Trầm Nghê Trần kinh ngạc nhìn Mễ Kiều.

Cậu? Cậu của Chu Chí Phong?

“Anh đừng nhìn em như vậy, chẳng lẽ không phải sao? Chính tai em nghe được mà!”

Mệt cô còn lo lắng cho anh như vậy, vậy mà chỉ với một bí mật nhỏ xíu, anh cư nhiên lại giấu cô, không cho cô biết!

“Anh…”

Trầm Nghê Trần nhất thời nghẹn lời, lòng như có muôn ngàn mối kết nhưng lại vô lực nói ra.

“Hazzz!”

Còn đang mãi suy nghĩ nên giải thích thế nào với cô về bí mật ‘cậu cháu’ này thì Mễ Kiều đã thở dài, thoải mái đặt mông ngồi xuống đất.

“Phải làm sao bây giờ, Chu Chí Phong khẳng định sẽ không chịu nổi nếu biết em đã là mợ của anh ấy.”

Trong tay cô không biết khi nào thì đã cầm một cành cây nhỏ, từng chút từng chút một vẽ loạn trên đất như đang phác hoạ tâm trạng rối rắm của mình.

Trầm Nghê Trần có thể thấy được ở cô có sự non nớt, tươi trẻ và thiện lương làm lòng anh rung động.

Có lẽ, đối với anh mà nói, Mễ Kiều thật sự còn rất trẻ.

Bất quá, nếu anh đã chấp nhận đến với cô thì anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô, nhất định phải duy trì dáng vẻ thiên chân thiện lương này của cô đến cuối đời.

“Anh biết không, em đã suy nghĩ rất lâu, từ trước đến nay, Chu Chí Phong luôn đối xử với em rất tốt, nếu không muốn nói là đặc biệt tốt. Từ lúc bắt đầu, khi em đến thành phố J học trung học, anh ấy luôn bảo vệ em, cưng chiều em tựa như một người anh trai. Mãi đến khi em phát hiện anh ấy có ý với em thì em luôn sống trong phiền não, bởi em biết tình yêu và tình bạn không giống nhau và em sẽ không có cách nào từ chối anh ấy mà không làm anh ấy tổn thương được, nên em chỉ mong mình có thể dùng cách nhẹ nhàng nhất, ít gây tổn thương cho anh ấy nhất để nói rõ với anh ấy. Thật vất vả! Em đã nghĩ đến nát óc, ngay cả những lời thoại ướt át nhất, những tình huống xấu nhất cũng chuẩn bị sẵn, vậy mà vẫn bị anh phá hư tất cả.”

Mễ Kiều quyệt cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm lầu bầu oán giận, trong khi Trầm Nghê Trần lại sung sướng mỉm cười, thanh âm thập phần ôn nhuận nói, “Anh hiểu. Ý em là anh là người yêu của em, nhưng Chu Chí Phong cũng là bạn thân của em nên em không muốn có khoảng cách với người yêu, cũng như không muốn bạn thân bị tổn thương, đúng không?”

Mễ Kiều nâng mắt nhìn chằm chằm vào Trầm Nghê Trần.

Đúng, cô chính là có ý này.

Trầm Nghê Trần khẽ cười đầy thâm ý, lấy điện thoại từ trong túi quần ra, một bản cello hoà tấu nhanh chóng được phát lên.

“Có thể mời em khiêu vũ một bản không?”

Mễ Kiều nhếch môi cười, vỗ vỗ mông đứng dậy, đặt tay mình vào tay anh rồi ngả vào lòng anh, bắt đầu đong đưa theo điệu nhạc.

Không hề có vũ hội xa hoa, không hề có sàn nhảy lãng mạn, càng không hề có lễ phục tinh xảo sang trọng, dưới tán cây ngô đồng cùng màn đêm lạnh giá, chỉ có một đôi trai tài gái sắc dắt tay nhau, tâm liền tâm, kiên định hoà vào nhau.

Quả là một màn động lòng người, chàng trai thâm tình cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, tay siết chặt vòng eo của cô ấy, cùng cô ấy thả hồn vào điệu vũ tựa như đôi tinh linh giữa đất trời ngàn sao ảo mộng.

Phẫn nộ! Hâm mộ! Ghen tị!

Chu Chí Phong không cam lòng đuổi theo, ai ngờ lại nghe thấy những điều không nên nghe, nhìn thấy những chuyện không nên thấy.

Anh rốt cuộc đã hiểu, không phải Mễ Kiều phản nghịch đến luân lý bất tuân, mà là Trầm Nghê Trần căn bản đã biết rõ thân phận của Mễ Kiều nhưng lại cố tình im lặng, từng bước đẩy cô đến vực sâu tội lỗi!

