“Một là trả lại cho hắn, anh mua cho em cái khác tốt hơn. Hai là di động này bao nhiêu tiền, anh cho em tiền trả lại hắn.”

Giọng nói trầm trầm bá đạo xẹt qua bên tai nhưng Mễ Kiều vẫn không nói lời nào, lăng lăng nhìn anh. Đáy mắt Trầm Nghê Trần tựa hồ có cái gì đó lóe lên nhưng bị cô sâu sắc bắt được. Cô rất hưởng thụ loại ý tứ hàm xúc này nên gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh.

Trầm Nghê Trần bị ánh mắt rực lửa của Mễ Kiều nhìn có chút á khẩu, khóe môi cứng ngắc giơ lên, “Làm sao vậy?”

Ánh mắt giảo hoạt, Mễ Kiều tinh ranh cười cười, “Cả hai, em đều không chọn!”

Nháy mắt, ngực như bị đập cho mấy phát, sắc mặt Trầm Nghê Trần so với trước càng khó coi gấp mấy lần, thanh âm cũng càng ngày càng lạnh.

“Em thích hắn?”

Mễ Kiều nghe vậy liền sửng sốt, cười đến run người, khiến Trầm Nghê Trần càng khó chịu.

Cô biết, Trầm Nghê Trần là đang ghen. Nhưng cô ngàn lần vạn lần cũng không ngờ bộ dạng ăn dấm chua của anh lại đáng yêu đến như vậy. Nhác thấy anh càng lúc càng đen mặt, cô lại càng cười vui vẻ đến ôm bụng hoa chân múa tay.

Bất quá, nếu anh đã hỏi cô có thích Chu Chí Phong hay không thì cô nhất định cũng phải nói cho rõ ràng.

Đột nhiên thu lại ý cười, Mễ Kiều trở mặt nhanh như trở bàn tay, một giây trước còn cười đến ôm bụng, nhưng nếu cô muốn, giây tiếp theo có thể lập tức đóng băng tất cả cảm xúc.

“Trầm Nghê Trần, anh biết không, em thích nhất là nữ nhà văn Trương Ái Linh. Bà từng viết một đoạn như thế này: [Tình yêu, càng đơn thuần càng hạnh phúc. Cả đời chỉ nói yêu một lần là tốt nhất, trải qua nhiều lần, tâm sẽ chết lặng; Chia lìa càng lâu càng thành thói quen; Đổi người yêu càng nhiều càng cô đơn; Đến cuối cùng, anh sẽ không còn tin vào tình yêu; Anh sẽ cam chịu; Anh sẽ là cái xác không hồn; Anh sẽ cùng người anh không yêu kết hôn, cứ như vậy trải qua một đời.] Do đó, em luôn chờ đợi một tình yêu khắc cốt ghi tâm, toàn tâm toàn ý.”

Mễ Kiều càng nói càng chậm, càng kiên định.

Trầm Nghê Trần im lặng lắng nghe, ánh mắt thâm thúy như đại dương, nội tâm lại mạnh mẽ như sóng vỗ.

Mang theo tình yêu mãnh liệt, Trầm Nghê Trần kéo Mễ Kiều vào lòng, yêu thương vô hạn hôn nhẹ lên hai má cô. Cô vừa là ánh mặt trời quyến rũ đầy sức sống, vừa là viên pha lê trong suốt, đơn thuần không tỳ vết, rất chói mắt, rất thu hút, anh ích kỷ muốn giấu đi ánh hào quang của cô, anh ích kỷ muốn một mình độc chiếm cô. Nhưng Mễ Kiều chính là Mễ Kiều, hào quang luôn tỏa khắp bốn phía, không gì có thể che lấp.

Đến tột cùng, anh phải đối với cô như thế nào mới là tốt nhất đây, anh lại nghi hoặc, thật sâu nghi hoặc.

Khóe môi bất giác giơ lên thành ý cười tự giễu, đường đường là một nam tử hán, sau khi gặp tiểu yêu tinh Mễ Kiều, Trầm Nghê Trần anh thế nhưng ngay cả yêu như thế nào cũng không biết.

Mễ Kiều nâng hai tay ôm lấy cổ Trầm Nghê Trần, kiểng chân áp sát môi vào tai anh, dùng giọng điệu dịu dàng như dỗ đứa trẻ ra dỗ anh.

“Trầm Nghê Trần, tiền mua di động, em sẽ tự mình trả lại cho anh ta và cũng sẽ nói rõ ràng là chúng em chỉ có thể làm bạn. Anh không cần phải lo.”

Trầm Nghê Trần hít sâu một hơi nghĩ, tại sao cô lại biết anh đang nghĩ đến chuyện của Chu Chí Phong?

“Mễ Kiều, em so với tưởng tượng của anh còn thông minh hơn rất nhiều.”

Hai tay khép chặt, Mễ Kiều lại bị Trầm Nghê Trần ủng trong lòng. Cảm nhận được tình cảm cũng như thân nhiệt của người con gái mình yêu, sinh lý Trầm Nghê Trần tựa hồ có phản ứng. Anh muốn cô.

