Âu Dương Mặc Thần cũng không phản bác gì, mà chỉ sững sờ nhìn chằm chằm vào Lam Lăng Nguyệt mặc đồ nam nhân, có loại ảo giác tiểu sư muội này chính là nữ nhân năm năm trước đó.

“Lam Lăng Nguyệt, mùng tám tháng mười hai năm năm trước ngươi từng tới Phù Dung lâu.” Âu Dương Mặc Thần từ trước tới nay không phải người thích nghi kỵ, chăm chú nhìn Lam Lăng Nguyệt mặc nam trang, đồng thời dò hỏi, quan sát kỹ biểu tình biến đổi trên mặt Lam Lăng Nguyệt, nếu như Lam Lăng Nguyệt thật sự từng đến chỗ đó, nếu nói dối sẽ lập tức lộ sơ hở. 

Lam Lăng Nguyệt thấy Âu Dương Mặc Thần nhìn mình chằm chằm, có chút bất an, nàng cố gắng đổi sang bộ đồ nam nhân thô sơ vì muốn giảm thiểu sự hiện diện khi tiến vào Tông Nhân phủ, nhưng chưa từng nghĩ vậy mà vô tình lại tạo cơ hội khiến Âu Dương Mặc Thần nghi ngờ, nàng tuyệt đối không thể để Âu Dương Mặc Thần nhận ra nàng chính là người năm năm trước ấy, kết quả, vội vàng điều chỉnh lại hô hấp, làm cho bản thân nhìn qua vô cùng bình thản.

“Ta nói này Thần vương gia, làm sao ta nhớ được mùng tám tháng mười hai năm năm trước đã đi qua những đâu, trí nhớ của ta cũng không tốt như ngươi à.” Lam Lăng Nguyệt làm ra vẻ nghĩ ngợi, nghiêm túc nhìn Âu Dương Mặc Thần.

“Năm năm trước thầy gặp tiểu nha đầu con lúc nào nhỉ, hình như lúc đó trời khá nóng, sư huynh của thầy đang dựng sạp ở Bách Hoa lâu, nhưng cụ thể là vào lúc nào, đột nhiên hỏi làm thầy không nhớ ra kịp, người già trí nhớ cũng xuống cấp.” Hắc Phong cũng chạy tới góp vui, ông nhớ hình như tháng tám tháng chín cũng đụng phải tiểu nha đầu, lúc đó, sư huynh bày quầy xem bói, còn ông núp trên cây hóng mát tránh nóng.

“Sư thúc, thầy đặt dược thiện và thọ bao chuẩn bị cho đồ đệ người trong hộp đựng thức ăn lên bàn đi, ngồi lao tù như hắn cũng được coi là có một không hai đấy, con đã nói người lo lắng dư thừa rồi, nhìn cái nhà tù này tinh tươm, đầy đủ mọi thứ, tâm địa đồ đệ người cao ngạo, sao có thể ủy khuấy chính mình.” Lam Lăng Nguyệt gấp gáp chuyển đề tài, tim gan nhảy lên kịch liệt, ngày hôm đó mình gặp được Bách Diệp lão đầu, Hắc Phong sư thúc ẩn mình trong bóng tối, nếu ông ấy nhớ lại buổi hôm đó, cùng với trang phục lúc đó của nàng, trùng khớp với Âu Dương Mặc Thần, vậy thì đoán chừng hôm nay bản thân đi đưa đồ ăn đưa cả họa tới.

“Đến thăm hỏi nói chuyện phiếm, phải rồi đồ đệ, đây là dược thiện đích thân tiểu nha đầu làm đó, còn cao điểm là do nàng lo con uống mỗi dược thiệt sẽ chán ngấy, nên nhờ mẫu thân làm cao hoa quế và thọ bao, lại đây, hộp đựng thức ăn giữ nhiệt tốt lắm, dược thiện vẫn còn ấm, nhân lúc còn nóng ăn ngay đi.” Hắc Phong được Lam Lăng Nguyệt nhắc nhở mới sực nhớ ra dược thiện và cao điểm, nhận lấy hộp đồ ăn trong tay Lam Lăng Nguyệt, bày biện mọi thứ bên trong lên bàn.

