Lan Dục lên lầu, Hạ Nhất phiền não ôm gấu bông ngồi bên cửa sổ.

Quán cà phê nằm trên đường có nhiều hoa lê, khi hoa nở, hương thơm của những bông hoa bay vào cửa sổ.

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, chạm lên khuôn mặt trắng như sứ của cô, phản chiếu ánh sáng trong suốt.

Khi Hạ Nhất nhìn thấy Lan Dục, cô gần như bật dậy khỏi ghế. 

Cô mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Lan Dục: “Anh, sao anh lại tới đây?”

Lan Dục không trả lời, đánh giá qua phòng vẽ của cô, sau đó nghiêm túc xem bức tranh của cô.

“Em thích Raphael và Monet?”

Tất cả đều là những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử châu Âu.

Hạ Nhất nghi ngờ nhìn anh: “Làm sao anh biết?”

Lan Dục mỉm cười.

Tranh sơn dầu của cô có phong cách rất rõ ràng, vẻ đẹp tinh khiết tuyệt đẹp, thoát khỏi trần tục, thanh tao mà nhẹ nhàng

Sự bình an, hài hòa và sự hoàn hảo, yên tĩnh đều được thể hiện đầy đủ trong các tác phẩm của Raphael, lần đầu tiên anh nhìn thấy một tác phẩm bị ảnh hưởng sâu sắc như vậy.

Lan Dục đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: “Tôi có thể mời em vẽ một bức tranh cho tôi không?”

Hạ Nhất buồn bực không lên tiếng.

Lan Dục cười cười, không ép cô.

“Nghe nói tối qua em không ngủ ngon, là do tôi. Tôi xin lỗi.”

Cảm xúc Hạ Nhất ngu ngốc, mạch não khác nhau, nghe Lan Dục nói, cô kỳ quái hỏi: “Làm sao anh biết tôi ngủ không ngon? ”

Lan Dục nhẹ nhàng như nước: “Chuyện của em tôi đều biết.”

Nữ nhân bình thường sẽ không thể chống lại sự dịu dàng muốn chết này. 

Người phụ nữ không bình thường như Hạ Nhất lại cảm thấy rợn tóc gáy.  

Cô lập tức tránh xa Lan Dục.

… Vậy mà người đàn ông này đều biết chuyện của cô… Quá, quá kỳ lạ…

Trong ánh mắt kinh hãi của Hạ Nhất, Lan Dục hiểu được cô để ý chuyện gì… Nội thương.

……

Đánh không được, mắng không được, càng… không thể phạt được.

Anh rũ mắt, lại ngước mắt lên, nhẹ như mây gió: “Em nghỉ ngơi thật tốt, tôi không làm phiền em nữa.”

Nói xong nắm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lịch sự trên mu bàn tay cô.

Hạ Nhất vội vàng rút tay từ lòng bàn tay anh ra, đầu ngón tay từ lòng bàn tay anh trượt xuống, có thứ gì đó kỳ diệu chạy qua trái tim cô. 

Hai má cô phồng lên, trừng mắt nhìn anh nhưng không biết làm thế nào để thể hiện sự bất lực.

Từ đó Lan Dục trở thành khách quen của quán cà phê.

Vì bận tâm đến khả năng chịu đựng của Hạ Nhất, anh đã rất miễn cưỡng đè nén dục niệm và số lần mình muốn gặp cô.

Mỗi lần tiến tới, cũng không thể làm quá vội hay quá nhiều, chỉ đành ngồi xuống, nói chuyện với nhau. Mà chủ đề của họ được giới hạn trong sở thích của mình, nghệ thuật hội họa.

Không muốn Hạ Nhất khó chịu, anh cũng chỉ có thể tự mình hưng phấn.

Lan Dục trong lòng lo lắng muốn chết.

Mộ Bách ở bên cạnh nhìn thấy, thở dài một hơi.

Lần thứ hai gặp mặt, Lan Dục liền cầu hôn Hạ Nhất, cậu ta vội nói: “Thiếu gia, như vậy có quá vội vàng không? Hạ tiểu thư…”

Cô ấy là một người đặc biệt.

Lan Dục nói: “Anh đang đặt câu hỏi về tôi à? ”

Mộ Bách thức thời câm miệng, nhớ lại phần tư liệu điều tra kia, không khỏi thở dài với vị thiếu gia này, người luôn khiến cậu ta có chút đau đầu.

Hạ Nhất, 21 tuổi, một bệnh nhân AS (Hội chứng Asberg), một thiên niên kỷ của cựu chủ tịch của Công ty Chas.

Từ khi còn nhỏ, cô được cha nuôi dưỡng một mình. Tám năm trước, doanh nghiệp Hạ thị bị phá sản, chẳng bao lâu cha Hạ qua đời, điều này gần như hủy hoại cả người cô.

Trong hội họa rất tài năng, trí nhớ đáng kinh ngạc, tốt nghiệp trung học cơ sở, bỏ học ở nhà, sau đó đã được hướng dẫn bởi giáo viên gia đình.

Không có người thân nào khác, ngoại trừ hai người bạn, không có bất kỳ mối quan hệ nào khác…

Bế quan, cô độc đến mức này, khiến Mộ Bạch cực kỳ nghiêm túc hoài nghi, thiếu gia cùng một cô gái như vậy, tình cảm cùng năng lực sinh hoạt dường như không hợp để tiến đến hôn nhân, nghe như câu chuyện “ Nghìn lẻ một đêm” nhỉ?

Tự nhiên được vị thiếu gia này coi trọng, tư liệu cũng chỉ nhìn qua một lần, anh giương mắt liền nói với cậu: “Tôi muốn cùng em  kết hôn! ”

Lan Dục cũng không đùa giỡn, cho nên lời vừa nói ra khiến người ta rất kinh hồn!

Mộ Bách nhìn thấy ý nhàn nhạt sâu xa trên khóe môi Lan Dục, hiểu được quyết tâm của anh.

Lan Dục đối với cô gái tên Hạ Nhất kia, chỉ một ánh mắt, liền nhất mực động tâm, sau đó, anh quyết đoán trực tiếp hành động…