Mễ Kiều tựa như liễu yếu đào tơ, một thân quân trang ướt sũng tùy gió lay động, đẹp không thể tả.

Bỗng một trận cuồng phong xẹt qua, Trầm Nghê Trần nhanh chóng ôm Mễ Kiều vào lòng, quắt mắt đạm mạc nói một câu.

“Những nữ binh không hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian qui định, phạt xếp hàng đứng nghiêm một giờ.”

Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng lãnh bạc nhìn như vô tình lại hữu tình. Trầm Nghê Trần ôm toàn thân ướt sũng Mễ Kiều đi dọc theo những con đường hẹp, quanh co. Đây không phải là đường đi lúc ban đầu, nơi đây không có đèn đường chỉ có bóng đêm mờ mịt. Chợt cảm thấy bầu không khí cùng tư thế này rất mờ ám, tựa như hai người đang yêu đương vụng trộm.

Mễ Kiều không hỏi, dù anh dẫn cô đến nơi nào, cô cũng sẽ theo anh đến đó.

“Cô không phải không thích tuân thủ quân kỷ sao? Như thế nào lại biểu hiện tốt như vậy?”

Rất kỳ quái, thân là đội trưởng, đội viên của mình biểu hiện tốt, anh hẳn là phải cổ vũ, khen ngợi cô mới đúng. Vì sao khẩu khí của anh lại lạnh lùng, cáu giận như vậy.

Mễ Kiều không nói. Trong lòng cô rất rõ ràng, từ khi bắt đầu quyết định yêu anh, đừng nói là tuân thủ quân kỷ, dù có bị hành đến chết, cô cũng có thể nhẫn. Vẫn là câu nói kia, anh là đội trưởng, cô là đội viên, cô không được để anh khó xử.

Mễ Kiều nào biết, trong lúc cô đang suy tưởng thì ngàn vạn quang hoa đều tụ tập trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khiến Trầm Nghê Trần vừa thấy liền rơi vào trạng thái như say như mộng. Anh bỗng ôm cô chặt hơn, di chuyển nhanh hơn về ký túc xá.

Một hơi lên thẳng lầu 3, Mễ Kiều đau lòng nhìn trán anh ướt đẫm mồ hôi, tự trách bản thân gần đây ăn hơi nhiều.

“Thùng thùng thùng!”

Trầm Nghê Trần dùng chân đá cửa phòng, giây tiếp theo, người mở cửa cư nhiên là Chu Chí Phong.

“Kiều Kiều?”

Trầm Nghê Trần không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Chu Chí Phong, trực tiếp lách người đi vào.

“Chu Chí Dũng đâu?”

Có nằm mơ cũng không nghĩ tới Trầm Nghê Trần sẽ đưa cô đến nơi này! Mễ Kiều nhíu chặt chân mày, lòng bắt đầu lo lắng. Anh gióng trống khua chiêng ôm cô chạy tới đây, nếu Chu Chí Dũng quay lưng lại đâm thọt với ông ngoại cô, nói cô quan hệ nhăng nhít với đội trưởng mình thì biết làm thế nào bây giờ?!

Nhưng hiện tại, Mễ Kiều muốn rời đi cũng đã quá muộn, Chu Chí Phong đã thấy cô, hơn nữa sau khi Trầm Nghê Trần kêu to một tiếng, Chu Chí Dũng cũng đã ra tới.

“Lấy khăn tắm lại đây!” Trầm Nghê Trần vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm tràn ngập lo lắng.

Hai anh em Chu Chí Dũng sửng sốt trong giây lát, rồi lập tức có phản ứng, chạy nhanh lấy khăn tắm.

Trầm Nghê Trần tiếp nhận, không quản bên cạnh có ai khác hay không, lấy khăn tắm phủ lên đầu Mễ Kiều, giúp cô lau khô tóc.

Lòng nóng như lửa đốt, Chu Chí Phong tận mắt nhìn người đàn ông khác chiếm tiện nghi của Mễ Kiều, nổi giận đùng đùng, vừa muốn tiến lên thì bị Chu Chí Dũng kéo lại, thấp giọng thì thầm, “Đây là cậu út của Mễ Kiều, là cậu ruột, đừng làm bậy.”

Lúc này, rõ ràng bốn người đều đang đứng trong phòng khách nhưng lại như ở hai thế giới khác nhau. Mễ Kiều cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng mặt hai anh em Chu gia. Đây gọi là có tật giật mình. Bỗng, Mễ Kiều cảm thấy toàn thân lạnh run, sắc mặt tái nhợt, không còn dáng vẻ thẹn thùng như vừa rồi.

Trầm Nghê Trần cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Mễ Kiều, mày hơi nhíu lại, “Lấy một bộ đồ của vợ anh đến đây!”

