“Tiểu thư, người uống một chút nước ấm đi.” Nguyệt Trúc nhìn thấy sắc mặt của Lam Lăng Nguyệt vẫn còn hơi tái nhợt, nên đã rót một chén nước ấm đưa tới trước mặt nàng.

“Để ở đó đi, ta không khát, Nguyệt Trúc, tại sao sau khi ta tỉnh lại, ta không thấy Trang mẫu.” Lam Lăng Nguyệt áp dụng chiến thuật hỏi mỗi người mỗi ít để thu thập tin tức.

“Trang mẫu về nhà thăm người thân, là người cho phép mà, cũng đã đi được năm sáu ngày rồi, tính theo thời gian thì buổi chiều hôm nay sẽ trở về.” Nhắc tới Trang mẫu thì Nguyệt Trúc có một cảm giác thân thiết không thể nói thành lời, nàng rất nhớ bà ấy.

“Vậy hả, ha ha, xem trí nhớ của ta này, ta nhớ nhầm rồi, cứ nghĩ rằng bà ấy đã trở về vào ngày hôm qua.” Lam Lăng Nguyệt biểu lộ một nụ cười vô tội, mặc dù Nguyệt Trúc là nô tỳ thân cận của mình, nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ thành thật với nàng ấy ngay lập tức, cho nên nàng vẫn phải giả vờ trước.

Một lúc sau, Thanh Mai bưng canh bát sâm đến đặt ở trên bàn, sau đó nói: “Tiểu thư, nhân lúc còn nóng, người mau uống đi.”

“Ừ, sau khi ăn xong bữa sáng, ngươi đi gọi người đã tuần tra hôm qua là Vương Khánh đến gặp ta, hắn là người đã cứu ta, ta phải đích thân cảm ơn hắn.” Lam Lăng Nguyệt vừa thổi bát canh sâm cho bớt nóng, vừa sai bảo Thanh Mai, nàng nhìn ra, Thanh Mai có thể là do kẻ nào đó cố ý sắp xếp vào chỗ của nàng để làm chó săn (MM: tỷ dùng từ đúng chuẩn, yêu tỷ quá), nếu đã thích làm chó săn như vậy thì nàng sẽ để cho nàng ta làm nhiều việc vặt.

“Nô tỳ sẽ đi ngay.” Sắc mặt của Thanh Mai trở nên mất tự nhiên, miệng lẩm bẩm, dù sao thì nàng cũng là nhất đẳng nha hoàn, vậy mà còn phải làm công việc của tam đẳng nha hoàn, không chỉ hầu hạ nàng ta rửa mặt chải đầu, mà còn phải đến phòng bếp hầm canh, bây giờ còn muốn nàng phải đi gọi tên Vương Khánh lỗ mãng kia, mình thì bận trước bận sau, còn Nguyệt Trúc lại nhàn nhã nói chuyện phiếm với Lam Lăng Nguyệt, dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng để cho con tiện nhân Nguyệt Trúc kia chiếm hết.

Càng nghĩ, Thanh Mai càng cảm thấy bất công, nhân lúc đi tìm Vương Khánh, nàng “Tiện đường” đi đến Mặc uyển tìm Kiều di nương, Lam Lăng Nguyệt không để cho nàng sống dễ chịu, nàng sẽ thêu dệt chuyện này lên, để cho Lam Lăng Nguyệt biết, nàng không phải là người dễ chọc.

Lúc Kiều di nương nhìn thấy Thanh Mai đến Mặc uyển, sắc mặt của bà ta không tốt.

“Chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi sao, không có chuyện gấp, thì đừng đến uyển của ta, để Mai Cúc báo lại cho ta biết là được rồi.” Kiều Phi Nhi ngồi ở trên ghế, bà ta mặc một bộ váy dệt bằng tơ vàng, hơi giận dữ, nhìn chằm chằm Thanh Mai - người không mời mà tới.

“Kiều di nương, nô tỳ là có chuyện khẩn cấp muốn bẩm báo cho người biết nên mới liều lĩnh, đến uyển của người, hôm qua, Lam Lăng Nguyệt rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại, nô tỳ cảm thấy nàng ta hơi khác thường, nàng ta trở nên lạnh lùng hơn.” Thanh Mai cúi đầu, nàng rất sợ Kiều di nương, nàng đã từng thấy cách hành hạ nô tỳ của bà ấy độc ác như thế nào, sợ bản thân không cẩn thận, sẽ có kết cục giống như kẻ đó.

“Vậy sao? Một đứa nhỏ không tiền đồ thì có thể làm ra được chuyện gì?” Kiều di nương vuốt móng tay, nghe đến tên của Lam Lăng Nguyệt thì khóe miệng cong lên thành một cười khẩy, nó chỉ là một phế vật, nàng muốn nó chết còn dễ hơn việc bóp chết một con kiến.

“Vâng, tiểu phế vật kia làm sao có thể so được với người, nhưng mà nàng ta thật sự hơi kỳ lạ, không chỉ sai bảo nô tỳ làm nhiều việc, mà còn tự mình chọn một nha hoàn vừa mới tới làm nha hoàn thân cận, xa lánh nô tỳ, nô tỳ nghi ngờ, có phải là nàng ta đã biết được chuyện gì hay không.” Thanh Mai cúi đầu khom lưng, nói hùa theo Kiều di nương, rồi nói ra những hành động khác lạ của Lam Lăng Nguyệt.

