"Trinh thám bên kia hồi báo, Phi nhi rất lợi hại, mới một năm đã đem Quỷ Y môn chỉnh đốn một lần, hơn phân nửa môn hạ đệ tử đều phục nàng, chỉ còn lại có mấy người...!lão đầu kia.

Phi nhi báo tin cho ta nói, rất có thể bọn người Xích Tiễn cùng người quyền quý trong triều cấu kết, bảo chúng ta cẩn thận một chút." Lăng Giáng Hồng vừa vào nhà, cởi ngoại bào, Dịch Dung nhanh chóng tiếp được, để ở một bên.

"Kỳ thật lòng của Phi nhi vẫn hướng về chúng ta."

Lăng Giáng Hồng liếc mắt nhìn Dịch Dung một cái: "Ngươi cũng không cần vội vã nói tốt cho nàng.

Nếu ta tra ra Quỷ Y môn có vấn đề, ta là nhất định phải thu dọn Quỷ Y môn, đến lúc đó Phi nhi hướng về ai còn chưa biết được.

Đúng rồi, Dịch Thanh đi thăm dò Thích Khách môn, đã lâu như vậy rồi, còn không có tra rõ ràng sao?"

"Việc này ta cũng đang muốn nói với người, Thích Khách môn ở Tiên Giang có mấy người.

Lần trước Dịch Thanh dẫn người đi tiêu diệt nhiều lần, bọn hắn đã chết không ít sát thủ."

"Dịch Thanh?" Mày Lăng Giáng Hồng giật giật, "Không phải chỉ nói đi thăm dò, như thế nào lại động thủ?"

"Thích Khách môn che giấu vô cùng thâm sâu, Dịch Thanh mất rất nhiều công sức mới vào được hang ổ của bọn hắn, kết quả nhất thời không đề phòng, trúng ám toán, nên nổi lên tính khí, dẫn người tiêu diệt." Dịch Dung nói tới chỗ này, hơi có chút không thể không cân nhắc kỹ lưỡng.

"Cũng không sao, vừa vặn cho Thích Khách môn một chút cảnh cáo.

Bất quá nàng làm như vậy rất không để ý đến hậu quả, may mắn không gặp môn chủ hoặc tứ đại hộ pháp, bằng không nàng sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Thích Khách môn hoạt động nhiều ở vùng Biện Châu.

Chuyện ám sát trong triều khá nhiều, ta đoán bọn hắn cũng giống chúng ta, dưới tay tập trung ở hai nơi này, có lẽ Biện Châu mới là hang ổ chân chính của bọn hắn.

Chuyện này tạm thời bỏ qua một bên, ta sẽ thông tri cho mẫu thân chú ý động tĩnh của bọn hắn.

Hiện tại cũng an tâm chuẩn bị chuyện Phi nhi trở về."

"Vâng, thiếu cung chủ."

"Tốt lắm, đi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi, có việc sẽ gọi ngươi." Lăng Giáng Hồng mệt mỏi phất phất tay.

"Thiếu cung chủ muốn đốt một ít hương hay không, thả lỏng một chút?" Dịch Dung thấy Lăng Giáng Hồng thoạt nhìn mệt chết đi.

"Không cần, ta còn không muốn ngủ quá sâu.

Ngươi đi ra ngoài đi..."

"Dạ." Dịch Dung thay Lăng Giáng Hồng đóng kín cửa mới nhẹ nhàng rời đi.

"Chưởng môn?" Thanh Đại vào phòng, nhìn thấy Sở Phi nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ ngẩn người, không thấy phản ứng, nhịn không được kêu một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Sở Phi.

"Tìm ta có việc?" Sở Phi quay sang, so với một năm trước, nàng đã cao hơn một ít, thoát khỏi một ít tính trẻ con, mặt cũng càng ngày càng giống như Lưu Thụ Doanh vậy, thanh nhã thoát tục, hoặc nhu, hoặc mỵ...!Trường mi liên quyên, vi thê miên miểu*, giơ tay nhấc chân, chói lọi như xuân hoa, tựa như thu nguyệt.

