Hiện nay phần lớn người Trung Quốc đều tin vào vận số, nói thật, tôi cũng là một trong số đó. Người nào có số mệnh của người nấy, phú quý nhờ trời. Ví dụ như có người tự nhiên một bước lên mây, có người lại cả đời hàn vi nghèo khổ. Cũng phải cảm thán một câu, cùng là người, vì sao lại khác nhau một trời một vực như thế nhỉ?

Đúng vậy, là một trời một vực! Sáng sớm hôm nay, ông Lưu bảo vệ chuyển cho tôi một phong thư. Mở ra nhìn thì thấy một phong bì đỏ chót viền vàng, đánh một cái hỉ kết bằng dây cũng màu đỏ tươi. Hiển nhiên là một tấm thiệp mời đám cưới, còn được người ta gọi là bom hồng…trong phút chốc nổ banh trái tim yếu ớt của tôi. Người mời là một người bạn học cùng đại học, gọi là Nghiêm Thừa, khi còn đi học, quan hệ giữa chúng tôi cũng khá tốt.

Nghiêm Thừa khá đẹp trai, học giỏi, miệng lưỡi cũng nhanh nhẹn, cho nên rất được lòng các bạn nữ, có thể nói là “động vật quý hiếm” trong mắt các cô. Chỉ có điều cậu ta nhà nghèo, là sinh viên nông thôn lên thành phố học.

Không giống như chúng tôi là những đứa trẻ thành thị, tương lai của những người như cậu ta đều là do bọn họ tự tay tích cóp từng chút từng chút một mà thành. Nghiêm Thừa từng rất tự ti về bản thân, nhưng lại không muốn bị người khác coi thường, cho nên để có thể bằng bạn bằng bè, hầu như ngày nào cậu ta cũng chịu đựng ăn mì gói với bánh mì khô khốc để có tiền mua tài liệu sách vở.

Có đôi khi nhịn không được tôi cũng nói với mẹ mang đến cho cậu ta ít đồ, khi ấy Nghiêm Thừa rất rụt rè nói làm phiền mấy lần, nhưng cuối cùng đều nhận cả. Tuy nhìn bề ngoài không thấy rõ, nhưng tôi biết cậu ta vẫn luôn nhớ tới chút tình đó, quan hệ bạn bè của chúng tôi cũng từ đó mà hình thành.

Vì thế nói tóm lại, Nghiêm Thừa là một người có đầy hoài bão lẫn dã tâm, cậu ta không cam lòng chịu thua xuất thân của mình, vì thế luôn luôn nỗ lực tỏ ra xuất sắc hơn cả những thanh niên thành phố. Một người như vậy, chuyện thành công quả thực chỉ là sớm hay muộn. Nhưng tôi chỉ không ngờ, chưa tốt nghiệp được bao lâu mà cậu ta đã nhannh chóng thành gia lập nghiệp, thành đạt thênh thang như vậy. Trong lòng vừa mừng cho cậu ta, vừa không thể giấu nổi một chút thê lương, so sánh với tình trạng hiện nay của tôi mà nói, Nghiêm Thừa quả thực là quá hạnh phúc.

Theo thiệp mời còn có một lá thư, trong đó kể lại một vài chi tiết về tình yêu ngọt ngào của cậu ta và vị hôn thê, nhưng kỳ quái nhất là, trong thư cậu ta nói mình có thể phát tài nhanh chóng như vậy là nhờ vào một bí quyết, một bí quyết cổ xưa. Có bí quyết kia thì đường tiến thân sẽ cực kỳ rộng rãi, thăng chức nhanh chóng. Còn nói vì tôi là bạn học tốt nhất của cậu ta nên cậu ta sẽ chỉ để lại bí quyết đó cho tôi mà thôi. Cậu ta muốn tôi tới tham dự hôn lễ, sau đó sẽ đem cái bí quyết độc nhất vô nhị kia ra truyền lại cho tôi, để cả hai chúng tôi đều được phát tài.

Tôi cười cười nghĩ thầm, có chuyện dễ dàng như vậy sao, cho dù trời có thực sự đổ mưa vàng đi nữa, thì e với cái “vận may” của mình thì trên đầu tôi nhất định sẽ vẫn là ánh mặt trời chói lọi khô hanh. Chuyện phát tài trước giờ không có duyên nợ, tôi chỉ mong cả đời có thể sống yên ổn là tốt rồi.

