớ bị phạt. Nhẹ thì trách cứ vài câu, nặng thì đến mạng cũng chẳng còn.

Tâm tình Tô Diêu trầm xuống. Nàng sinh hoạt trong hoàng cung, không tránh được việc phải tiếp xúc với vị này. Tính tình hoàng thượng trông không giống như có thể dễ dàng lấy lòng. Trong lòng nàng đang suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên từ cửa truyền đến một tiếng ho khan.

"Khụ khụ."

Thanh âm này không vang dội, mang theo giọng khàn khàn nhưng lại khiến tất cả mọi người trong đại điện chú ý.

Thân ảnh đơn bạc, thon dài chậm rãi đi tới. Hắn khoác áo choàng lông chồn màu trắng, tay cầm lò sưởi mạ vàng, mái tóc đen dài dùng trâm bạch ngọc để cố định lại, ánh mắt nhu hòa, khuôn mặt tinh tế giống như một bức tượng được điêu khắc, tuấn mỹ không lời nào tả xiết.

"Vi thần tham khiến hoàng thượng."

Áo lông chồng trắng muốt được cởi ra, lộ ra một thân thường phục màu tím đen. Ống tay áo nhẹ nhàng chuyển động, chắp tay chào hỏi một cách cung kính, hoa văn trên cổ tay áo chậm rãi đung đưa khiến hắn càng trở nên cao quý.

Cánh môi Tô Diêu hơi mở ra, ánh mắt có chút rung động. Khi còn ở thời hiện đại nàng cũng đã diễn qua vài bộ phim cổ trang, trong đó có một lời thoại khiến nàng nhớ rõ: Công tử giống như họa, làm ta lay động nhân tâm. Chàng giống như thần tiên hạ phàm, không dính một chút bụi đất trần gian.

Người khi đó đóng cùng nàng là một đại thúc đã gần 40 tuổi, đã vậy còn trang điểm theo kiểu của mấy tiểu ca ca, khiến nàng vừa đọc lời thoại vừa buồn nôn. Tình hình hiện tại lại khiến nàng cảm thấy lời nói này quá thích hợp. Trên đời này thật sự có người đẹp tới vậy... Bất quá sự thiên vị này của ông trời cũng có một cái giá thật lớn: Thân thể không tốt, chỉ cần nhẹ giọng ho khan, mặt tái nhợt, cũng khiến người ta phải đau lòng.

Đây chính là người có thể đem viên quan kia đánh gãy xương cốt toàn thân? Thừa tướng đại nhân - Sở Phi Diễn?

"Ái khanh mau bình thân. Ta nghe nói ngươi bị nhiễm hàn khí, ho khan không ngừng. Bây giờ đã khá hơn chưa?"

Sở Phi Diễn đứng thẳng người, khuôn mặt nhợt nhạt lộ ra ý cười ôn nhuận như ngọc: "Vi thần khiến hoàng thượng phải lo lắng rồi. Thần vốn có bệnh trong người, vào mùa đông sẽ phát tác. Nhờ có thái y hoàng thượng phái tới chữa trị, bây giờ đã dễ chịu hơn một chút... Khụ khụ..."

"Ngươi mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Người đâu? Mang tới cho thừa tướng hai cái đệm mềm và một chậu than, phân phó Ngự thiện phòng đưa tới một chút đồ ăn thừa tướng yêu thích, nhớ là hương vị phải thanh đạm, tránh cho thừa tướng không muốn ăn."

Sở Phi Diễn khom mình hành lễ, trong mắt mang theo sự cảm kích sâu sắc, tuy không mãnh liệt nhưng lại cực kì chân thành: "Được hoàng thượng quan tâm, vi thần lấy làm hổ thẹn."

"Mau miễn lễ, ngồi xuống nghỉ ngơi đi." Nhìn thấy vẻ mặt của Sở Phi Diễn, trong lòng hoàng thượng thoải mái hơn không ít, cũng không còn vẻ mất kiên nhẫn lúc trước, nhìn mọi người ngồi bên dưới rồi nói: "Tất cả các ngươi đều có xuất thân tôn quý, nay trẫm truyền các ngươi vào cung là muốn để các ngươi học tập trong Thái Học Viện, từ học thức, sách luận, cho đến tài nghệ. Hôm nay ta muốn các ngươi gặp nhau một chút, sau này ở cùng nhau, phải đối xử với nhau thật tốt."

"Vâng." Mọi người vội vàng đồng thanh.

Hoàng đế lướt qua người bọn họ, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt tối sầm lại: "Các ngươi vào cung hẳn là đều đã nghe nói, nay trẫm tuyên bố: Trẫm triệu các ngươi vào cung tới Thái Học Viện học hành là để chọn ra người ưu tú nhất. Vì triều đình Đại An, trẫm sẽ chọn ra người thừa kế thích hợp nhất."

Lời này vừa nói ra, bên trong đại điện lập tức yên lặng. Không ít người có ánh mắt sáng ngời, sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng rất cố gắng nhẫn nhịn nhưng vẫn có thể biết được bọn họ đang vô cùng kích động.