* Đây là một câu thơ trong bài Thượng Lâm Phú của Tư Mã Tương Như ( 179 TCN - 117 TCN) Trường mi liên quyên, vi thê miên miểu, sắc thụ hồn dữ, tâm du nhất trắc: dịch thơ: mày ngài cong vút, mắt liếc mày đưa, tiêu hồn nhan sắc, chập chờn cơn mơ (mình lấy của một bạn trên mạng, VN chưa ai dịch bài thơ này) nghĩa là: đôi mày cong mãnh khảnh, khẽ liếc mắt, sắc đẹp này làm người si mê, tâm ngây ngất mê mẩn (đại khái diễn tả vẻ đẹp của Phi nhi quá hút hồn)

Thanh Đại đã quen nhìn Sở Phi như vậy, cũng thường xuyên bị Sở Phi làm kinh diễm, ngây ra một lúc mới nói: "Về chuyện giang hồ đồn đãi, muội định làm như thế nào?"

Thanh Đại cũng càng ngày càng tin tưởng sự lựa chọn của Huyền minh, Sở Phi thật thông minh, cái gì đều chỉ một chút là đã thấu, càng về sau, hoàn toàn là nàng cùng Mộc Hương phụ trợ Sở Phi mà không phải dạy Sở Phi.

Sở Phi ngồi xổm xuống, tay nhè nhẹ vuốt ve Tiểu Bạch đang ngủ ở trên mặt đất.

Vật giống như chủ nhân, Sở Phi ham ngủ, Tiểu Bạch càng ham ngủ, trong một ngày, hơn phân nửa thời gian là ngủ.

Bất quá so với một năm trước, hình thể của nó lớn rất nhiều, hoàn toàn là một hình thể của một con hồ ly trưởng thành.

Cũng chỉ có Sở Phi dám trêu ghẹo Tiểu Bạch khi nó ngủ, dù sao hồ ly trưởng thành là loài thú, thực hung mãnh, Tiểu Bạch cũng không ngoại lệ.

Động vật không giống con người, một người trưởng thành cần rất nhiều năm, mà một con hồ ly trưởng thành, chỉ cần một năm mà thôi.

"Một năm, không sai biệt lắm đã có một năm chưa gặp Giáng Hồng, ta rất muốn nàng." Giọng nói của Sở Phi nhẹ nhàng thản nhiên.

"Ý của muội là, lời đồn này là Lăng Giáng Hồng rắc sao?"

"Không phải lời đồn, mà là sự thật.

Người biết thân thế của ta không nhiều lắm, ngay cả chính ta cũng không biết Lưu Anh Đường là ngoại công của ta.

Trừ bỏ Giáng Hồng, còn có người thứ hai sao?" Sở Phi nắm cái lỗ tai của Tiểu Bạch, thấy không chọc được nó thức dậy, liền ôm lấy nó vào trong ngực, "Giáng Hồng nghĩ tới ta sẽ quay về Tiên Giang.

Nàng không muốn Quỷ Y môn chúng ta an toàn, lặng lẽ phát triển, nàng càng muốn lợi dụng ta đả kích tứ đại bang phái.

Nếu ta trở về nhận người thân, bên trong tứ đại bang phái có thể sẽ bắt đầu dao động."

"Vậy mà muội còn quay lại?" Thanh Đại nóng nảy.

"Nhưng mà ta không thể cự tuyệt nàng, còn nữa, trước kia ta chỉ thấy qua Lưu Anh Đường một mặt, nhưng không biết hắn là ngoại công ta.

Ta thật sự muốn trở về để biết rõ ràng, cũng muốn biết năm đó mẫu thân ta xảy ra chuyện gì." Sở Phi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng ngoài cửa sổ, "Sư tỷ, thói quen nghe lén không tốt."

Đầu của Mộc Hương theo dưới cửa sổ vươn ra, chói lọi nói: "Sư muội, thính lực của muội thật tốt."

"Sư tỷ không phải sợ ta bởi vì Giáng Hồng mà không có chừng mực, chuẩn bị một thứ khác sao?" Sở Phi mỉm cười nói, "Nếu ta đã đáp ứng sư phụ bảo vệ cho Quỷ Y môn, thì nhất định sẽ không để cho Quỷ Y môn có việc."

Mộc Hương kích động tiến vào phòng Sở Phi: "Ta cũng lo lắng cho muội, mấy người Xích Tiễn kia...!Hôm nay lại tìm muội, ép muội nói ra Quỷ môn Thập Tam châm sao?".

Đam Mỹ H Văn

"Thường thường vẫn như thế, cũng không có gì.

Nhưng ta cảm thấy, bọn hắn biết rõ ta không có khả năng nói cho bọn hắn biết, còn bám riết không tha truy vấn như vậy, bất quá cũng chỉ là vì dời đi sự chú ý của ta, tiện cho bọn hắn lén tiến hành hành động gì đó.

Đáng tiếc là đến hiện tại, chúng ta đều tra không ra được cái gì." Sở Phi thở dài.