Nói đến tiền, tự nhiên tôi mới nhớ ra, đi dự lễ cưới là phải có tiền mừng!!! Tôi gãi gãi đầu, tiền lương tháng này đã muốn cạn gần hết, mở miệng hỏi tiền ba mẹ thật không có mặt mũi nào, quả thực là phiền phức mà… Cậu ta là bạn thân nhất thời còn học đại học, bạn thân kết hôn mà không có lấy một phần tiền mừng, thật là chuyện không coi được.

Khi tôi còn đang ngồi đó vò đầu bứt tai thì Bạch Dực đã tan tầm về nhà. Tôi suy nghĩ một chút, lại nhìn Bạch Dực một cái. Quyết định, kéo Bạch Dực theo thôi, tiền mừng có thể chia đôi mỗi người một nửa! Dù sao thứ năm tuần này nhà trường tổ chức cho học sinh đi tham quan kiến tập ở một trung tâm khoa học, hai người chúng tôi đều được nghỉ rảnh rỗi ở nhà. Cộng thêm hai ngày cuối tuần, vừa đủ thời gian để đến chỗ Nghiêm Thừa cách thành phố B không xa mà dự hôn lễ!

“Bạch ca! Anh về rồi đó hả!” Tôi vừa lăng xăng pha trà rót nước vừa nhìn anh ta cười cầu tài.

Bạch Dực nghiêng đầu ngạc nhiên nhìn tôi, hồi lâu sau mới nói: “Về rồi, hôm nay cậu…a mà thôi đi, coi như tôi chưa hỏi gì hết!” Anh ta thay y phục, nhấp một ngụm trà rồi ngồi xuống bên bàn vi tính.

Tôi biết anh ta đã phát hiện tôi có âm mưu, nhưng tôi cũng chỉ có anh để chia ngọt xẻ bùi, không tìm anh tôi biết tìm ai? Vì thế tôi cũng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, vui vẻ hỏi: “Lão Bạch, muốn ra ngoài ít lâu giải sầu không?”

Bạch Dực tay gõ bàn phím liên hồi, không thèm ngẩng đầu lên đã đáp luôn: “Không muốn.”

Trong lòng tôi nóng như lửa đốt, nếu anh ta nhất quyết không chịu, tôi sẽ phải một mình bỏ tiền ra. Mà kiếm đâu ra tiền đây hả trời…

Tim tôi run lên một chút, đành nói thật với anh ta là muốn đi tham gia hôn lễ của một người bạn cũ nhưng lại không có đủ tiền, đành phải gọi anh ta cùng đi để chia đôi tiền mừng mỗi người một nửa. Dù sao hai chúng tôi cũng coi như đã là bạn bè thân thiết, cũng không cần phải khách sáo làm gì.

Anh ta ngừng tay, ngẩng đầu nhìn tôi: “Hôn lễ? Thực sự muốn tôi góp tiền đi với cậu?”

Tôi áy náy gật đầu, anh ta lập tức tiếp tục cúi xuống đánh chữ, kiên quyết: “Đừng có mơ.”

Tôi lập tức nổi giận, anh ta đúng là keo kiệt vắt cổ chày ra nước mà! Đột nhiên nghĩ ra, Nghiêm Thừa không phải có cái “bí quyết” bí mật gì đó sao, Bạch Dực thích nhất là những thứ quái dị thế này mà, nếu nói cho Bạch Dực biết, không chừng đồ keo kiệt này sẽ cảm thấy hứng thú. Vì thế tôi lại xích lại gần, ra vẻ thần bí mà thấp giọng nói với anh ta: “Lão Bạch, anh là huynh đệ của tôi tôi mới nói nha, kỳ thực bạn tôi có một bí quyết xưa có thể nhanh chóng phát tài đó! Cậu ta bảo chỉ cần tôi tới, cậu ta sẽ nói cho tôi biết!”

Bạch Dực lúc này mới ngẩng lên thở dài nhìn tôi: “Tiểu An, không ngờ ngay cả mấy lý do vớ vẩn này mà cậu cũng nghĩ ra được, có thể thấy cậu đã nghèo tới mức nào rồi. Muốn tôi đi cũng được thôi, nhưng mà…”

Tôi nuốt nước miếng cái ực, nhìn Bạch Dực chăm chú chờ anh ta nói hết câu.