Kỳ thật, từ sau ngày rời khỏi phòng Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần cơ hồ mỗi đêm đều nhớ đến Mễ Kiều, từng tấc da thịt, mùi hương cũng như xúc cảm của cô đều hiện lên trong tâm trí anh, khiến anh trằn trọc không ngủ được. Cái loại nhớ thương tưởng tượng này càng ngày càng xâm chiếm cơ thể anh, làm tim anh đập nhanh hơn, không thể chuyên tâm làm bất kỳ việc gì.

Tuy rất rất muốn nhưng anh biết, Mễ Kiều còn nhỏ. Hơn nữa lần trước anh đã làm cô sợ, đó lại là lần đầu tiên của cô. Càng nghĩ anh càng muốn hung hăng cho mình vài cái tát.

Lại hít sâu một hơi, Trầm Nghê Trần quyết định đè nén ham muốn, dời lực chú ý sang chuyện khác. Anh buông cô ra, cười hỏi, “Thích xem phim không?”

Mễ Kiều gật đầu cười tươi. Kỳ thật, đối với mỗi một người con gái đang yêu mà nói thì có xem phim hay không, có đi đâu đó chơi hay không chỉ là thứ yếu, chủ yếu ai là người cùng mình trải qua những khoảnh khắc đó.

Trầm Nghê Trần nâng mâu nghĩ nghĩ rồi nhẹ giọng nói, “Năm giờ chiều nay, anh sẽ cho cả đội nghỉ, em nhanh đi rửa mặt rồi thay thường phục, đúng bảy giờ, anh chờ em ở cửa sau ký túc xá. Khi đi ra, em thấy xe nào đậu ở đó thì leo lên. Anh sẽ kêu tài xế mở cửa sẵn chờ em.”

Mễ Kiều cau mày, có chút khó hiểu.

Lần đầu tiên, cô bắt đầu hoài nghi thân phận của anh.

Lần trước ở phòng Chu Chí Dũng, anh tự nhiên chỉ huy hai anh em Chu gia làm việc như chỉ huy cấp dưới của mình, cô đã thấy có chút khó hiểu rồi. Rõ ràng anh chỉ là một đội trưởng bình thường trong khi Chu Chí Dũng lại là cấp trên trực tiếp của anh. Hơn nữa chính anh cũng đã nói, ở trường quân đội, chức vụ đội trưởng không thể có xe bốn bánh. Vậy anh tính lấy xe gì đến đón cô?

Mễ Kiều cực lực che giấu hoài nghi của mình, cười duyên với Trầm Nghê Trần.

“Đây là anh đang hẹn hò với em sao?”

Giọng điệu nũng nịu đến cả Trầm Nghê Trần vừa nghe xương cốt cũng muốn tan. Dục vọng thật vất vả mới đè nén được lại bị cô khơi lên. Anh có chút bất đắc dĩ ôm cô chặt hơn rồi cúi xuống hôn cô say đắm, từ bờ môi mềm mại đến cái lưỡi đinh hương đều bị anh bá đạo chiếm đoạt, công thành đoạt đất bằng mọi cách.

Mễ Kiều bị hôn đến choáng váng, môi có chút đau, hít thở không thông, trong khi bàn tay to như gọng kìm của anh đặt sau lưng cô lại di chuyển tới lui không ngừng sờ soạng vuốt ve, tựa hồ hận không thể đem cô sát nhập làm một.

Ngay tại lúc Mễ Kiều đang mơ mơ hồ hồ, Trầm Nghê Trần đột nhiên buông tay.

Thân thể mềm nhũn, Mễ Kiều ngã ngồi trên sô pha, còn Trầm Nghê Trần thì chạy nhanh đến bên cửa sổ, giật mạnh nút áo của mình ra, chống hai tay lên khung cửa, luân phiên hít sâu thở đều.

Mễ Kiều cắn cắn môi, thản nhiên nói một câu, “Nếu anh muốn, em có thể cho anh.”

Dù sao, bọn họ cũng không phải chưa từng làm qua.

Trầm Nghê Trần vẫn đưa lưng về phía cô lắc lắc đầu.

“Bảy giờ tối nhớ ở cửa sau ký túc xá chờ anh. Anh dẫn em đi ăn tối, xem phim.”

Không khí ái muội cùng xấu hổ nhanh chóng lan rộng khắp phòng. Mễ Kiều một mình ngồi trên sô pha trong chốc lát, nhìn chăm chú vào bóng lưng rộng lớn của Trầm Nghê Trần. Không phải cô suy nghĩ lan man, chỉ là cô biết, anh không muốn lại thương tổn, ủy khuất cô lần nữa.

“Em biết rồi.”

Mễ Kiều đứng dậy, bối rối hai tay xoa vào nhau, do dự có nên hỏi số di động của anh hay không.

“Đưa số di động của em cho anh.”

“Có thể cho em số di động của anh không?”

Cơ hồ là cùng một lúc, Trầm Nghê Trần và Mễ Kiều đều xoay người nhìn nhau, cùng nói ra những lời tâm ý tương thông.

Giây tiếp theo.

Mễ Kiều cười, nét mặt tươi như hoa.

Trầm Nghê Trần cũng cười, vẻ mặt sủng nịnh.