Editor: Tuyết Hạ Bình Chi

Không biết vì cái gì, Lục Văn Từ cảm thấy Tô phụ không để nàng kế thừa gia nghiệp là sợ nàng làm cho công ty phá sản.

Linh Quỳnh đại khái là nói một chút, chọc tức chính mình, đưa sữa bò trong tay cho Lục Văn Từ , quay người hướng về phòng ngủ.

Lục Văn Từ: "......"

Sữa bò còn lại một nửa, Lục Văn Từ chần chờ một chút, cắn ống hút uống hết.

Sữa bò là không đường vậy mà Lục Văn Từ nếm thành hương vị ngọt lịm.

Gian phòng cũng không có người khác, tai Lục Văn Từ  vẫn là hơi phiếm hồng, hắn đem hộp sữa bò hủy thi diệt tích, bình tĩnh lại xong mới đi ra ngoài.

"Vậy kế tiếp ngươi định làm như thế nào?"

Linh Quỳnh nằm cuộn tròn trên ghế sa lon, "Đương nhiên là để cho cha ta thấy thực lực của ta."

"......"

Thực lực tiêu tiền sao?

Hay là về chửi bậy.

Lục Văn Từ cảm thấy Linh Quỳnh có bản lĩnh , dù sao tốc độ nàng kiếm tiền chính xác rất nhanh, mặc dù không có tiền tiết kiệm, nhưng cũng có thể ngang hàng với tiền nàng tiêu xài.

Nếu thật sự không có tiền, nàng cũng sẽ không giống một số người sẽ đi vay tiền để xài.

Nàng cũng là tận lực ở nhà không ra khỏi cửa —— Chỉ cần không ra khỏi cửa, ta liền không xài tiền.

Lục Văn Từ không hoài nghi chút nào, nàng nếu là không có tiền, cũng ở thời điểm không muốn kiếm tiền, có thể ở trong nhà ăn mì tôm một tuần.

Lục Văn Từ: "Ân, ngươi có thể."

"Vẫn là ngươi có mắt nhìn, thấy được hào quang của ta, ba ba không có phí công thương ngươi."

"......"

......

Lục Văn Từ cùng Linh Quỳnh ra ngoài ăn cơm, Lục Văn Từ cần võ trang đầy đủ, khẩu trang kính râm mũ lưỡi trai, một cái cũng không thể thiếu.

Linh Quỳnh có chút không rõ, "Ngươi mặc thành cái dạng này, không phải muốn nói cho người khác biết ngươi là nghệ sĩ sao?"

Mặc thành dạng này đây không phải là càng làm người khác chú ý, tiếp đó để cho người ta nhận ra sao?

Lục Văn Từ: "......"

Vậy hắn cũng không thể cứ như vậy đi ra ngoài đi?

Ánh mắt Linh Quỳnh lóe lên, có chủ ý.

Nàng lôi kéo Lục Văn Từ thay một bộ đồ cùng phong cách của hắn bình thường hoàn toàn không giống, là phong cách hiphop.

"Tới, ta làm một cái kiểu tóc cho ngươi." Linh Quỳnh ấn lấy cái ghế, ra hiệu Lục Văn Từ ngồi.

Lục Văn Từ: "......"

"Ta chuyên nghiệp mà, nhanh lên a!"

......

Lục Văn Từ làm một kiểu tóc rất chi là phong cách, cùng Linh Quỳnh đi ra ngoài.

Lục Văn Từ bình thường ăn mặc đúng quy củ, sẽ làm cho người khác cảm thấy hắn là 'Bé ngoan '.

Mà lúc này......

Hắn trực tiếp ra đầu đường cùng người ta battle cũng không có vấn đề gì.

Quan trọng nhất là......

Lục Văn Từ từ trong gương ven đường, nhìn cái khẩu trang kawaii hắn đeo kia, cũng rất phiền muộn.

Lúc ra ngoài, Linh Quỳnh lục tung cả tủ quần áo lên, mò ra một cái khẩu trang kawaii trắng trẻo mũm mĩm  cho hắn đeo lên.

Lục Văn Từ hoài nghi là Linh Quỳnh chơi hắn, nhưng hắn không có chứng cứ.

Lục Văn Từ ăn mặc một thân soái khí bức người cùng với cái tổ hợp khẩu trang trắng trẻo mũm mĩm kia vẫn như cũ rất hấp dẫn ánh mắt.

Lục Văn Từ: "Cho nên, kiểu này cùng kiểu kia khác nhau ở chỗ nào?"

Cái này so với kiểu trước kia còn hấp dẫn ánh mắt chằm chằm từ người khác hơn nha?

Linh Quỳnh nháy mắt, "Thế nhưng không có ai nhận ra ngươi nha."

Lục Văn Từ: "......"

Linh Quỳnh ngụy biện đến càng có lý, "Ngược lại cũng là làm người khác chú ý, chọn một người nhận không ra không phải an toàn hơn sao?"

Lục Văn Từ: "......"

Không cảm thấy.

......

"Thẩm tổng, ngài đang nhìn cái gì?"

Trong xe, trợ lý cùng Thẩm Tần Xuyên nói chuyện hồi lâu không vẫn không có ai đáp lại, thận trọng hỏi một tiếng.

Thẩm Tần Xuyên xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài, một chút phản ứng cũng không có, sắc mặt rất lạnh, có chút dọa người.

Trợ lý cẩn thận theo án mắt Thẩm Tần Xuyên nhìn ra ngoài.

Người đến người đi trên đường phố, tuy nhiên chỉ một ánh mắt liền có thể nhìn thấy tiểu cô nương.

Nếu nhất định phải so sánh nàng với một thứ, thì nàng như mặt trời nhỏ, toàn thân đều tỏa ra hào quang chói sáng.