“Thôi được, đang lúc ta nhàn rỗi, theo ta đến Nguyệt Thanh uyển “hỏi thăm” tiểu phế vật kia.” Kiều di nương đứng lên, xoa cái bụng hơi nhô lên, để cho nha hoàn Đào Hồng đỡ mình, chuẩn bị đi Nguyệt Thanh uyển với Thanh Mai.

“Di nương, tiểu phế vật kia còn muốn nô tỳ đi tìm Vương Khánh, e rằng, nô tỳ không thể cùng đi người rồi.” Thanh Mai ấp a ấp úng, nói ra việc mà Lam Lăng Nguyệt sai bảo mình.

“Nó tìm Vương Khánh để làm gì?” Kiều di nương hứng thú, khẽ chớp mắt.

“Nàng nói là Vương Khánh đã cứu nàng, cho nên nàng muốn thưởng cho Vương Khánh.” Thanh Mai bĩu môi, thật sự nhìn không ra, Lam Lăng Nguyệt là một người biết báo ơn.

“Phế vật kia còn biết báo ơn, thật thú vị, ngươi mau đi dặn hắn, không để cho Vương Khánh nói lung tung, nếu không, nương tử và nhi tử của hắn sẽ không có kết cục tốt.” Nhớ tới ngày hôm qua, sau khi Ngữ Yên nói mọi chuyện cho bà biết, may là bà phản ứng nhanh nhạy, dù sao thì phế vật kia vẫn chưa thể chết được.

“Nô tỳ đã biết, nô tỳ lập tức đi tìm Vương Khánh.” Sau khi Thanh Mai rời khỏi Mặc uyển, nàng nhanh chóng đến phòng tuần tra tìm Vương Khánh.

Kiều di nương rất quý trọng thân thể, bà ta để cho Đào Hồng đỡ mình, bước đi thật chậm về phía Nguyệt Thanh uyển. Lúc này, trong Nguyệt Thanh uyển, Lam Lăng Nguyệt đang ngồi trên ghế mây phơi nắng, thân thể này quá mảnh mai, phơi nắng để bổ sung sinh lực cũng là một chuyện tốt.

“Trời ơi, Nguyệt nhi, sao con lại ngồi ở ngoài sân, không phải là con bị nhiễm phong hàn sao, sao lại không chịu đi nằm nghỉ, nếu như không khỏi bệnh, bị ho lao, thì sau này khó có thể xuất giá đó.” Kiều di nương chỉ mới vừa bước vào Nguyệt Thanh uyển, mà giọng nói hơi chói tai của bà ta đã truyền đến tai của Lam Lăng Nguyệt.

“Thì ra di nương, di nương và tiểu bảo bảo tới thăm Nguyệt nhi, huhu, nếu như bệnh phong hàn của Nguyệt nhi lây nhiễm qua bảo bảo thì phải làm sao bây giờ?” Lam Lăng Nguyệt cố nén lửa giận, Kiều Phi Nhi chính là người đã khiến cho chủ nhân của thân thể này phải chết, nhưng lúc này, nàng chỉ có thể che giấu tức giận, ngoài mặt thì tươi cười chào hỏi di nương, còn trong lòng thì nguyền rủa Kiều di nương - kẻ thù truyền kiếp của nàng, nàng âm thầm gửi lời hỏi thăm tổ tông mười tám đời của nhà bà ta.

“Hôm qua Ngữ Yên - muội muội của con hơi sốt nhẹ, lão gia chăm sóc cho con bé cả đêm, sáng nay nghe được chuyện con bị rơi xuống nước, liên tục sốt cao, trước khi đi ra ngoài, đã dặn dò di nương tới thăm con một chút.” Kiều di nương nhìn thấy Lam Lăng Nguyệt cũng vẫn là một phế vật ngu ngốc, đâu có gì khác thường giống như Thanh Mai nói.

“Muội muội là bệnh nhân, Nguyệt nhi cũng là bệnh nhân, muội muội có phụ thân chăm sóc, đêm nay, Nguyệt nhi cũng muốn được phụ thân chăm sóc.” Lam Lăng Nguyệt giả bộ oan ức, nước mắt chảy xuống, mũi chua sót, giật nhẹ ống tay áo của Kiều di nương, đồng thời, chùi nước mắt, nước mũi vào váy của Kiều di nương.

“Ta chùi, ta lau, này thì khiêu khích ta, này thì nguyền rủa ta.” Lam Lăng Nguyệt liên tục chùi, nàng châm chọc Kiều di nương ở trong lòng.

“A ——, ngươi mau tránh ra, quần áo của ta.” Thấy Lam Lăng Nguyệt liên tục chùi những thứ bẩn thỉu kia lên quần áo mới của mình, Kiều Phi Nhi cực kỳ sợ hãi, nàng vội vàng đẩy Lam Lăng Nguyệt ra.

Lúc bị Kiều di nương đẩy ra, Lam Lăng Nguyệt điều chỉnh trọng tâm, ngã xuống đất thật mạnh, cánh tay bị tróc da.

“Hu hu hu hu, di nương, sao người lại đẩy ngã Nguyệt nhi, Nguyệt nhi biết sai rồi, Nguyệt nhi không nên tranh giành phụ thân với muội muội, Nguyệt nhi không dám tìm phụ thân chăm sóc nữa, Nguyệt nhi muốn đi tìm nương.” Lam Lăng Nguyệt vừa nói, vừa lau nước mắt, bộ dạng oan ức, nàng ôm vết thương chạy ra khỏi Nguyệt Thanh uyển, chạy thẳng tới Vân Thanh uyển.