*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hai người một trước một sau đi xuống lầu, trợ lý thấy Cung Trĩ cùng Thẩm Dĩnh đi tới, vội vàng mở cửa xe cho họ, không hề lộ ra ngoài một chút biểu tình kỳ quái.

So với các loại trợ lý mà Thẩm Dĩnh đã từng đối mặt qua, những người kia bề ngoài xu nịnh chủ thuê, quay đầu lại ở trên mạng bán chủ, còn có một số người làm tình nhân của chủ, nhìn ra được, vị trợ lý này hết sức có phẩm chất nghề nghiệp.

Đột nhiên bình thường, ngược lại có chút không quen.

Cung Trĩ ngồi vào, chậm chạp không thấy Thẩm Dĩnh đi lên, trong đầu có chút bất mãn, mặc dù nàng cá mặn hai mươi năm, nhưng ở kiếp trước lại là người sấm rền gió cuốn, nói một không hai. Nàng mở nắp cốc giữ nhiệt, chậm rì rì uống hớp trà: "Cô dù sao cũng phải làm quen đường, nếu không đi thế nào."

Thẩm Dĩnh sững sờ, ngay sau đó đi vào, bên trong xe rất rộng rãi, không hề lo lắng sẽ chạm phải Cung Trĩ.

Nhưng khi nhìn thấy Cung Trĩ ngồi ở bên trong, Thẩm Dĩnh vẫn cảm thấy, cảm giác tồn tại của người này quá mạnh mẽ, mạnh hơn rất nhiều so với đại tiểu thư nhà họ Cung khắp người xa xỉ phẩm nhãn hiệu nổi tiếng mặc đi ra ngoài mà cô gặp kiếp trước...Như là hai người hoàn toàn khác nhau.

Cùng một người, chỉ là một lần sống lại, liền có thể thay đổi nhiều như vậy sao?

Thẩm Dĩnh trong nháy mắt nổi lên một chút nghi ngờ. Nhưng rất nhanh, cô liền đè xuống nghi ngờ trong lòng, thay đổi hay không thay đổi, nhìn bản thân cô chẳng lẽ không biết sao? Cô cũng đã từng ngây thơ thiện lương, cho rằng lấy ân báo oán, những người đó sẽ có thể sám hối lỗi lầm của mình. Chẳng qua là không nghĩ tới...

Nghĩ đến những chuyện trước kia, Thẩm Dĩnh dùng sức túm lấy ghế sa lon bằng da thật dưới tay.

[Trị số hắc hóa 98]

"Tay không đau à."

Giọng của Cung Trĩ truyền tới, Thẩm Dĩnh buông lỏng tay, cô cúi đầu, che giấu nét mặt của mình, khẽ nói: "Thật xin lỗi..."

Cung Trĩ đỡ trán, chú ý tới trị số hắc hóa không có tiếp tục tăng lên, cũng không lên tiếng nữa, trực tiếp nhắm hai mắt lại, ngửa đầu nghỉ ngơi.

Thẩm Dĩnh không có nghe được câu trả lời, ngẩng đầu thấy cảnh này, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao mới tốt, chỉ là từ khi đột ngột sống lại, tâm trạng liên tục căng thẳng nhưng lại thoáng buông lỏng một cách khó hiểu. Lúc này, trợ lý thò đầu ra, đưa cho Thẩm Dĩnh một tấm danh thϊếp.

Thẩm Dĩnh nhận lấy, trên đó viết Trương Sơn, là cái tên không quen, chưa từng xuất hiện ở kiếp trước. Sau đó Trương Sơn làm một khẩu hình, lại khoa tay múa chân một lúc, liền kéo lên tấm ngăn.

Thẩm Dĩnh lúc này mới hiểu ra, đây là bảo cô chú ý Cung Trĩ, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh ấy.

Trong xe trở nên yên lặng hơn, nếu như không phải nghiêng đầu nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài đang dịch chuyển, thậm chí không cảm giác được rung động.

Thẩm Dĩnh cũng từ từ nhắm hai mắt lại, cô sống lại quá đột ngột, vừa mở mắt lại nhiều chuyện lũ lượt kéo đến như vậy, cô cũng cần phải bình tĩnh lại, ngẫm nghĩ lại cẩn thận, nghĩ về kẻ thù của cô, nghĩ xem cô phải làm sao...

Báo thù!

[Ký chủ, nữ chính ở ngay bên cạnh cô, cô không tính bồi dưỡng cảm tình một chút sao?]

[Không phải đang bồi dưỡng đây à?]

Hệ thống chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi. Nó không quá hiểu cách giao lưu sóng điện não của loài người.

