Vừa nuốt Hoàn Nhan đan vào, Lam Lăng Nguyệt vội uống một chén nước ấm, giúp trôi viên thuốc bị mắc kẹt giữa cổ, qua khoảng thời gian chừng cạn chung trà, có lẽ vì dược hiệu phát tác dụng, mặt Lam Lăng Nguyệt dần già nóng lên, mặt nhói đau như bị kim châm, tựa như da mặt bị kéo xé đi.

Nhiệt độ hai má càng lúc càng cao, con ngươi tựa như bị sương trắng che khuất, vừa khô vừa đau, không mở ra nổi, chỉ có thể ti hí, Lam Lăng Nguyệt không ngờ Hoàn Nhan đan lại kinh khủng đến vậy, nàng dùng ngân châm gây tê bên mang tai nhưng không ăn thua gì, trời đông giá rét tuyết bay, nhưng mồ hôi nhỏ xuống từng giọt từng giọt một, dược tính bốc lên đầu, mang đến một cảm giác như có vật nặng ngàn cân đang ra sức lôi kéo da đầu, sức chịu đựng đến cực hạn, Lam Lăng Nguyệt phát ra tiếng hét đau đớn, bên tai vang lên ong ong, bên trong cái đầu đang phình to tựa như có âm thanh be bé không ngừng lặp đi lặp lại: “vẽ tướng, vẽ mặt, khó vẽ hồn.”

Nghe thấy tiếng chủ tử gào thét, Đông Thanh và Hạ Ca dùng tốc độ nhanh nhất xông vào tẩm phòng, chỉ thấy trên mặt chủ tử giống như có dấu hiệu lột da, cả khuôn mặt trở nên dường như còn đỏ hơn cả son, chủ tử ôm chặt lấy đầu, ngồi xổm tại chỗ chiến đấu với cơn đau.

“Chủ tử, người sao vậy, sao có thể như thế?” Đông Thanh và Hạ Ca tiến lên đỡ Lam Lăng Nguyệt dậy, các nàng tưởng chủ tử trúng độc, cuống cuồng hỏi han.

“Mau, đánh ta ngất xỉu đi, sau đó mời Trang ma ma tới.” Lam Lăng Nguyệt cố gắng đứng dậy, cánh môi tái nhợt khẽ mở ra, yếu ớt phân phó, chỉ có đánh ngất thì nàng mới không phát ra âm thanh nữa, sẽ không bị người lợi dụng thời cơ giở trò đương lúc nước sôi lửa bỏng với Mặc uyển.

Đông Thanh nhìn dáng vẻ đau đớn của chủ tử, hạ quyết tâm, chặt vào huyệt Hậu Kính của Lam Lăng Nguyệt, Lam Lăng Nguyệt bị đánh mạnh bất thình lình ngất đi.

“Hạ Ca, ta ở đây chăm sóc chủ tử, ngươi nhanh đi mời Trang ma ma đến.” Đông Thanh và Hạ Ca đỡ Lam Lăng Nguyệt lên giường rồi mới sai Hạ Ca đi tìm Trang ma ma.

Hạ Ca gật mạnh đầu, gấp gáp ra khỏi tẩm phòng đi tìm Trang ma ma, hỏi mấy nha hoàn mới biết Trang ma ma đi trù phòng, không dám chậm trễ một giây chạy tới tiểu trù phòng, bấy giờ Trang ma ma đang hầm dược thiện ở tiểu trù phòng.

“Trang ma ma, cuối cùng cũng tìm được bà, mau, theo tôi một chuyến.” Đông Thanh vừa tiến vào chẳng nói chẳng rằng kéo Trang ma ma ra ngoài.

Trang ma ma vốn muốn hỏi xem chuyện gì, dù sao mình vẫn còn đang hầm dược thiện, nhưng thấy chân mày của Hạ Ca phủ kín mây đen, đoán rằng việc này có thể liên quan đến tiểu thư, không để ý tới việc cởi tạp dề ra, theo Hạ Ca đi về phía tẩm phòng của tiểu thư.

Lúc đẩy cửa tẩm phòng ra, Trang ma ma thấy Đông Thanh đang chuẩn bị dùng khăn ướt lau gương mặt đang sưng đỏ của Lam Lăng Nguyệt vội vã quát lớn: “Không được lau, không được đụng đến nước.”

Bị Trang ma ma đột ngột quát lớn, Đông Thanh vội vàng thu khăn ướt về, lo lắng hỏi dò: “Trang ma ma, người mau đến xem có phải tiểu thư bị trúng độc không, trên mặt bắt đầu lột da rồi.”

Trang ma ma thở dài, lắc lắc đầu, bệnh trạng hiện giờ của tiểu thư là do thay đổi dung nhan, đều tại bà không nói rõ với tiểu thư, Phá Nhan đan tiến hành dưới tình trạng thôi miên, cho nên tiểu thư không có cảm giác đau đớn gì, mà quá trình Hoán Nhan đan phát huy tác dụng, da giống như bị xé bỏ, đau đớn như vậy sao tiểu thư chịu được.

“Hai người các ngươi đi ra ngoài trước đi, chỗ này có ta rồi, tiểu thư không có việc gì hết, canh cửa không để cho bất kì kẻ nào tiến vào, Đông Thanh, ngươi thuận tiện đến phòng của ta mang cái hòm màu đồng cổ đến.” Trang ma ma ra hiệu hai người giữ cửa, giai đoạn đặc biệt không được có bất kì sơ sảy nào.