Nàng kéo người bên cạnh, cười cười nói nói tiến vào một tiệm cơm Tây.

Đây không phải là......

"Thẩm tổng...... Thẩm tổng!!"

Thẩm Tần Xuyên đột nhiên đẩy cửa xe ra.

Trợ lý vội vàng đuổi theo.

Thẩm Tần Xuyên sau khi tiến vào ánh mắt đảo qua một vòng, rất nhanh xác định phương hướng, hướng về phía bên kia đi qua.

Trợ lý nhìn thấy ông chủ nhà mình như đi chiến trận, khí thế hung hăng, rất giống đi bắt gian.

Ngay lúc đại não trợ lí tòn là hình ảnh đại chiến sắp đến trong sự sợ hãi, Thẩm Tần Xuyên ở chỗ cách đó hai cái cái bàn , đột nhiên rẽ ngoặt, ngồi xuống.

Động tác lưu loát liền mạch, giống như hắn chính là tới dùng cơm.

Trợ lý suýt chút nữa đi qua, vội vàng quay trở về.

"Thẩm...... Thẩm tổng."

"Ngồi."

"......"

Không dám không dám.

Thẩm Tần Xuyên ngữ điệu càng lạnh hơn, "Ngồi."

Trợ lý nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng ngồi xuống.

"Người đối diện nàng kia là ai."

"......"

Trợ lý đầu đầy dấu chấm hỏi.

Cũng may trợ lý phản ứng nhanh, hiểu được Thẩm Tần Xuyên hỏi ai.

Trợ lý rời chỗ ngồi, nghĩ trăm phương ngàn kế đi tản bộ một vòng, biết rõ ràng người ngồi đối diện Linh Quỳnh là ai.

"Hẳn là Lục Văn Từ...... Là một minh tinh, lúc trước phát hot một trận, về sau không biết vì cái gì nên không có tin tức."

Ánh mắt Thẩm Tần Xuyên càng lạnh hơn, cũng không biết mắng ai, "Tự mình sa đọa."

"......"

Vâng vâng vâng, ngài nói đúng.

Thẩm Tần Xuyên đột nhiên lại nói: "Ngươi đi mua bó hoa."

"Cái gì...... Hoa gì?"

"Ngươi tự nghĩ mua cho hợp."

Trợ lý: "......"

Trợ lý muốn khóc.

Tâm tư ông chủ khó đoán như vậy, thay đổi bất thường.

Hơn nữa......

Muốn mua hoa gì nha!!!

Trợ lý đoán sơ sơ tâm tình Thẩm Tần Xuyên, cuối cùng mua một bó hoa hồng trở về.

Thẩm Tần Xuyên nhìn một chút, đồng thời cũng không nói gì, để cho hắn đưa qua bên cạnh.

......

Linh Quỳnh ăn cũng không nhiều, nhưng yêu cầu của nàng cao, nói không ăn là nhất quyết không ăn.

Lục Văn Từ cũng thấy nóng lòng.

Lúc ăn mì tôm cũng đâu có chú ý như thế.

"Tô tiểu thư." Nam nhân xa lạ ôm hoa xuất hiện, trên mặt mang ý cười, "Đây là Thẩm tổng của chúng ta tặng."

Lục Văn Từ khẽ nhíu mày nhìn nam nhân.

Linh Quỳnh: "Thẩm Tần Xuyên?" Họ Thẩm nàng chỉ biết mỗi  người này.

Trợ lý cười gật đầu.

Linh Quỳnh nắm cái nĩa xoay lòng vòng, con mắt chuyển 2 vòng mới hỏi: "Hắn có tật xấu gì?"

Tự nhiên tặng hoa cho nàng?

Lại muốn cho ta tiền sao?

"......" Ta nào biết nha. "Ngài giữ đi, bằng không thì ta không biết báo lại như thế nào."

Lục Văn Từ nhếch khóe môi, nhìn về phía người đối diện.

"Không muốn." Linh Quỳnh cự tuyệt cực kì dứt khoát, "Lấy đi, ta dị ứng phấn hoa."

Trợ lý: "......"

Trợ lý nghe Linh Quỳnh nói dị ứng phấn hoa, cũng không dám chờ lâu, ôm hoa trở về.

Bất quá 3 phút sau, Thẩm Tần Xuyên tự mình cầm bó hoa tới, tựa như bị ném bom, nện ở trên mặt bàn.

"Dị ứng phấn hoa? Ta như thế nào không biết ngươi dị ứng phấn hoa?" Thẩm Tần Xuyên nói chuyện với Linh Quỳnh, dư quang lại rơi trên thân Lục Văn Từ , có mấy phần dò xét.

Lục Văn Từ cúi đầu, đồng thời cũng không thấy Thẩm Tần Xuyên.

Thân phận Thẩm Tần Xuyên hắn biết, chính mình so với hắn......

Ánh mắt Linh Quỳnh liếc qua bó hoa kia, khóe môi hơi câu, "Thẩm tổng, ngài muốn làm gì nha?"

Thẩm Tần Xuyên thu tầm mắt lại, hừ lạnh một tiếng, cứng rắn nói: "Không muốn làm cái gì."

Nói xong xoay người rời đi.

Linh Quỳnh: "???"

Cái tật xấu gì?

Linh Quỳnh lập tức thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng, có bệnh thì trị sớm một chút a."

Thẩm Tần Xuyên chưa đi ra bao xa, lời này rất dễ dàng liền bị hắn nghe thấy.

Sắc mặt hắn lại âm trầm thêm mấy phần, vốn là bộ dạng muốn rời đi tự nhiên dừng lại, đột nhiên thay đổi chủ ý, một lần nữa ngồi lại chỗ cũ, trấn định ung dung chọn món ăn.