Nhưng nhận ra được thái độ của Cung Trĩ đối với nó dường như thân thiện hơn trước, hệ thống nhân lúc sắt còn nóng hỏi: [Ký chủ tại sao phải để nữ chính đi theo cô? Trị số hắc hóa đều tăng lên.]

[Cũng là bởi vì trị số hắc hóa tăng lên.] Cung Trĩ nhức đầu vô cùng, [Cô còn có biện pháp gì hay, có thể để cho một trái bom trị số hắc hóa như vậy không nổ bất cứ lúc nào sao?]

Hệ thống im lặng cạn lời.

Mà Cung Trĩ thì hờ hững hỏi: [Nữ chính rốt cuộc xảy ra chuyện gì?]

[Hệ thống đã quét xem qua nữ chính, mọi trị số của nữ chính đều bình thường.]

Trị số hắc hóa tăng như vậy còn bình thường, vô lý.

[Vậy thì là xuyên qua? Sống lại? Đoạt xác?]

Dù sao bản thân Cung Trĩ cũng xuyên qua rồi, vậy xuất hiện những khả năng khác cũng không có gì bất ngờ.

Hệ thống yên lặng chốc lát: [Điều này cần ký chủ tự đi thăm dò. Hệ thống chúng tôi không có quyền kiểm chứng.]

Cho nên cái thứ này thật ra căn bản vô dụng. Đã thế còn treo cho mình đếm ngược sinh mạng không thể giải thích.

Cung Trĩ tin tưởng, nếu như không có hệ thống, dựa theo nàng kiếp này cần cù chăm chỉ dưỡng sinh như vậy, tuyệt đối có thể sống đến 100 tuổi.

Cung Trĩ từ từ nhíu mày lại, xem ra nàng phải nghĩ cách thử xem lai lịch của nữ chính. Quan trọng hơn là Cung Trĩ cần phải biết mình rốt cuộc có làm không công hay không! Đây là việc lớn mà thân đã từng là nhà tư bản không thể khoan nhượng!

Hệ thống khụ khụ mấy tiếng, giọng điện tử cũng trở nên chột dạ: [Có phải sống lại hay không thật ra đều giống nhau mà...mục tiêu chủ yếu của ký chủ là giảm thấp trị số hắc hóa của nữ chính.]

Cung Trĩ im lặng, thật lâu không trả lời. Đối phương nói rất có đạo lý, Cung Trĩ không cách nào phản bác.

Hệ thống có chút nóng nảy, lại vội vàng nói: [Thật sự không phải là chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn mà, chúng tôi có nhắc nhở trị số hắc hóa đúng hạn. Hơn nữa cô từ nhỏ xuyên qua, cũng vô hình trung nhận được sự thừa nhận của thế giới, sẽ không bó tay bó chân, duy trì thiết lập nhân vật theo như nhiệm vụ. Đây cũng là, đây cũng là chó ngáp phải ruồi mà.]

[Vậy Cung Trĩ bản gốc kia đâu?] Cung Trĩ đột nhiên hỏi, [Nếu như tôi không có xuyên qua...Hoặc là nói, thời gian tôi xuyên qua chính xác, như vậy, Cung Trĩ bản gốc kia đâu.]

[Sẽ bị xóa bỏ, một vai nữ phụ năng lượng có thể cung cấp thấp hơn nam nữ chính rất nhiều, không cách nào chống đỡ thế giới vận chuyển.]

[Như vậy, tại sao không để cho Cung Trĩ bản gốc tới làm tất cả thứ này chứ? Cô ấy có sự thừa nhận của thế giới, thích hợp hơn so với tôi, không phải sao?]

[Ký chủ.] Thanh âm máy móc của hệ thống giờ phút này mang một loại hờ hững, giống như tên của nó, là máy móc lạnh như băng, [Tính cách của người quyết định vận mệnh của người, xin tin tưởng hệ thống, đây là nguyên nhân sau cùng sau khi hệ thống đã qua tính toán, cuối cùng lựa chọn cô là người làm nhiệm vụ.]

Cung Trĩ yên lặng rất lâu, ngay khi hệ thống cho rằng nàng không còn gì để nói, nàng đột nhiên mở miệng: [Tôi muốn tố cáo. A, liền tố cáo cô không có báo trước cho tôi biết những kiến thức căn bản này đi.]

Hệ thống: ! ! ! Tại sao lại phải tố cáo! Tại sao cô nói tố cáo như chơi vậy chứ! !

Xe vững vàng dừng lại, trợ lý mở cửa xe, Thẩm Dĩnh nhảy xuống xe trước, cô khôi phục lại hình dáng đóa hoa trắng kia, đứng ở bên người trợ lý.

