Hạ Nhất từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh chăn êm nệm ấm, vô cùng được cha Hạ cưng chiều.
Sau khi mẹ Hạ qua đời, cha Hạ đem hết thảy tình yêu thương cho đứa con gái. Tình yêu thương ấy thật khoa trương quá độ, chính sự chiều chuộng của ông đã tạo nên thói quen ngu xuẩn ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của đứa trẻ.
Hạ Nhất bài xích đi học, ông liền mời gia sư tới dạy tận nhà. Hạ Nhất sợ người lạ, ông không cho phép người giúp việc không có việc gì lắc lư trước mắt cô, Hạ Nhất thích vẽ tranh, ông liền bảo cô vẽ từ nhỏ…
Khi đó, tất cả người hầu của Hạ gia đều thở dài ảo não: Lão gia thật sự là quá mức sủng ái đại tiểu thư…
Cha Hạ đối với mẹ con Tiêu Ái là ân nghĩa. Từ nhỏ, Tiêu Ái đã không có cha, hai mẹ cơn sống nương tựa vào nhau, còn có một chàng thanh mai trúc mã Đường Lạc. Khi đó cuộc sống rất cực, một lần cơ duyên trùng hợp, cha Hạ ra tay giúp đỡ mẹ con Tiêu Ái đang ngất xỉu bên đường. Cứ như vậy, hai mẹ con Tiêu Ái đến nhà họ Hạ làm người giúp việc.
Khi đó, Tiêu Ái thỉnh thoảng đến nhà họ Hạ tìm mẹ lúc tan học. Ngay từ đầu, cô nàng cũng chưa từng gặp qua vị đại tiểu thư Hạ gia trong lời đồn này.
Tiêu Ái tính cách thẳng thắn thoải mái, từ nhỏ đã ngỗ ngược như con trai, cô nàng cũng không thích nhăn nhắn nhó nhó hoặc buồn bực hồ lô loại nhân vật, nàng còn từng cười nhạo vị hạ đại tiểu thư này bị bệnh tình cảm.
Nhưng có đánh chết Tiêu Ái cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên chạm mặt, cô ấy vậy mà sinh ra hảo cảm đối với người chị gái mà mình từng cười nhạo.
Mẹ Tiêu Ái vẫn luôn tán thưởng Hạ Nhất bé nhỏ giống như thiên sứ, vừa ngoan ngoãn lại nghe lời.
Từ khi gặp Hạ Nhất, Tiêu Ái không thể không thừa nhận lời nói của mẹ cô rất là có lý.
Ngày đó, Hạ Nhất nửa quỳ nửa dựa vào phiến đá trong vườn hoa viên để vẽ tranh, rơi vào mắt Tiêu Ái, mặc dù lúc ấy tuổi còn thơ, nhưng lại nghiêm túc đáng yêu đến mức quá đáng.
Lúc ấy, giữa Tiêu Ái và Hạ Nhất có thể nói là “Tình cờ ngang qua, chạm mặt một lần” như vậy thôi.
Cho đến vài năm sau, cha Hạ đột nhiên nhiễm bệnh hiểm nghèo, đột nhiên qua đời. Năm đó, Hạ Nhất chỉ mới mười bảy tuổi, thiếu nữ như hoa… Hoa tàn lụi mất…
Mẹ Tiêu Ái cảm niệm trươc ân tình của cha Hạ, thời điểm xí nghiệp của Hạ thị phá sản, để lại một nữ nhi không có năng lực sinh tồn trên đời. Dưới tình huống ấy, nhiều người kiên trì muốn chiếu cố Hạ Nhất nên đưa cô vào viện dưỡng lão.
Tiêu Ái và Đường Lạc cứ như vậy mà bước vào thế giới của Hạ Nhất.
Hạ Nhất quả thực khiến đôi tình nhân hao tâm tổn phế không ít, nhưng đổi lại, Hạ Nhất càng thêm tiếp xúc trực quan với Tiêu Ái, chuyện này thật sự khiến cha con nhà Hạ phục sát đất.
Làm một cha nuông chiều con gái đến tận trời, ông sủng ái Hạ Nhất – một bệnh nhân AS càng trở nên “siêu phàm thoát tục”.
Năm ấy, Tiêu Ái và Đường Lạc đem Hạ Nhất từ viện dưỡng lão đón ra, lần đầu tiên trong đời tách rời khỏi cha, Hạ tiểu thư chính thức tiếp xúc với đời sống xã hội, ngay cả tiền cũng không cần dùng.
Đầu năm nay, vậy mà vẫn tồn tại người ngay cả đồng tiền cũng không biết dùng, thật hiếm thấy, dẫu sao một thiên kim tiểu thư vốn nên tiêu tiền như nước để thể hiện thân phận thiên kim của mình, Tiêu Ái trố mắt ngước nhìn trời cao.