Ánh mắt Âu Dương Mặc Thần giao với Lam Lăng Nguyệt vài giây, sau đó thu về, bởi vì trực giác của hắn lần đầu tiên phạm sai lầm với Quỷ La Sát, nên hắn không còn chắc chắn vào trực giác của mình nữa, nhưng hắn lại không bỏ đi ý muốn điều tra Lam Lăng Nguyệt, bởi vì biểu hiện của nàng quá mức bình tĩnh mới có chút kỳ lạ.

Lúc bình sứ dược thiện được mở ra, mùi thịt len lỏi vào mũi, chân mày nhíu chặt của Âu Dương Mặc Thần có chút giãn nở, nhưng khi nhìn thấy thọ bao trên bàn, chân mày vừa được thư thả kia lại nhíu chặt, chán ghét không thèm nhìn đến thọ bao.

“Âu Dương Mặc Thần, ngươi có ý gì hả? Cho dù chê bai tay nghề mẫu thân ta, ít nhất cũng phải nể nang bổn tiểu thư đã bận tối mắt tối mũi mà cố giả vờ ở ngoài chứ, đừng có biểu hiện lộ liễu ra như thế, bộ khó lắm sao?” Tất nhiên Lam Lăng Nguyệt không bỏ qua chán ghét trong mắt Âu Dương Mặc Thần, không khỏi cảm giác lạn hảo nhân*, tự mình đa tình.

(Lạn hảo nhân: người biểu hiện ra ngoài quá mức tốt, luôn muốn làm vừa lòng mọi người xung quanh. Chưa tìm ra được câu nào phù hợp nên mình để nguyên:<)

“Ta không thích thọ bao, không nói dối được.” Âu Dương Mặc Thần quay mặt đi, hắn biết sắc mặt vừa rồi của mình khiến Lam Lăng Nguyệt hiểu nhầm, nhưng hắn không muốn giải thích, trong ký ức từng được ăn thọ bao một lần, đó là năm bốn tuổi bị thái tử Âu Dương Dục Hi nhét ăn cái bánh đã bị chó gặm mất một nửa, đó là sỉ nhục của hắn, từ lúc đó hắn bắt đầu ghét thọ bao, mà hôm nay ở Càn Thanh cung, kẻ đó cố ý chuẩn bị thọ bao, khác nào đang mỉa mai hắn.

“Sao ngươi lại có kiểu tính khí như vậy chứ, vậy thì đừng hòng động đến dược thiện ta hầm cho ngươi, uổng phí tâm huyết một canh giờ của ta, thà rằng mang đi cho chó cũng không cho ngươi ăn.” Tức thì Lam Lăng Nguyệt bùng lên lửa giận, nam nhân này thật khó trị.

Nghe đến câu cho chó ăn, Âu Dương Mặc Thần nắm chặt tay, rũ mi mắt nhìn xuống, khống chế tâm tình của mình, hắn không hề muốn như thế, giống như lần trước vô tâm tổn thương Quỷ La Sát, nhưng chỉ cần vài câu của nữ nhân này lại khiến lòng băng giá của hắn thấp thỏm không yên, bị Lam Lăng Nguyệt nói như vậy, tim hắn tắc nghẹn nói không thành lời.

(Anh rất có tư chất của một thê nô =)))))))))

“Sao hai ngươi cứ gặp mặt là ầm ĩ vậy, im lặng hết đi, châm ngôn có câu yêu nhau lắm cắn nhau đau, tiểu Nguyệt nhi không nên tức giận, Mặc Thần không có ý đó, dù sao mỗi người có thứ mình không thích ăn, Mặc Thần đã không thích ăn thọ bao, vậy để ta, đúng rồi, Mặc Thần, tiểu nha đầu thích nhất ăn cao hoa quế đó.” Hắc Phong ở giữa giảng hòa, ông cảm giác hai đứa bé này rất giống một cặp oan gia, mấy câu đã cãi nhau ỏm tỏi rồi, vừa xoa dịu, vừa ám chỉ cho Âu Dương Mặc Thần, ý bảo hắn dỗ Lam Lăng Nguyệt.