Cung Trĩ chậm rãi xuống xe, đứng ở bên cửa xe ngẩn người một hồi, lúc này mới như bỗng dưng phát giác, nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Ngày mai tôi không ra khỏi cửa, cô muốn đi ra ngoài không?"

Thẩm Dĩnh ngẩn người: "Tôi, tôi phải đi thăm mẹ." Cô cẩn thận nhìn Cung Trĩ, giống như rất sợ Cung Trĩ không đồng ý.

Cung Trĩ gật đầu một cái: "Anh Trương, nhớ hẹn thời gian với Thẩm tiểu thư, đến lúc đó tới đón cô ấy."

Trương Sơn đáp ứng một tiếng, hiền hòa nhìn về phía Thẩm Dĩnh: "Thẩm tiểu thư gọi điện thoại cho tôi là được rồi, tôi ở ngay bên cạnh biệt thự."

Thẩm Dĩnh gật đầu một cái, đi theo Cung Trĩ vào biệt thự. Đây là một căn biệt thự liền kề hai tầng, tính tư mật kém hơn nhà của Cung gia, nhưng với con nhà giàu phổ thông thì vậy là đủ rồi. Cung Trĩ mang Thẩm Dĩnh mở cửa: "Hôm nay tôi sẽ bảo người đến ghi dấu vân tay của cô, sau này cô tự mình mở cửa."

Thẩm Dĩnh rập khuôn từng bước, nhìn Cung Trĩ mở cửa.

Trong cửa cũng không phải phong cách của Cung Trĩ như trong trí nhớ Thẩm Dĩnh.

Nơi đây trang hoàng rất có phong cách điền viên, sắc thái ấm áp, trên tủ giày ở huyền quan đặt một đôi búp bê đáng yêu mang phong cách cổ xưa, ngây thơ dễ thương, trong bình hoa bên cạnh cắm một nhành cúc họa mi nở rực rỡ, trên ghế sa lon ở đằng xa chất đầy gối ôm trông rất mềm mại.

Nhìn cái là có thể thấy được, chủ nhân của căn nhà yêu đời, lại hưởng thụ cuộc sống.

"Gian phòng cuối lầu hai là phòng ngủ chính cô không thể vào, bên tay phải gian thứ nhất là phòng sách, gian thứ hai là phòng thể dục, cô đều có thể dùng. Phòng khách hai gian, đều đã trải giường, có thể chọn tùy ý." Cung Trĩ lấy cốc nước, lại quay về, nhìn Thẩm Dĩnh đã thay giày, trông hơi lo lắng bất an, đưa nước tới tay Thẩm Dĩnh.

Thẩm Dĩnh đứng ở huyền quan, trong tay cầm cốc nước, ngây ngốc cũng không biết uống, nhìn qua mềm nhũn, trông như rất dễ ức hiếp.

"Con cưng của thế giới ha..." Cung Trĩ khẽ nói.

"Cái gì? Tôi không nghe rõ."

Cung Trĩ nghiêng đầu: "Không có gì, uống nước nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai không phải còn muốn đi thăm mẹ cô sao? Sáng mai khoản tiền đầu tiên hẳn là sẽ chuyển tới tài khoản của cô, ứng trước một chút."

Nghĩ đến mẹ, Thẩm Dĩnh hơi khựng người, cô cúi đầu uống nước, nước ấm vừa phải, hơi nóng bốc lên rơi vào trên mi mắt của cô, cô có chút khó chịu chớp mắt, cảm thấy trong đôi mắt khô khốc đã quen có cảm xúc muốn khóc rất lâu rồi không xuất hiện.

Mẹ...cô đã rất rất lâu không có gặp mẹ rồi, thậm chí không dám nghĩ tới.

Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn dáng vẻ hợp lòng người của Thẩm Dĩnh, nàng nghiêng đầu qua chỗ khác.

Bởi vì thế giới thiên vị Thẩm Dĩnh, cho nên người vốn phải chết như nàng mới có được sinh mệnh.

Mà cuộc đời như trong tiểu thuyết, rốt cuộc là sủng ái của thế giới hay ác ý chứ?

Cung Trĩ không biết, Cung Trĩ chỉ muốn nằm ngửa*.

(*nằm ngửa hay nằm ngửa trên giường, là một xu hướng được mô tả như "liều thuốc giải độc" cho áp lực làm việc chăm chỉ của xã hội Trung Quốc.)

---------------------------------------------

Day 4 Nhật ký của Cung Trĩ

Xuyên qua? Sống lại? Đoạt xác?

A... Thật là phiền phức, mệt quá, thật là muốn nằm ngửa...

Day 4 Nhật ký của Thẩm Dĩnh

Xuyên qua? Sống lại? Đoạt xác?

Bất kể thế nào, mình phải phấn đấu! Mình phải trả thù!!