Ngoài trời mưa sa kéo theo dinh thự to lớn hiện ra trước mắt.

Giống như mọi hôm mưa bình thường, chiếc xe đậu trên nền đá cẩm thạch trắng trước tòa nhà, Mộ Bách mở cửa xe cho họ.

Nhưng lần này, bên cạnh Lan Dục còn có thêm Hạ Nhất.

Hạ Nhất vẫn như cũ bị những vật lộng lẫy trong căn nhà làm cho loá cả mắt.

Lần trước cô tới phòng khách thấy không ít bức tranh nổi tiếng, cô thích lắm, lập tức tia ánh mắt ” thăm hỏi ” đến chỗ Lan Dục.

Lan Dục hiểu được tâm tư ấy của cô, anh liền dẫn cô đến phòng thu xem nhiều tác phẩm quý giá hơn.

Với Hạ Nhất mà nói, mấy bức tranh kia chắc chắn là cách tốt nhất để trấn an và giúp cô thích nghi với cảm xúc ở một nơi xa lạ. Ngay sau khi cô đắm mình trong thế giới đó, tất cả mọi thứ bên ngoài không còn quan trọng nữa.

Thoáng chốc một ngày đã trôi qua.

Cơm tối, đã tám năm kể từ khi cha Hạ qua đời. Lần đầu tiên Hạ Nhất cùng một người khác ăn cơm mà còn là đàn ông nữa chứ. Trừ Tiêu Ái và Đường Lạc ra, bình thường cô hay ăn cơm một mình.

Không có gì là không thể tránh khỏi, nhưng Lan Dục vẫn luôn khéo léo nói về một số chủ đề mà cô quan tâm, nhằm giúp cô thư giãn.

Ngược lại là Mộ Bạch – người thoáng đang cảm thán nghĩ. Ngoại trừ hắn ra, ai sẽ biết được điểm tốt của vị phu nhân này đây. Chưa kể đến khoảng thời gian đầu, chỉ cần có thời gian rảnh Lan Dục liền nghiên cứu bệnh tình AS cùng với tâm lý trẻ con!

Tâm lý trẻ em đấy!

Mộ đại quản gia như bị sét đánh ngang tai.

Sau bữa cơm tối, Lan Dục dẫn Hạ Nhất đến hoa viên đi dạo, rồi trở về để cô tắm rửa, sau đó dẫn cô đến thư phòng để đọc sách.

Hầu như nguyên ngày, Lan Dục không để Hạ Nhất có quá nhiều thời gian rảnh rỗi. Vì khi nhàn rỗi, cô sẽ nhớ rằng đây không phải là nơi cô thường sống, sẽ sinh khẩn trương thậm chí lo lắng.

Đã đến giờ đi ngủ, Hạ Nhất lờ mờ gật gù. Lan Dục ôm cô về phòng ngủ, cách bố trí phòng ngủ giống hệt phòng cô ở quán cà phê.

Lan Dục quả nhiên dụng tâm không ít.

Hạ Nhất rửa mặt đánh răng, chậm rãi leo lên giường, ôm lấy con gấu búp bê của mình mà ngủ.

Phòng ngủ trước đó được thắp trầm hương, cho nên cô lăn lộn chưa được lâu liền rơi vào mộng đẹp.

Chờ cô ngủ say, Lan Dục lấy đi con gấu trong lòng cô, ôm cô vào lòng mình, một đêm bình yên đến lạ.

Hạ Nhất trong giấc ngủ cảm thấy có cái gì vây quanh mình, khiến cô rất không được tự do.

Nhưng qua hôm sau, khi cô mất vài phút để tỉnh táo lại, trên giường chỉ còn mình cô.

Sau đó, cảnh tượng Lan Dục đang chơi cờ trước cửa sổ sát sàn rơi vào đôi mắt cô.

Hạ Nhất bị bộ cờ vua thủy tinh cao cấp làm cho ngạc nhiên.

Cờ vua sang trọng, người chơi cờ vua, còn – đẹp hơn!

Lan Dục buông quân cờ xuống, đi tới gần cô, sau đó anh ngồi xuống khom người hôn nhẹ lên trán Hạ Nhất một cái.

“Buổi sáng tốt lành.”

Hạ Nhất từ trong ngẩn người sốc lại tinh thần, cô chậm rãi từ chăn vươn ra một tay, sờ sờ trán mình.