Âu Dương Mặc Thần nghe thấy Lam Lăng Nguyệt và Hắc phong vì đưa cơm cho mình, tới giờ đến giọt nước cũng chưa vào được họng, cũng ý thức được bản thân cứng đầu gây tổn thương cho Lam Lăng Nguyệt, dưới ám chỉ của Hắc Phong, Âu Dương Mặc Thần vụng về đưa cao hoa quế cho Lam Lăng Nguyệt: “Vừa rồi ta không nên nói như vậy, phần cao hoa quế này cho ngươi ăn.” 

Khi Lam Lăng Nguyệt tiếp nhận cao hoa quế, Âu Dương Mặc Thần dùng hành động thực tế để chứng minh áy náy của mình, mặc dù hắn chán ghét thọ bao, vẫn cau mày hùng hổ cắn một miếng, giống như nuốt chửng.

Dù sao hôm nay là sinh thần của Âu Dương Mặc Thần, Lam Lăng Nguyệt cũng không phải hạng nữ tử được lý không buông tha người, mặc dù Âu Dương Mặc Thần không xin lỗi mình, nhưng thấy hắn gắng gượng ăn thọ bao, Lam Lăng Nguyệt nhận ra nam nhân này hoàn toàn không phải chê bai tay nghề mẫu thân như mình nghĩ.

“Kỳ thật, ngươi cũng không cần miễn cưỡng ăn, nếu như nghẹn, đến lúc đó dựa theo tính cách bảo vệ nghé con của sư thúc, khẳng định sẽ tính sổ trên đầu ta, ngươi uống canh cho trôi bớt xuống đi.” Lam Lăng Nguyệt đặt cao hoa quế lên trên bàn, lấy ra một chén nhỏ đựng một ít dược thiện đưa cho Âu Dương Mặc Thần.

Âu Dương Mặc Thần uống vài ngụm canh xong, liền dặn dò lao đầu đi chuẩn bị chút rượu và thức ăn, dù sao bên ngoài trời đông giá rét, Tông Nhân phủ lại cách Lam Phủ cực xa, nếu như hai người trở về mới dùng bữa cũng không biết đã là giờ nào, nên ra hiệu hai người ở đây ăn xong rồi về.

Một bữa cơm từ khó chịu đến thuận hòa, khóe môi Âu Dương Mặc Thần lộ ra ý cười hiếm thấy, mặc dù sinh thần này trải qua trong lao tù, nhưng ít nhất hắn không cô tịch.

Mà quan sai cách đó không xa vẫn luôn chờ Hắc Phong và Lam Lăng Nguyệt ra, đợi nửa canh giờ, hơi sốt ruột đi tới, nhìn thấy Thần vương ở giữa, hai người thăm tù thì lại ngồi hai bên trái phải, trong đó tên trẻ tuổi càng ngồi kề sát sánh vai với Thần vương, lời đến bên miệng gian nan nuốt xuống, gã vẫn nên thành thật đứng cạnh chờ xem, dù sao Thần vương cũng không phải nhân vật bé nhỏ gã có thể đắc tội được.

Lam Lăng Nguyệt vốn không giỏi uống rượu, bị Hắc Phong khích bác nên uống vài chén, có chút lơ lửng, vừa cười vừa nói bá vai quàng cổ Âu Dương Mặc Thần, dù sao ở hiện đại hình ảnh nữ hán tử cũng đi sâu vào lòng rồi, lúc uống rượu hay cùng anh em khoác vai nhau, vừa uống một chút rượu, rất nhiều thói quen ở hiện đại liền phơi bày hết ra.

“Âu Dương Mặc Thần, ngươi biết không, ngươi rất hay giả vờ, giả vờ vô cùng kiêu ngạo, thường cự tuyệt người cách mười dặm, đặc biệt cái gương mặt băng lãnh của ngươi, lần đầu tiên ta gặp, cái khí thế đó, dọa cho ta sợ điếng người.” Tửu lượng của Lam Lăng Nguyệt vốn kém, vừa uống rượu, nói chuyện cũng không thèm dùng não, lên án Âu Dương Mặc Thần từng thứ một. 

