Nghe câu chấn vấn của Mễ Kiều, ngực Trầm Nghê Trần liền cứng lại. Khuôn mặt thanh lệ lại đang bắt đầu đẫm lệ nhìn anh, như muốn nói, anh đã làm chuyện thực có lỗi với cô hết lần này đến lần khác.

Huyệt thái dương bỗng giật mạnh, đây là lần đầu tiên kể từ lúc chào đời, Trầm Nghê Trần muốn trốn.

“Tôi còn có việc, nếu cô ổn rồi thì nhanh về đội đi!” Trầm Nghê Trần bỏ lại một câu, vội vã sải bước ra khỏi ký túc xá, chuẩn bị leo lên xe đạp, thì sau lưng truyền đến tiếng hét to như bị tâm thần của Mễ Kiều.

“Trầm Nghê Trần, anh là tên hỗn đản!”

Nhắm mắt lại, Trầm Nghê Trần nhớ đến Chung Lan, câu cuối cùng cô ấy nói với anh cũng là câu này.

Nước mắt vô thức rơi xuống, thanh âm tràn ngập lên án cùng ủy khuất, đó là lần đầu tiên của cô, anh thế nhưng chỉ một câu nhận lầm, liền phủi sạch.

Mễ Kiều không về đội, cô mệt mỏi trở về ký túc xá, co mình trên chiếc giường nhỏ đơn độc. Cô không ăn không uống, rúc đầu vào trong chăn, chỉ chừa ra một khe hở, nhìn mông lung  ngoài cửa sổ nghĩ, trời đã tối, cũng giống như cuộc đời cô vậy.

Trong lúc đó, tuy không biết gì, nhưng cũng có vài người bạn cùng phòng hảo tâm lấy đồ ăn của mình ra dỗ cô, đều bị cô lạnh lùng cự tuyệt. Biết tâm tình cô không tốt, sợ bị vạ lây, nên cuối cùng cũng không ai dám đến gần cô.

Sáng hôm sau, ở căn tin, có lẽ là rất đói bụng, Mễ Kiều đã một hơi ăn hết sáu quả trứng. Trên bàn ăn, mọi người hai mặt nhìn nhau, có hai nữ binh còn chủ động dâng trứng của mình cho cô.

“Liên trưởng, còn trứng của tôi đây.”

“Còn tôi nữa.”

Mễ Kiều xoa bụng, ngữ khí tràn ngập khinh thường, “Các cô là heo, cũng nghĩ tôi là heo sao?”

Hai nữ binh nịnh bợ vẻ mặt hắc tuyến, há to miệng, suy nghĩ cẩn thận rồi thu nhanh tay về, im lặng cúi đầu gặm bánh bao.

Rốt cuộc, Trầm Nghê Trần cũng lộ diện trong thời gian nghỉ ngơi giữa trưa.

Mễ Kiều định gọi anh lại, nói cho anh biết cô đã suy nghĩ kỹ, sẽ thưa anh ra toà án quân sự. Bởi trong từ điển của cô, chịu nhục và hy sinh là hai từ thúi nhất! Cô thà làm ngọc vỡ cũng quyết không thỏa hiệp, muốn cô chấp nhận số mệnh, kiếp sau cũng không có khả năng!

Ai ngờ Mễ Kiều còn chưa đi được bước nào, Trầm Nghê Trần đã vẫy vẫy tay về phía cô. Mễ Kiều cau mày, đem lời vừa định nói tạm gác lại trong lòng, bình tĩnh xem xét tình hình.

Trầm Nghê Trần dẫn Mễ Kiều về văn phòng, đưa cho cô một hộp sữa. Mễ Kiều không khách khí, cắm ống hút, ừng ực ừng ực uống.

“Mễ Kiều, chuyện hôm qua là do tôi không giải thích rõ ràng, tôi hy vọng hôm nay có thể bổ sung.”

Vẻ mặt trịnh trọng, Trầm Nghê Trần lập tức lấy laptop, vào thư mục ảnh, mở hình của một cô gái tóc dài và lễ tốt nghiệp ra cho Mễ Kiều xem.

Mễ Kiều cả kinh, nhịn không được hô to, “Là tôi?!”

Hình này, tám phần đã qua xử lý Photoshop?

Trầm Nghê Trần vô vị cười. Bắt đầu giải thích.

“Cô ấy tên là Chung Lan. Là mối tình đầu thời học phổ thông của tôi. Ngoại hình khi lớn so với cô giống nhau như đúc. Cô xem, đây là ảnh tốt nghiệp, trong đó có cả tôi và cô ấy.”

Mễ Kiều thuận thế nhìn lên, quả thật trong ảnh có một cô gái rất giống cô, nhưng thoạt nhìn thật ngốc, nụ cười cứng nhắc, không có chút sức sống nào.

Trầm Nghê Trần chăm chú nhìn hình ảnh của Chung Lan, đáy mắt xuất hiện vô vàn quyến luyến cùng đau lòng.