Bên trong Quỷ Y môn có rất nhiều người đều là người của bọn người Xích Tiễn, căn bản không phục nàng.

Hiện tại nàng tiếp quản, chính là người của Quỷ Y môn trong tay Huyền Minh.

"Nói như vậy, muội định đi Tiên Giang rồi?" Mộc Hương hỏi.

"Tất nhiên là muốn đi, hiện tại ta nghĩ không đếm xỉa đến cũng không thể nha." Sở Phi cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch há mồm ngáp một cái, mãi miết tiếp tục ngủ.

"Thập Tam, con hồ ly này của muội sao giống muội như vậy a, ham ngủ đến đáng sợ." Mộc Hương liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, có điểm dở khóc dở cười.

"Đúng nha, nó rất giống ta." Sở Phi ngậm miệng, mày nhíu lại, mí mắt rủ xuống che tầm mắt của mình, "Sư tỷ, các tỷ đi theo ta đi Tiên Giang sao? Ta ngày mai liền lên đường."

"Đi, vì sao không đi? Sư phụ để muội trong coi tiếp Quỷ Y môn, cũng để chúng ta trông coi muội." Mộc Hương nhọn mi, một bộ dạng đương nhiên.

"Ta đi thu thập một ít đồ để ngày mai đi đường." Thanh Đại đồng ý với hai người, sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Sở Phi nghiêng đầu, có chút nghịch ngợm nhìn Mộc Hương làm Mộc Hương cảm thấy kỳ lạ: "Nhìn ta như vậy làm gì?"

"Sư tỷ không đuổi theo?" Sở Phi cười nói.

"Đuổi theo cái gì chớ..." Mộc Hương vỗ trán Sở Phi, "Quỷ tinh nghịch, dám lấy sư tỷ ra để vui đùa!"

Sở Phi ha ha cười, cúi đầu không nói.

Này một năm, Mộc Hương đối với Thanh Đại là thái độ nhắm mắt theo đuôi, kỳ thật đang chứng tỏ rằng trong tiềm thức của nàng, đang chứa đựng Thanh Đại, bất quá còn có chút khúc mắc chưa mở.

Sở Phi biết ý của Mộc Hương đối với mình, cho nên nàng thực hi vọng Mộc Hương đem lực chú ý từ trên người mình đổi vị trí, bởi vì trong mắt của nàng chỉ chứa đựng một người...

Ngày thứ hai Sở Phi liền cùng Mộc Hương và Thanh Đại ra đi.

Lần này đi đường không tới mười ngày đã đi đến trước cửa Giang Thành.

"Thập Tam, chúng ta đến cửa thành, sau đó, trước tiên muội cần đi gặp Lăng Giáng Hồng đâu, hay tìm chỗ nghỉ chân đây?" Mộc Hương ghìm chặt dây cương ngựa, ba người đều dừng bước.

"Mộc Hương sư tỷ, tỷ cùng Thanh Đại sư tỷ tìm chỗ ở được không? Ta đi tìm Giáng Hồng." Sở Phi nghĩ nghĩ ngẩng đầu hỏi.

"Như vậy cũng tốt, muội không đi gặp Lăng Giáng Hồng còn không biết nàng sẽ lại làm chuyện gì xảy ra.

Chúng ta ở ngoài tầm mắt các nàng, hoạt động cũng thuận tiện hơn." Mộc Hương tiếp lời nói, "Bất quá, Thập Tam, chính muội phải cẩn thận.

Lăng Giáng Hồng đối với muội sợ là đã không giống như trước kia.

Lần này cũng không biết tồn tại bao nhiêu tâm tư ở trên người muội."

"Yên tâm, nàng đụng đến ta như thế nào cũng không sao cả, nhưng ta sẽ không để cho nàng ảnh hưởng đến Quỷ Y môn." Sở Phi lắc đầu nói.

"Ta lo lắng là muội, sư muội ngốc của ta.

Chẳng lẽ muội cho rằng ta và Thanh Đại đều là loại người chỉ lo môn phái không để ý an nguy của muội?" Mộc Hương bất đắc dĩ nói, cũng không biết Sở Phi này bị Lăng Giáng Hồng cho uống thuốc mê gì nữa.

"Ta biết, các tỷ đều rất tốt với ta.

Ta sẽ chiếu cố tốt mình.

Hơn nữa ta rất tin tưởng, Giáng Hồng sẽ không làm gì ta.