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Mặc Thần bị nữ nhân quàng vai, nhưng hắn lại không có cảm giác ghét bỏ như khi bị Dạ Tình Vũ lôi kéo trước đó, cũng không gạt bỏ, lắng nghe Lam Lăng Nguyệt lên án chính mình, không giận trái lại còn lên tiếng nói: “Ngươi cũng mạnh mẽ khác gì ta đâu, bộ dạng bình thường như này không thể trách ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tự mình hài lòng quá mức, cả người mang đầy gai, chỉ trích ầm ĩ, tính khí kích động, nhưng mà lần đầu tiên gặp ta bị ta dọa cho điếng người? Sao ta lại không nhớ nhỉ, ta nhớ lúc ấy ngươi theo Ôn Vân Mặc đến, ngươi nhìn ta bằng ánh mắt coi thường.”     

“Trí nhớ của ngươi kém quá đi, rõ ràng lần đầu tiên ta gặp ngươi bị dọa điếng người, khi đó.” Lam Lăng Nguyệt còn chưa nói xong bởi vì uống rượu mà dạ dày không ngừng trào dịch, cảm giác muốn nôn, cuống cuồng đứng lên, hướng về phía quan sai bên cạnh đại lao phun ra.

Còn gã quan sai xui xẻo đành vội vã thay đổi chỗ đứng, muốn nổi trận lôi đình mà không dám, dù sao hắn là người của Thần vương, bất đắc dĩ chỉ có một chữ, đó là nhẫn.

Sau khi Lam Lăng Nguyệt nôn ói xong, cảm giác dạ dày dễ chịu hơn, tinh thần ý thức cũng thanh tỉnh rất nhiều, lau khóe miệng, dùng nước trà súc miệng, cả người không còn bộ dạng nhếch nhác say rượu.

“Ngươi thấy khá hơn chưa, phải rồi, ngươi vừa nói lần đầu tiên gặp ta khi đó làm sao.” Âu Dương Mặc Thần đánh giá rồi đưa một chén nước ấm cho Lam lăng Nguyệt, cùng lúc dò hỏi lời nàng chưa nói hết.

“Lúc đó ta coi thường là giả vờ đó, kỳ thật ta rất sợ ngươi, thật.” Suy nghĩ của Lam Lăng Nguyệt nhanh chóng vận hành, thiếu chút nữa nàng đã tự bán đứng bản thân rồi, quả nhiên rượu không phải thứ tốt lành gì.

“Bớt bớt đi, tiểu nha đầu, ngươi mà biết sợ ai, heo cũng leo cây được.” Hắc Phong nghe Lam Lăng Nguyệt nói vậy, suýt nữa phun hết rượu trong chén ngọc, thứ quỷ nha đầu không sợ trời không sợ đất này không phải mở mắt nói điêu chứ.

“Sư thúc, người có thời gian nói như vậy hay là uống thêm vài chén nữa đi.” Lam Lăng Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười không ngừng rót rượu cho Hắc Phong, tại lão già thối này rót nhiều cho mình, mới khiến nàng suýt chút nữa hiện nguyên hình.

“Được rồi, canh giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên rời đi thôi.” Hắc Phong uống thêm vài chén nữa, bắt đầu liêu xiêu, dù sao đi thăm tù uống say mà truyền đi thì buồn cười quá.

Đề nghị của Hắc phong đương nhiên được Lam Lăng Nguyệt tán đồng cả hai tay, hôm nay để lộ quá nhiều, càng sớm rời khỏi nơi này mới là kết thúc tốt.

Lúc hai người đứng dậy ra khỏi nhà tù, bên trong truyền đến giọng nói của Âu Dương Mặc Thần: “Tiểu sư muội lời ra không phải tại rượu, rồi sẽ có một ngày sương mù tan biến.”