Bài vở của học sinh cấp ba rất nhiều. Trương Tiêu Tiêu làm xong đề bài cuối cùng thì ôm vở bài tập đến phòng giáo viên. Thời tiết rất đẹp, có nắng nhưng không gắt, những vệt nắng hắt lên hành lang loang lổ. Cô cúi đầu nhìn cái bóng của mình đang chậm rãi di chuyển, cảm thấy thời gian có lẽ cũng hư ảo như cái bóng ấy, không thể nào bắt được. Đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói hài hước đột nhiên vang lên, “Lớp trưởng, đi nộp bài tập à?”

Là giọng nói của Ngô Hạo. Sự tồn tại của cậu ta khiến người ta ghen tị, lên lớp không cần nghiêm túc nghe giảng vẫn có thể đứng đầu lớp.

Trương Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, tiếp tục cất bước như không có chuyện gì. Ngô Hạo sờ mũi, cậu ta chỉ muốn cô dừng chân một chút để thằng ngốc La Nhất Hiên tranh thủ cơ hội nói chuyện với cô, nhưng không ngờ người ta lạnh lùng quá, không thèm ói ra dù chữ một chữ.

“Này, mau hoàn hồn, đi xa rồi.” Ngô Hạo dùng cùi chỏ đẩy nhẹ La Nhất Hiên. La Nhất Hiên đang dựa vào lan can, hai tay nắm chặt, nghe tiếng của Ngô Hạo thì quay đầu lại, nhìn thoáng qua hành lang rồi nhắm mắt, ngẩng đầu để ánh nắng chiếu vào mặt, không nói gì.

“Qua một học kỳ rồi mà cậu vẫn chưa nói được một câu với cô ấy. Với tính tình của cô ấy, chỉ sợ cô ấy còn không biết cậu là ai. Cậu định thầm yêu trộm nhớ vậy mãi sao?”

“Tớ cũng muốn nói chuyện với cô ấy nhưng không biết phải nói gì.” La Nhất Hiên miễn cưỡng mở miệng.

“Ồ, hóa ra cậu cũng biết cậu không có gì để nói với cô ấy?” Vương Tiểu Lực tới gần, “Cô ấy muốn thi vào đại học Bắc Kinh hay Thanh Hoa gì đấy, còn cậu ngay cả thi tốt nghiệp còn sợ không đậu. Đúng là hai người không có gì để nói với nhau thật.”

“Vương Tiểu Lực, cậu ăn trúng thuốc súng à?” Ngô Hạo khó hiểu, bình thường cậu ấy đâu có nói chuyện khó nghe như vậy.

“Haizz, đó không phải lời của tớ. Cậu cảm thấy loại người không có gan tiếp cận như cậu ấy có thể theo đuổi được người ta sao?”

“Haizz, đừng nói thế, Nhất Hiên đang cố gắng, đâu phải cậu không biết cậu ấy âm thầm giúp đỡ Trương Tiêu Tiêu rất nhiều. Cậu nỡ nhìn cậu ấy cứ đơn phương như vậy sao?”

“Chưa học bò sao có thể học đi?” Vương Tiểu Lực phản bác.

“Được rồi,” La Nhất Hiên đứng thẳng người, nở một nụ cười xán lạn, “Tớ sẽ dốc toàn lực, các cậu phải giúp tớ.”

Hai người nghi ngờ có phải mặt trời mọc hướng tây không, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cậu.

Hết chương 1