Ta đi trước, sau khi các tỷ tìm chỗ nghỉ chân xong thì cho ta biết một tiếng." Sở Phi thúc ngựa, trực tiếp đi vào thành, lời tiếp theo Mộc Hương muốn nói cũng không kịp nói.

Kỳ thật lúc Sở Phi tới cửa thành, Lăng Giáng Hồng đã nhận được tin tức.

Đã hơn một năm không gặp, nàng rất tưởng niệm Sở Phi, thật muốn gặp Sở Phi, nhìn xem nàng biến thành bộ dáng gì nữa.

Một năm này, hai người bọn họ đều bận rộn lo chuyện riêng, không có thời gian gặp mặt một lần.

Nàng muốn Sở Phi tự mình sống yên ổn ở Quỷ Y môn, không thể thời khắc làm cho Sở Phi cảm thấy có người có thể ỷ lại, cho nên không thể không quyết tâm không gặp nàng ấy.

Nhưng mà hiện tại thì sao? Dùng thủ đoạn ti tiện như vậy ép Sở Phi quay về, nàng không biết lúc này Sở Phi đối với nàng có cảm giác như thế nào.

Các nàng còn có thể giống như quá khứ hảo hảo ở chung với nhau sao?

"Thiếu cung chủ, nghe nói Phi nhi đã trở lại, ta đi đón nàng." Vẻ mặt hưng phấn của Dịch Thanh hiện ra trước mắt Lăng Giáng Hồng.

Lăng Giáng Hồng che giấu tâm tình của mình, thản nhiên nói: "Đi đi, Phi nhi đã trở lại, kêu nàng đến phòng ta gặp ta...!Đúng rồi, tìm người đem tây phòng thu thập gọn gàng, để nàng trở về ở đó."

"Ân, ta đây đi an bài." Dịch Thanh cất bước bỏ chạy, mấy ngày nay nàng muốn nhất là Sở Phi.

"Đợi một chút..." Lăng Giáng Hồng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngập ngừng ấp úng nói, "Phân phó phòng bếp, làm Phỉ Thủy cao Phi nhi thích ăn nhất."

"Thiếu cung chủ, việc này phải đợi Dịch Dung tự mình xuống bếp, người khác làm không dễ ăn a." Dịch Thanh che miệng, Lăng Giáng Hồng vẫn là thực quan tâm Sở Phi, chỉ là mặt mũi chết cống không muốn thừa nhận mà thôi.

"Ngươi đi an bài đi." Lăng Giáng Hồng không kiên nhẫn vung vung tay lên.

"Dạ." Dịch Thanh chạy như một làn khói, nếu nói với Lăng Giáng Hồng nữa, Sở Phi sẽ không nhanh vào cửa.

"Phi nhi, hảo Phi nhi của tỷ, nhớ muốn chết ta!" Dịch Thanh vừa nhìn thấy Sở Phi xuống ngựa, liền kích động chạy vội đi lên một tay ôm Sở Phi vào trong ngực, làm Tiểu Bạch sợ tới mức trong lòng Sở Phi lập tức nhảy ra thật xa, kinh sợ nhìn Dịch Thanh.

"Dịch Thanh tỷ tỷ." Sở Phi cũng thập phần vui vẻ, đã lâu không gặp Dịch Thanh, nhấc đầu chôn trong lòng Dịch Thanh, thật lâu không ai có thể làm cho nàng không kiêng sợ làm nũng như vậy.

"Để tỷ tỷ nhìn kỹ xem hảo Phi nhi của tỷ trông như thế nào." Dịch Thanh nâng mặt Sở Phi lên, tấm tắc hai tiếng, "Tỷ đã nói, Phi nhi chúng ta trưởng thành nhất định là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà."

Mặt Sở Phi mặt đỏ lên: "Dịch Thanh tỷ tỷ, mới gặp đã lấy muội làm niềm vui nha."

"Nói bậy, Dịch Thanh ta có thể nào không vui vẻ khi gặp Phi nhi chứ." Dịch Thanh nắm bắt mặt Sở Phi, "Tỷ coi muội như con của mình.

Muội xinh đẹp như vậy, tỷ cũng kiêu ngạo nha."

Dịch Thanh nói lời này, sắc mặt cũng khẽ biến thành màu hồng, dù sao nàng cũng chưa lấy chồng, hơn nữa lấy tuổi của nàng cũng không thể sinh con lớn như Sở Phi a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chương sau hai người gặp mặt = =

Tình tiết có chút chậm, nhưng đều là vì làm rõ ràng, mọi người kiên nhẫn một chút ha.

^_^.