Edit: ĐèoVào ban đêm, Hạ Nhất ở trong phòng ngủ đọc sách một lát, trong lòng cứ mãi nghĩ đến chuyện hồi sáng, phút chốc tâm tư cô cũng hơi mất tập trung.
Vì vậy, cô đi ra ngoài và dựa vào lan can ở ban công, ngắm nhìn trời đêm đến ngẩn người.
“Sao em lại chạy ra ngoài vậy?” Trời lạnh lắm, đừng để bị cảm đấy.” Lan Dục không biết từ đâu đi tới mà đứng phía sau cô ấy, anh đem một chiếc áo lông thú khoác lên người cô.
Thân thể bị một tầng ấm áp bao bọc, Hạ Nhất có kinh ngạc, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Cô chỉ mặc áo choàng ngủ, đứng bên ngoài ban công phòng trong một buổi tối khi trời vào mùa đông, với khuôn mặt băng giá.
Lan Dục nắm lấy hai tay cô, tinh tế vuốt ve sự ấm áp ấy, sau đó vươn lên cọ cọ mặt cô.
“Đã lạnh tới vậy rồi.”
“Tôi không lạnh…” Hạ Nhất định rút tay về.
Lan Dục ôm ngang cô lại, bước nhanh trở lại phòng ngủ.
Hạ Nhất hắt ra hơi lạnh, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lan Dục không lên tiếng.
Lan Dục suy nghĩ một chút, sắp đến giờ đi ngủ của Hạ Nhất rồi, anh trực tiếp giúp cô lấy áo khoác ra và đặt cô lên giường nằm, vì cô mà phủ chăn mềm mại mềm mại ấm áp.
“Anh…” Hạ Nhất nuốt nước miếng một chút, thần kinh căng thẳng lại.
” Sao vậy? Em ngủ trước đi.” Lan Dục ngồi ở gần giường, cúi người hôn nhẹ lên trán Hạ Nhất.
Hạ Nhất trừng mắt nhìn Lan Dục. Đặt Đức Phật, bước tiếp theo của anh sẽ ăn cô ấy.
“Anh, anh muốn, ngủ ở chỗ này sao?”
Lan Dục nhìn chằm chằm Hạ Nhất, anh mỉm cười mang theo chút trêu chọc hỏi: “Tôi còn có thể về đó ngủ sao? Ai kia muốn tôi ngủ trong thư phòng đến khi nào nhỉ? ”
Chuyện này ban ngày ở thư phòng đã thảo luận qua, lúc này cô nhìn Lan Dục, cô vẫn nửa ngày không trả lời được một chữ.
Cô có thể chạy trốn vào ban ngày, nhưng ban đêm thì làm gì có nơi nào để trốn thoát chứ.
Cứ như vậy qua khoảng nửa phút, Hạ Nhất nằm dưới chăn yên lặng dời thân thể sang bên cạnh, một mực di chuyển đến bên cạnh, hơi thêm một chút nữa sẽ lăn xuống giường.
Ồ, đây là giường của anh. Miễn là anh không làm điều đó với cô, cô ấy không thể chiếm giường của anh.
Lan Dục tâm tình không tồi nở nụ cười.
Anh thật sự rảnh rỗi nhìn chằm chằm một nửa tiếng mùa hè di chuyển đến phía bên kia giường, đứng dậy đi vào phòng thay đồ ở bên tay phải phòng ngủ. Khi ông đi ra một lần nữa, ông đã thay đổi áo choàng của mình.
Đèn phòng tắt, bên cạnh giường chỉ còn lại sự tương phản mơ hồ của ánh sáng ban đêm.
Lan Dục lặng lẽ trượt vào, gối cánh tay mình hướng về phía Hạ Nhất.
Thân thể Hạ Nhất rõ ràng cứng ngắc, nắm lấy hai tay đệm phải dùng sức nắm lấy nó.
“Nhất Nhất, lại đây nào, em muốn rơi xuống giường sao?” Trong màu sắc ấm áp của ánh đèn đêm truyền đến giọng nói duyên dáng thấp thấp của Lan Dục.
“…… Sẽ không…”
Anh thấp giọng thở dài, không nhẹ không nặng uy hiếp: “Tôi sẽ không chạm vào Nhất Nhất đâu, nhưng nếu không tự mình tới đây, tôi sẽ tự mình động thủ đấy, em biết không? ”
Thân thể dưới chăn nửa ngày không có động tĩnh, rốt cục cũng chậm rãi di chuyển vào trong một chút.
Tay Lan Dục cầm tay Hạ Nhất dưới tấm, không chút dễ dàng kéo cô lại ôm vào lòng.
Hạ Nhất trừng to hai mắt.
Đầu cô nhẹ nhàng tựa vào vai anh, thân thể dán vào lồng ngực rộng rãi rắn chắc.
Cách áo ngủ, cô còn có thể cảm thụ rõ ràng hơi thở hương thơm độc đáo của Lan Dục. Nhiệt độ cơ thể ấm áp. Hai chân bị anh quấn lấy, nạp dưới thân thể anh ấm áp.
Hạ Nhất thể chất lạnh lẽo, thời tiết hơi lạnh, cô nhất định tay chân lạnh như băng.
Rút vào lòng Lan Dục, Hạ Nhất mặc cho mình cứng ngắc khẩn trương, cả người không được tự nhiên, nhưng không có bất kỳ lực lượng nào để cự tuyệt sự ấm áp của Lan Dục.
Lan Dục ôm cô, cảm giác thật ấm áp, khiến tim cô an tâm đến lạ.
Mặc dù vẫn còn một chút lo lắng về những gì ông sẽ làm với cô ấy. Nhưng vòng tay của anh thật sự rất rắn chắc, rắn chắc đến nỗi cô cảm thấy mình được anh bảo vệ.
Có cái gì xúc động tâm huyền, Hạ Nhất kinh ngạc nhìn chăm chú vào con ngươi thủy tinh lam gần trong gang tấc.
“Anh, anh thật sự sẽ không làm loại chuyện đó với tôi sao?”
“Ừm, không.”
Sau một thời gian.
“Thật sự không?”
“Không. Em không tin tôi sao? Khi nào tôi nói dối ai? ”
……
Nửa tiếng sau đó.
“Anh nhất định không thể làm loại chuyện đó với tôi nữa, nếu không tôi sẽ vô cùng mất hứng.”
“Đã rõ ạ, anh nhất định sẽ không để cho Nhất Nhất mất hứng nữa.”
Cứ như vậy, nói qua nói lại bảy tám lần, thẳng đến khi kết cấu thần kinh của cô hơi mệt mỏi và buồn ngủ, giọng nói mới dần dần biến mất, trở nên yên tĩnh…
Lắng nghe hơi thở điềm đạm đồng đều của Hạ Nhất, Lan Dục hôn nhẹ nhàng trên khuôn mặt đang ngủ của cô.
Sau đó nhìn về phía cửa sổ rèm cửa lớn phía trước, lộ ra nụ cười cay đắng, và đắm chìm trong nỗi buồn ngọt ngào thoải mái.