“Tháng sau và cả tháng sau nữa, bao nhiêu việc nhà cậu phải làm hết.” Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu: “Phải giặt đồ cho tôi nữa!”

Tôi trừng to mắt, cắn răng: “Việc nhà tôi làm, nhưng quần áo của anh anh tự mà giặt lấy!”

“Thiệt sao, vậy thì thật đáng tiếc ~ chúc cậu đi chơi vui vẻ ~” Bạch Dực nhấp thêm một ngụm trà, quay lại máy vi tính.

Tôi đi qua đi lại trong phòng, ruột gan rối bời bời. Tiền tiền tiền ~ tiền bạc bức chết anh hùng mà ~ cuối cùng mặt to đỏ lên, hung hăng đập tay lên bàn máy vi tính, gào to uất ức: “Lão tử giặt là được chứ gì!!!”

Bạch Dực cười rất nhẹ, sau đó chỉ chỉ vào màn hình hỏi tôi: “Cậu nói xem nên đi chuyến tàu lúc mấy giờ?”

Tôi ngẩn người ra, lúc này mới phát hiện, trên màn hình rõ ràng là trang web đặt vé xe lửa, trên đó là thời gian biểu chạy của từng chuyến… dây thần kinh cuối cùng của tôi, trong nháy mắt, đứt phựt… Bạch Dực, ngươi khá lắm!!!

Ngày thứ năm hôm ấy khí trời rất xấu, trời đổ mưa dầm dề, tôi và Bạch Dực vội vội vàng vàng leo lên xe lửa, ngồi không đầy 2 tiếng đồng hồ đã tới nơi.

Đó là một thị trấn nhỏ, là nhà của bạn gái Nghiêm Thừa. Khí trời mưa dầm khiến cho cả bốn bề đều tối sầm lại mơ mơ hồ hồ, tầm nhìn bị cản, cách xa vài mét đã không trông thấy gì nữa.

Tôi xuống xe, căng mắt nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc nhận ra Nghiêm Thừa đang đứng trên sân nhà ga chờ sẵn. Cậu ta không còn mặc quần jean áo thun nghèo nàn đơn giản như hồi học đại học nữa, mà là một bộ quần áo tây hàng hiệu, cộng thêm gương mặt tuấn tú càng có vẻ một doanh nhân trẻ thành đạt. Nhưng đứng giữa mưa dầm, trông nét mặt cậu ta có hơi tái, hình như cũng gầy đi nhiều, quanh mắt là hai vành đen, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy.

Nghiêm Thừa cũng đã nhận ra tôi, vội vàng vẫy vẫy tay từ xa. Tôi và Bạch Dực tiến về phía cậu ta, cậu ta thấy bên cạnh tôi là một người lạ, hiển nhiên có hơi sững lại.

Tôi vội vàng giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của tớ cũng là bạn cùng phòng, tên là Bạch Dực. Vừa đúng lúc rảnh rỗi nên tới kéo anh ấy tới luôn.”

Nghiêm Thừa lập tức vươn tay cười: “Bạn của Tiểu An cũng là bạn của tôi. Hôn lễ ngày mai nhất định phải mời anh uống thật say mới được!”

Bạch Dực mỉm cười bắt tay Nghiêm Thừa: “Xin chào, chúc cậu tân hôn hạnh phúc.”

Nghiêm Thừa nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói: “Cảm ơn cảm ơn, được rồi, bây giờ tôi lái xe đưa hai người về nhà nghỉ tạm cái đã, tối nay chúng ta tiếp tục trò chuyện.”

Tôi vỗ vỗ vai Nghiêm Thừa, cảm thán một câu: “Tiểu tử dạo này phát đạt quá nha, nhìn cậu kìa, mặc toàn hàng hiệu, lại còn có cả xe hơi nữa chứ! Chậc chậc, chắc là cuộc sống sung sướng lắm hả?” Cùng lúc đó, lại cảm thấy hơi kinh ngạc, sao cậu chàng này lại gầy đến thế này nhỉ, lúc nãy vỗ vai cậu ta có cảm giác như cậu ta chỉ có da bọc xương. Vì thế tôi vô thức quan sát cậu ta kỹ hơn một chút, thấy trong tròng mắt của cậu ta toàn là tơ máu, môi khô nẻ, thấy cậu ta thỉnh thoảng lại liếm liếm môi.