Hạ Ca đi giữ cửa, Đông Thanh thì theo lời Trang ma ma đi lấy chiếc hòm màu đồng cổ hơi nặng đến rồi lui ra khỏi căn phòng, cùng với Hạ Ca nâng cao tinh thần làm tốt công việc của một hộ pháp.

Trang ma ma lấy ra chiếc sáo ngọc màu xanh lục từ trong chiếc rương màu đồng cổ, thổi ở bên cạnh Lam Lăng Nguyệt, thanh âm từ nhẹ đến nặng, từ chậm rãi dần chuyển sang gấp gáp rồi lại chậm dần, đây chính là Nhiếp Hồn khúc được sách cổ ghi chép trong truyền thuyết, biểu hiện của Lam Lăng Nguyệt cũng theo thanh điệu khúc bắt đầu chuyển biến, lông mày vốn nhíu chặt, không ngừng nói sảng cũng từ từ ổn định lại, sau đó Trang ma ma tăng cao âm điệu khúc nhạc lên, lúc nhanh lúc chậm biến hóa kì ảo tựa như đang tháo mở nút thắt cổ chai, mặc dù biểu tình của Lam Lăng Nguyệt đã trở về vẻ bình thản, Trang ma ma liền đặt sáo ngọc ở trước giường của Lam Lăng Nguyệt, lấy ra một cái bình nhỏ màu xám từ trong chiếc hòm đồng cổ, sau khi mở ra, huơ huơ dưới mũi của Lam Lăng Nguyệt, rồi trét thứ như bùn dưới đáy hồ có chút hôi thối ở bên trong bình lên toàn bộ mặt của Lam Lăng Nguyệt không sót một chỗ.

“Vẽ tướng, vẽ mặt, khó vẽ hồn, còn tướng, còn mặt, khó còn hồn, dung nhan này biến hóa khôn lường, gương mặt người vốn khuynh thành, bây giờ đã chín năm cắm rễ, thay da đổi thịt cũng lắm gian truân, tĩnh tâm tĩnh hồn nghe lời ta, quên đau quên buồn cần phóng không*.” Trang ma ma không ngừng lặp đi lặp lại lời nói Nhiếp Hồn bên tai Lam Lăng Nguyệt, dẫn dắt linh thể tinh thần của Lam Lăng Nguyệt, miệt mài thôi miên, bùn đáy hồ trét trên mặt đẩy nhanh tốc độ hoán nhan đồng thời phòng ngừa việc lột da nhanh chóng mà dẫn đến mô da bị tổn thương, đề phòng tiểu thư sau khi thay đổi dung nhan xảy ra bất kỳ phản ứng xấu.

(Phóng không: có nghĩa là tạm thời quên hết mọi thứ xung quanh, thả lỏng chính mình.)

Mạch suy nghĩ của Lam Lăng Nguyệt không ngừng được Trang ma ma dẫn dắt, cảm giác đau đớn khôn cùng chầm chậm giảm sút, ý thức ở đại não trở nên hơi trống rỗng, cả người rơi vào trạng thái phóng không.

Trải qua mấy canh giờ lặp lại không ngơi nghỉ bên tai Lam Lăng Nguyệt, đến tận khi bùn đáy hồ đông đặc lại, cuối cùng Trang ma ma mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi rỉ ra trên trán, chỉnh lại từng góc chăn của Lam Lăng Nguyệt thật cẩn thận rồi xách theo cái hòm đi ra, do tiêu hao tinh lực quá độ, vừa mở cửa bị khí lạnh phả vào mặt khiến bà có chút xây xẩm đầu óc.

“Trang ma ma, cẩn thận.” Hạ Ca cuống cuồng đỡ lấy Trang ma ma, rất sợ bà ấy ngã khụy xuống.

“Cảm ơn, ta không sao, hiện giờ sắc trời đã tối, tiểu thư đã qua cơn nguy kịch không có việc gì nữa, hai người các ngươi thay phiên trực đêm ở đây, sáng mai trước khi ta đến không được cho ai tiến vào.

“Dạ, Trang ma ma yên tâm, có hai chúng ta canh gác, một con bọ nhỏ cũng không lọt vào được.” Hạ Ca và Đông Thanh cùng lên tiếng bảo đảm.

Trang ma ma hài lòng gật đầu, sau đó kéo lê thân thể mệt mỏi trở về phòng, bùn đen đã cô đặc lại, sau một buổi tối hấp thu, ngày mai sẽ có thể khôi phục, chuyện hôm nay đột nhiên xảy ra, con đường sau này của tiểu thư hẵng còn dài lắm, chỉ sợ không biết cái bộ xương già nua này của bà còn có thể theo nàng được bao lâu.

Một đêm này Trang ma ma ngủ vô cùng bất an, cứ nhắm mắt là lại hiện ra tình cảnh máu chảy thành sông, vẫn chưa tới canh tư trời đã hửng sáng, đi tới rừng trúc nhỏ tập võ, gió thổi mưa dông trước cơn bão, bà sợ ác mộng đó là điềm báo.

Nhìn canh giờ có vẻ là vào canh sáu, Trang ma ma liền mang theo hòm màu đồng cổ đi tới tẩm phòng của Lam Lăng Nguyệt.

Thoa một lớp thuốc làm tan trên bùn đáy hồ, bùn cô đặc bắt đầu từ từ nứt ra, một ít giống như hạt tròn rớt xuống, dung nhan trắng mịn của Lam Lăng Nguyệt chậm rãi hé lộ.