Chu Chí Dũng ngẩn ra, rồi lập tức xoay người trở về phòng. Chỉ một lát sau, anh ta đi ra. Trong phòng, vợ Chu Chí Dũng đang mang thai, ngồi ở đầu giường đọc [Hôn sắc nhộn nhạo], đây là quyển sách mới ra lò của thư viện Tiêu Tương. Vì cô ấy sợ tia phóng xạ máy tính sẽ ảnh hưởng không tốt đến thai nhi, lại không thể không đọc sách, nên đã kêu Chu Chí Dũng in ra đóng thành sách, để có thề cầm trên tay đọc mỗi ngày.

Cầm trên tay quần áo của vợ yêu, Chu Chí Dũng không đi ra phòng khách, mà đứng trước cửa phòng Chu Chí Phong gọi Trầm Nghê Trần, “Quần áo đây, cậu đưa Kiều Kiều thay đi.”

“Nghe.” Mễ Kiều ôm khăn tắm lên tiếng, vừa định bước xuống sô pha, thân thể đã bị Trầm Nghê Trần ôm, đi thẳng về phía cửa đang đóng.

Mễ Kiều nằm gọn trong lòng Trầm Nghê Trần, xấu hổ vươn tay nhận quần áo, chợt nghe đỉnh đầu vang lên giọng nam trung bá đạo, “Gọi vợ anh nấu một ít canh gừng giùm tôi!”

Mễ Kiều nhất thời hắc tuyến, có cảm giác nói không nên lời, Trầm Nghê Trần này, rõ ràng chỉ là một đội trưởng mà dám lên giọng sai bảo Chu Chí Dũng, còn gan hơn cả cô?

“Được.” Chu Chí Dũng vừa mới lên tiếng, Trầm Nghê Trần đã “Ba!” một tiếng, trực tiếp đóng cửa lại.

Hai anh em Chu gia bất ngờ há hốc mồm! Mễ Kiều thay quần áo, Trầm Nghê Trần đi theo làm gì?!

“Anh! Như vậy coi được sao!” Chu Chí Phong nhảy dựng lên, không cam lòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ.

Thái dương Chu Chí Dũng giật mạnh một cái, trong mắt cũng có chút nghi hoặc, nhưng miệng lại an ủi Chu Chí Phong, “Yên tâm đi, anh ta là cậu út của Mễ Kiều, tự nhiên sẽ có chừng mực.”

Nói xong, thấy em trai vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Chu Chí Dũng lập tức phân phó, “Đi! Giúp Kiều Kiều nấu canh gừng đi!”

Phái em trai đi làm việc xong, Chu Chí Dũng liền cau mày, có chút lo lắng ghé đầu vào cửa, lắng tai nghe động tĩnh bên trong. Anh thề, đây là lần đầu tiên anh làm chuyện mất tư cách như vậy.

Trong phòng.

Trầm Nghê Trần trút hết quần áo của Mễ Kiều, khiến da thịt non mịn của cô hiện ra trước mắt anh. Cô không giãy dụa, lẳng lặng ngồi yên tùy anh muốn làm gì thì làm, dù sao thân và tâm đều đã trao anh, còn có gì có thể mất mà lo.

Từ xương quai xanh tới thắt lưng, chỗ nào cũng có dấu hôn ngân xanh tím rất rõ ràng. Đây là chứng cứ anh đã chiếm đoạt cô vào ngày đầu tiên khai giảng! Chợt, Trầm Nghê Trần nghĩ, cô không chịu cởi quần áo để tắm có phải là vì những dấu hôn ngân này?

Lòng tràn đầy áy náy, Trầm Nghê Trần không nói lời nào, nhẹ nhàng lau những bọt nước trên người cô, sau đó cẩn thận giúp cô mặc quần áo vào.

“Tốt lắm.” Thản nhiên nói một câu, Trầm Nghê Trần đứng dậy đi ra mở cửa.

Từ lúc vào phòng đến khi đi ra, tổng cộng là 2 phút. Nhân cách của Trầm Nghê Trần, Chu Chí Dũng vẫn là có thể tin. Chu Chí Dũng liếc mắt nhìn bao quát cả phòng, thực bình thường, không có dấu hiệu xáo trộn, càng yên tâm mà cười.

“Không được nói với ba tôi!” Khi đi ngang qua Chu Chí Dũng, Trầm Nghê Trần bỗng đưa bạc môi đến bên tai anh ta dặn một câu, rồi lập tức đi vào phòng bếp.

Mễ Kiều đi ra sau, trong tay cầm quần áo ướt, quăng vào máy giặt trong toilet. Lúc đi ngang qua Chu Chí Dũng, cô cũng nhỏ giọng ra lệnh, “Không được nói với ông ngoại tôi!”

Chu Chí Dũng sững người, hiện tại không chỉ có huyệt thái dương, ngay cả mí mắt anh cũng nhảy dựng lên. Hai người này, một người là thái tử gia uy quyền, một người là tiểu quận chúa hoang dã, ai cũng không thể đắc tội. Cũng may, yêu cầu của bọn họ, là một.