Không hài lòng: “Anh đã nói không chạm vào tôi …”

Lan Dục: “…”

Đầu óc cô mang theo vài phần hỗn độn mơ hồ vì mới thức dậy, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Tối hôm qua cũng rất kỳ quái, hình như có cái gì đè ép khiến tôi không thở nổi, muốn động đậy nhưng không nhúc nhích được. Với lại, tôi rõ ràng…”

Rõ ràng ôm búp bê ngủ thiếp mà!

Hạ Nhất đột nhiên lật thân thể, vòm tới vòm trong chăn, “Gấu của tôi đâu? Sao tôi không thấy nó? ”

Tìm kiếm một hồi xác định chăn trống rỗng, cô nhìn về phía Lan Dục.

Lan Dục ôm lấy cô mà không có biểu tình.

Tối qua, cô ấy không biết mình đã ầm ĩ đến cỡ nào. Sự bài xích tiếp xúc cơ thể của con người rất mạnh mẽ, trong ý thức ngủ còn theo bản năng chống lại cái ôm của anh.

Anh ôm cô, cô giật giật, không thích nghi, thậm chí còn nhíu mày. Anh nới lỏng cánh tay của mình một chút, cô liền di chuyển một lần, hoặc không thích nghi. Cho nên, cô bắt đầu xoắn trong chăn.

Người vợ EQ bằng không này của anh sẽ không hiểu, cho dù là cách áo ngủ, cảm giác da mềm mại của cô cũng làm cho nhịp tim của anh gần như không thể kiềm chế được.

Cô không hiểu, vì vậy anh phải dựa vào sức manh tự chủ cường đại như thế nào, mới buộc mình đè xuống dục vọng!

Đêm qua, anh ôm cô, tỉnh táo đến bình minh…

Hạ Nhất bị ôm đến không thoải mái, giãy dụa trong lòng Lan Dục.

“Đừng nhúc nhích.” Lan Dục giúp cô mang dép lê, tay vòng quanh eo cô siết chặt một chút.

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết gấu của tôi đã đi đâu?”

Lan Dục không thể khống chế được sự mềm mại khi đối mặt với Hạ Nhất Nhất. Anh ngồi thẳng và đối mặt với cô.

“Nhất nhất, sau này ngủ phải ôm anh mới đúng.”

Hạ Nhất không hiểu tại sao: “Anh đang nói về cái gì vậy?”

Lan Dục kiên nhẫn nói: “Anh đang nói với em là, chúng ta là vợ chồng, cho nên sẽ ngủ cùng nhau. ”

Sắc mặt Hạ Nhất từng chút từng chút từng chút nứt nẻ: “Anh đùa giỡn cái gì vậy?” 

Lan Dục hiểu rõ nhất ý tứ trong lời nói của cô, từ bi nhắc tới: “Tối qua chúng ta ngủ cùng nhau. ”

Khuôn mặt nứt nẻ bonus vặn vẹo: “Đêm qua tôi không thể thở được là do anh làm?” 

Lan Dục ngăn chặn bất kỳ tình trạng nào có thể xảy ra với cô: “Chúng ta là vợ chồng, em có muốn phủ nhận tính hợp lý và tính hợp pháp về mối quan hệ này của chúng ta không?” 

Hạ Nhất: “…”

Nửa ngày trôi qua: ” Nhưng gấu là bạn của tôi, tôi luôn giữ nó bên cạnh.” 

Lan Dục: “Cho nên, sau hôm nay phải thay đổi. ”

Hạ Nhất nói: “Anh không thể can thiệp vào tự do của tôi!” 

Lan Dục: “Tự do là cần một khoản tiền để ràng buộc, tự do của em là bắt anh hi sinh quyền lợi hợp pháp của mình sao?”

Hạ Nhất: “…”

Lan Dục cười cười, thời gian còn nhiều, em ấy vừa mới tới. Anh không thể vội vàng thay đổi thói quen sinh hoạt của cô được.

“Em có thể ôm gấu của em, nhưng anh vẫn phải ôm em.”

Hạ Nhất: “…”

Tiêu Ái nói không sai chút nào, đây quả thật là một kế hoạch phúc hắc – không – chút – sơ – hở!

Hạ Nhất sắc mặt hư thối, bực bội đi vào rửa mặt.