Tinh tế nghĩ lại những gì đã trải qua, Chu Chí Phong càng muốn nổi điên, lòng khó ức chế được lửa giận.

Lần đầu tiên biết yêu là khi 15 tuổi, trong thế giới của anh chỉ có mỗi một mình Mễ Kiều. Một nụ cười của cô tựa như mười than thuốc bổ với anh, nên dù cô có ngẫu nhiên phát giận, anh cũng xem như là đang liếc mắt đưa tình, cười trừ rồi thôi. Chưa bao giờ anh nghĩ rằng, sẽ có một ngày, Mễ Kiều sẽ trở thành vợ của người khác. Lúc nào anh cũng khắc khắc ghi nhớ hình bóng của cô trong tim, ‘ăn không ngon, ngủ không yên’, lo được lo mất.

Chu Chí Phong chính là như vậy, từ năm 15 tuổi đến năm 20 tuổi, chấp niệm năm năm, toàn tâm toàn ý đem cả tâm can trao cho Mễ Kiều, vậy mà…

Đau! Thật đau!

Đau đến không thở nổi!

Đau đến không còn biết đau là gì!

Chu Chí Phong không dám nhìn nữa, cô đơn xoay người, rời khỏi nơi đau đớn này, rời khỏi nơi náo nhiệt đến buồn cười này, hướng về một nơi không hề có ánh sáng, cái gì cũng nhìn không thấy, cái gì cũng nghe không rõ, bởi hai mắt đã ướt nhoà và tim đang rỉ máu.

Thời gian cứ trôi và một ngày mới lại bắt đầu, từng tia nắng ban mai xuyên thấu qua những ô cửa khiến nơi nơi đều được thắp sáng.

Phải là một đêm ngon giấc không miên thì Mễ Kiều mới có thể không chú ý tới tiếng báo tin nhắn lúc nửa đêm dưới gối.

“1 tin nhắn chưa đọc từ Chu Chí Phong.”

Mễ Kiều cau mày, lòng bắt đầu hồ nghi.

Vốn nghĩ sẽ tìm một thời cơ thích hợp để nói chuyện rõ ràng với Chu Chí Phong nhằm bù lại tình cảnh xấu hổ lúc cự tuyệt anh đêm qua, dù sao, bây giờ cô cũng đã là mợ của người ta, coi như thuộc hàng trưởng bối, càng không thể khiến quan hệ của Trầm Nghê Trần và hai anh em Chu gia vì cô mà trở nên căng thẳng.

Không ngờ, Chu Chí Phong lại chủ động liên lạc với cô trước.

“Kiều Kiều, tình yêu mà em lựa chọn không hề có tương lai, nó tựa như một hố đen vũ trụ không lối thoát, nó sẽ phá huỷ hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất của em. Trong khi anh thích em đã lâu, chờ em cũng thật lâu, lại không có kết quả, hiện tại anh đã mệt, anh muốn rời khỏi nơi đau thương này, đi thật lâu thật lâu, có lẽ sẽ không bao giờ về nữa, hãy cho anh mang đi tất cả những thống khổ để sự ra đi của anh có thể thức tỉnh em, cho em dũng khí tìm kiếm một hạnh phúc thật sự thuộc về mình.”

Một tin nhắn không đầu không đuôi, nghe có vẻ như muốn để lại di thư đi tự sát vậy.

Mễ Kiều vươn tay xoa đầu, thời gian hãy còn sớm, cô cau mày suy nghĩ trong chốc lát rồi quyết định tiếp tục ôm chăn đi tìm Chu công.

Lúc này, tại bệnh thất của quân khu,

Chu Chí Dũng vẻ mặt ngưng trọng nhìn em trai trên giường bệnh, nếu không phải đêm qua phát hiện sớm, phỏng chừng hiện tại đã không còn.

Chu Tùng đau đớn cầm chặt ‘di thư’ mà Chu Chí Phong đã viết đêm qua, ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn trừng trừng vào hai cái tên ‘Trầm Nghê Trần’ và ‘Mễ Kiều’ trên đó hồi lâu, rồi như không nhịn được, quyết đoán đánh một cú điện thoại cho Trầm Mạt.

Vì quân vụ bận rộn nên điện thoại riêng của Trầm Mạt cơ hồ cũng không bao giờ tắt máy.

“Alo, lão Chu, có chuyện gì?”

Nghe được tiếng của Trầm Mạt, Chu Tùng liền nghẹn ngào run giọng, tựa như đang khắc chế lửa giận cùng đau lòng cực độ.

“Ông… Ông ở đâu, tôi muốn cho ông xem một thứ!”