Lan Dục nặng nề thở dốc một tiếng, không kiềm chế được mà thô bạo bắt lấy tay cô, hung hăng đâm vào bờ môi đỏ hồng.

Cô chỉ chạm vào một cái, thắt lưng anh liền mềm xuống.

Cô không có kỹ năng, mặc dù có thể học được tất cả mọi thứ từ anh, nhưng cô vẫn chỉ dựa vào bản năng vụng về và đơn giản của mình.

Tuy nhiên, cô ấy không cần kỹ năng.

Thuần khiết đến mức chân thật, lại ma mị như yêu như quái khiến anh chìm sâu, mỗi cái nhấc tay đều mang theo phong tình vạn chủng, mỗi động tác như đang trêu đùa thách thức sức chịu đựng của anh, khát vọng thiêu đốt lý trí.

Khoang miệng mềm mại ấm áp bọc lấy tính khí cứng rắn, ngậm lấy cây kẹo mút cô thích nhất trên đời, trong lòng tràn ngập khoái chí mà liếm mút.

Chỉ chốc lát sau Lan Dục không chống đỡ nổi, anh đỡ cô, không dám dùng nhiều lực, khống chế biên độ và tần suất rất thấp.

Giơ tay lên đặt ở sau đầu cô, năm ngón tay xuyên qua mái tóc đen trơn trượt như lụa, từ trên xuống dưới, đến sống lưng, nhẹ nhàng đẩy ra.

Vòng eo như liễu, bày ra đường cong mảnh khảnh lưu loát như vậy.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê trên làn da đỏ hồng ấy.

Nhiệt tình đang cháy dữ dội, trong căn phòng vô tình thả Phật ngay cả không khí cũng trở nên ẩm ướt, tiếng thở hổn hển lộn xộn là ngọt ngào khiến người ta không thở nổi, cũng không ngừng bành trướng.

Anh có thể vì cô mà nhẫn nhịn, nhưng sẽ không bao giờ để cô nhẫn nhịn.

Đến lúc cô không chịu được, anh thoáng tăng tốc rút ra vài cái, chất lỏng trắng đục bắn tung tóe ra, rót vào cái miệng bóng loáng của cô.

Vài cái thuận theo đầu lưỡi mềm mại chảy ra, bên môi trắng bệch.

Anh nâng hai gò má cô lên, chậm rãi rút tính khí ra, đầu ngón tay khẽ vuốt nhẹ, sau đó đâm vào trong miệng cô.

Môi anh chống lại môi cô, thở hổn hển: “Nhất Nhất, ngoan, mau nuốt hết cho anh.” 

Cô đón nhận tất cả những gì anh có một cách chân thành, nồng nhiệt và ngoan ngoãn.

Nhìn cô nuốt, yết hầu ở cổ nhấp nhô, vết máu trong đôi mắt xanh thẳm của Lan Dục sáng đến yêu dị.

Anh hôn mạnh vào môi cô.

Niềm vui của tình yêu là một trong những thăng hoa của cảm xúc.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và những người phụ nữ khác chính là, trong mắt cô, khi hôn anh và ngậm lấy tính khí của anh đều rất đặc biệt, nhưng bản chất lại giống như nhau.

Tất cả đều là biểu hiện và truyền tải cảm xúc của tình yêu.

Nuốt tinh dịch cần thiết cảm thấy xấu hổ, tại sao hôn không cần thiết?

Cho tới bây giờ cô đều có thể nhẹ nhàng khéo léo đánh bại Lan Dục.

Nụ hôn khó chịu lại thoải mái đến mức làm cho người ta điên cuồng hôn, cắn mút bên khoé môi, rồi trượt xuống ngực Hạ Nhất.

Cô không chịu nổi sự hấp dẫn cao siêu của anh, duỗi hai tay lên trên, nâng khuôn mặt xinh đẹp của anh, đôi mắt mê ly, khuôn mặt đỏ bừng.

Vòng tay Lan Dục ở thắt lưng cô, cả người cô hơi cong lên trên, nghe thấy anh khàn khàn gọi cô một tiếng: “Nhất Nhất…”

Cô bị đè bẹp và quỳ xuống trước giường.

Anh vẫn là tư thế nửa quỳ nửa đứng, thân trên hạ thấp một chút, bóp eo cô, trầm mặc chậm chạp bổ ra tầng lớp nếp gấp, thẳng vào sâu trong.

Đầu ngón tay đang nắm lấy khăn trải giường của Hạ Nhất run lên.

Thực cốt tiêu hồn.

Chiếc thuyền nhỏ của cô trôi nổi giữa làn sóng biển cuồn cuộn phía sau.

Lan Dục rút ra đâm vào vừa nhanh vừa tàn nhẫn, nhưng không hiển bản tính dã man hay thô bạo.

Tiêu Ái từng đánh giá Lan Dục rằng, nếu anh ta có sử dụng bạo lực, thì đõ cũng là một loại bạo lực có văn hoá quý tộc.

Dù bên trong Nhất Nhất có đoan chính bình tĩnh ra sao, mặt khác vẫn kinh diễm đến đáng sợ.