Về phần các loại tật xấu khác nhau, đơn giản cũng không quá nhiều.
Hạ Nhất thần kinh thường hay đi bộ xung quanh phòng, thường quên mang giày, không thèm uống nước, không ăn đồ ăn nhẹ. Khi vẽ tranh sẽ hăng đến mức quên ăn, nếu không có ai nhắc nhở, cô sẽ quên uống nước, quên ăn cơm, khát cũng không biết, đói cũng không hay…
Cho nên, sau khi ‘bệnh nhân thần kinh’ cứ như vậy bị Lan Dục bắt lấy, Tiêu Ái như thể trông thấy ánh mặt trời chiếu rọi đêm đen thổn thức.
Thời điểm Hạ Nhất mới tới nhà lớn của Lan gia, cô phải an an lẳng lặng duy trì nét bình thường vỏn vẹn một ngày. Thần kinh căng thẳng, bắt đầu xuất hiện triệu chứng vào ngày hôm sau, đến tối, không có bước đệm hoà hoãn Hạ Nhất bất ngờ bộc phát.
9 giờ 52 phút tối, Lan Dục trở lại phòng ngủ, phát hiện Hạ Nhất ngủ sớm đến khác thường.
Cả người cô bọc trong tấm lụa tơ tằm mềm mại, rất rất dày đặc.
Lan Dục ngồi ở đầu giường, cúi người kéo tấm trải trên đầu cô xuống một chút.
“Nhất nhất.” Anh nhẹ nhàng đem khuôn mặt nằm nghiêng của cô chỉnh lại một chút, cảnh tượng vào mắt làm cho thần sắc anh đọng lại.
Môi dưới của Hạ Nhất bị cô cắn đến đỏ bừng, cánh mũi hơi quạt.
“Nhất Nhất, em sao vậy?” Anh vuốt ve má cô, cẩn thận hỏi trong giọng nói càng nhẹ nhàng hơn.
Lông mi Hạ Nhất nửa thu liễm, tỉ mỉ che khuất đôi mắt mê ly, nửa ngày sau, đôi môi kia có hơi nhu động phát ra âm thanh đứt quãng khó nghe được: “… Về… Nhà… En muốn về nhà…”
Cho dù cách bố trí căn phòng giống hệt nhau, nhưng vẫn không được?
Lan Dục thầm nghĩ.
Anh cẩn thận dỗ dành: “Nhất Nhất à, đây là nhà của chúng ta.”
Hạ Nhất không trả lời, ánh mắt rất quật cường.
Lan Dục đi ra ngoài phòng khách cầm điện thoại trên bàn gọi điện thoại: “Mộ Bách, bảo bác sĩ tới đây. ”
“Được, thiếu gia.”
Rất nhanh, Mộ Bách cùng với bác sĩ đã đến.
“Tiêm thuốc an thần.” Lan Dục phân phó, sau đó nghiêng người xuống, ôm Hạ Nhất lên một chút, kéo một tay đang nắm chặt tấm ga của cô.
Tay áo áo ngủ được kéo lên, da tiếp xúc với không khí cảm thấy một cơn lạnh.
Hạ Nhất không thoải mái muốn rút tay về, Lan Dục liền ngăn cản.
“Đừng sợ, chút nữa sẽ tốt lên.”
Lần đầu tiên, Lan Dục dựa vào thuốc an thần để trấn an Hạ Nhất.
Nhưng sau đó, những ngày như vậy vẫn còn dài.
Thỉnh thoảng cô ầm ĩ đòi về nhà, tức giận vô cớ, nghiêm trọng nhất sẽ đập đồ đạc, rống lên với Lan Dục…
Nhưng nếu so với năm đó, sau khi ra khỏi trại dưỡng lão, tình huống này đã coi như tốt hơn rất nhiều. Năm đó, cô ấy hầu như không ngủ suốt đêm.
Tiêu Ái thật sự rất kính nể Lan Dục, anh ấy thật sự rất yêu Hạ Nhất. Và tình yêu đó, không chỉ là tình yêu, mà còn là tri kỷ.
Ngày mưa kia, sắc mặt Hạ Nhất đơn thuần tốt lên, vào mắt Lan Dục, liền thành kinh hồng nhất miết*.
( Bản dịch thô: Bất giác đã nhìn thoáng qua.)Mà Hạ Nhất đứng dưới lầu xem tranh, Lan Dục đứng trên lầu nhìn cô, thất thần vì vẻ si mê yên tĩnh ngắm tranh của cô.
Tài năng và si tình, hệt như cách theo đuổi nàng thơ của Lan Dục. Ở thời điểm thích hợp nhất, cô xâm nhập vào thế giới linh hồn của anh, cho dù người ấy có vạn khuyết điểm cùng tật xấu.