“Năm ấy, sau khi chúng tôi thi tuyển vào trường đại học, tôi đã hứa sẽ dẫn cô ấy đi xem phim vào xuất 8 giờ tối, rồi đưa cô ấy về nhà. Tôi đã bảo cô ấy chờ tôi trong con hẻm nhỏ lúc bảy giờ rưỡi. Khi đó, chúng tôi đều còn nhỏ, sợ bị người lớn phát hiện, mà con hẻm nhỏ ấy lại là hẻm cụt, nên tương đối an toàn. Không ngờ, tôi lại có việc đột xuất, đã tới trễ.”

Nói tới đây, Trầm Nghê Trần nhắm chặt mắt như ngăn dòng cảm xúc dâng trào, giọng nam trung ấm áp đã không còn, mà thay vào đó là giọng trầm khàn, run run.

“Khi tôi đến, cả đám côn đồ đang vây quanh Chung Lan, trong đó có một tên đè chặt lên người cô ấy, còn cô ấy thì khóc thét trong tuyệt vọng. Tôi liền xông lên đánh nhau với bọn chúng, nhưng bọn chúng người đông, tôi đánh không lại nên đã bị bọn chúng bắt, lôi đến bên người cô ấy, tận mắt chứng kiến lão đại của chúng làm bẩn cô ấy.”

Mễ Kiều vừa nghe, hai tay gắt gao nắm chặt, tức giận đến nhảy dựng, “Phi! Lũ cầm thú! Nếu để tôi gặp, tôi không đánh chết cũng đá chết bọn chúng! Đá không chết cũng phải cắn chết bọn chúng! Anh là tên vô dụng! Sao không chạy về kêu cứu? Biết bọn chúng người đông còn xông lên! Chết tiệt!”

Trầm Nghê Trần đóng laptop lại, không chấp.

Mễ Kiều rốt cuộc cũng tin, nguyên lai trên thế gian này, cũng sẽ có hai người không cùng huyết thống, lại giống nhau như hai giọt nước, nguyên lai Trầm Nghê Trần quả thật là nhìn lầm người.

“Vậy sau đó, anh và Chung Lan thế nào?” Tuy biết hiện tại tâm tình Trầm Nghê Trần không tốt, nhưng Mễ Kiều nhịn không được hỏi một câu.

“Chung Lan nói cô ấy không xứng, muốn chia tay với tôi. Tôi không chịu, cô ấy liền mắng tôi là tên hỗn đản rồi bỏ đi. Tôi có đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không gặp. Thất vọng, tôi liền tham gia quân ngũ.”

Mễ Kiều bất ngờ xông đến, nắm chặt tay Trầm Nghê Trần, hai mắt tỏa sáng, “Vậy còn đám cầm thú kia? Anh có trừng trị bọn chúng không?”

Nghe Mễ Kiều hỏi, đáy mắt Trầm Nghê Trần chợt xẹt qua một tia sát khí rồi biến mất, bình thản gật đầu.

Mễ Kiều dài ra một hơi, lòng vẫn có chút khó chịu, Chung Lan này, quả thực rất đáng thương.

“Đổi lại là tôi, nếu bọn cầm thú kia muốn cưỡng gian tôi, tôi nhất định để chúng biết cái gì gọi là không có trái cây ngon để ăn!”

Lúc học phổ thông, Mễ Kiều môn nào cũng không giỏi, chỉ riêng Taekwondo là luyện rất tốt. Nói không phải để khoe chứ từng có một lần, có ba tên côn đồ thấy cô mặc váy ngắn, đội tóc giả màu hồng, liền nghĩ cô là công chúa được nuôi trong lồng kính, muốn lấy ba chọi một khinh bạc cô, lại bị cô đánh đến kêu cha gọi mẹ.

Mễ Kiều không ngờ những lời nói bâng quơ, không suy nghĩ của cô lại có sức ảnh hưởng lớn đến Trầm Nghê Trần, khiến anh có ý định muốn hủy diệt tất cả.

Nếu bọn cầm thú kia thật sự gặp cô, thật sự cưỡng gian cô, vậy Mễ Kiều của anh sẽ?

Trong đầu Trầm Nghê Trần nhanh chóng hồi tưởng lại thân thể trắng ngần, mềm mại không tỳ vết của Mễ Kiều, hai tay liền xiết chặt, lớn tiếng quát, “Mễ Kiều, không được nói lung tung!”

Mễ Kiều thấy chết không sợ, hai tay chống nạnh, bày ra bộ dáng muốn đánh nhau, luôn luôn nói không suy nghĩ, “Nếu chúng dám cưỡng gian tôi, tôi liền, ngô…” Liền đem chúng đánh cho bờm đầu!

Lời còn chưa nói xong, Trầm Nghê Trần đã cắt ngang bằng một nụ hôn, xiết chặt cô vào lòng như muốn giam cầm cô cả đời. Anh không muốn nghe cô nói những lời không nên nói, chỉ nghĩ đến thôi là anh đã không chịu được, toàn thân tràn ngập sát khí!

Giờ phút này, thời gian như ngừng lại. Nụ hôn này, như trời long đất lở.

Mãi đến khi Trầm Nghê Trần từ từ buông Mễ Kiều ra, thật sâu nhìn vào mắt cô, cô vẫn còn đang đứng hình, như không biết chuyện gì đang xảy ra, khiến anh xúc động mạnh.

“Xin anh nhớ kỹ, tôi là Mễ Kiều.”