Cậu ta không nhận ra tôi đang chăm chú nhìn, chỉ mỉm cười vẻ thần bí: “Cậu cũng có thể trở thành như tớ thôi, chỉ cần tin tớ là được.”

Tôi ngẩn người, không phải chứ, hình như… cậu ta đang nói thật? Tôi cứ nghĩ đó chỉ là nói đùa… chợt Bạch Dực tiến tới đẩy lưng tôi một cái, ý bảo tôi nhanh theo kịp người ta, vì thế tôi cũng đành nhanh chân đi, tạm gác mọi thắc mắc lại.

Tới bãi đậu xe, Nghiêm Thừa dừng lại trước một cái Audi A6 mới tinh, thoải mái mở nắp xe sau cho chúng tôi bỏ hành lý vào, giúp chúng tôi ngồi vào băng ghế sau rồi mới mở máy xe, hướng về phía nhà cậu ta.

Trên đường đi, Nghiêm Thừa còn giới thiệu cho chúng tôi phong thổ vùng này, có thể thấy cậu ta vẫn nói nhiều như xưa. Tôi đột nhiên nhớ lại Nghiêm Thừa hồi còn đi học đại học thường hay nói chuyện rất khoan thai, trong lòng chợt cảm thấy có chút nhớ nhung ngày xưa.

“Đại bộ phận người dân vùng này đều trồng cây ăn quả. Gia đình nào cũng rất khá giả, vì trong thôn cách đây 20 năm đã bắt đầu kí một hợp đồng cung cấp trái cây lớn cho thành phố. Loại trái cây đặc sản ở đây là quất (quýt), hầu hết là để xuất khẩu đấy.” Nghiêm Thừa nói, “Vì thế thôn này còn gọi là Cát thôn (thôn may mắn).”

“Vì sao gọi trái quất là cát tường?” Tôi hỏi.

“Dân gian quen viết chữ quất thành chữ ‘kết’, mà chữ kết là do bộ ‘mộc’ cộng với chữ ‘cát’ mà tạo thành, cho nên trái quất biểu thị cho tiền tài và may mắn. Dịp đầu xuân, người ta thường tặng nhau trái quất, để mong một năm mới đại cát đại lợi. Đêm trừ tịch cũng có rất nhiều gia đình có thói quen trồng trước nhà một gốc quất, trên cây còn treo bao đỏ lì xì, thực ra cũng là có ý nghĩa chiêu tài. Hơn nữa quả cây quất có màu vàng, càng thêm hợp ý.” Bạch Dực nhìn ra ngoài cửa sổ, thờ ơ đáp lời.

“Hóa ra anh Bạch Dực cũng biết nhiều quá nhỉ, ha ha. Người buôn bán chúng tôi tin mấy cái này lắm, vận may là thứ hết sức quan trọng mà.” Nghiêm Thừa gật đầu cười: “Thực ra từ khi tôi gặp Tiểu Lan, vận may của tôi mới tốt lên, trúng vé số lớn, gặp được nhà đầu tư tốt, bây giờ cũng coi như có chút thành đạt.” Nói xong, Nghiêm Thừa lộ một vẻ mặt cực kỳ hạnh phúc.

“Chị nhà trông thế nào?” Tôi hỏi.

“Cậu nhìn thấy sẽ biết.”

Căn nhà mới của Nghiêm Thừa quả thực nhìn rất bề thế. Đó là một biệt thự xây hoàn toàn theo phong cách Tây phương, sau nhà có vườn hoa, cạnh nhà có ga ra để xe hơi. Vào cửa nhìn thấy phòng khách, càng thêm huy hoàng tráng lệ.

Lúc này bạn gái của Nghiêm Thừa nghe tiếng chúng tôi tới cũng vừa bước từ trên lầu xuống, áo liền váy màu trắng cực hợp với vóc dáng mảnh mai thanh tú. Da trắng trẻo, nét mặt tinh tế, mái tóc đen dài càng khiến cô có vẻ quyến rũ, đẹp tới nỗi có thể gọi là hoàn mỹ. Thảo nào Nghiêm Thừa mỗi lần nhắc tới cô là lại có vẻ như chìm trong hạnh phúc, quả thực là một người đẹp mà.

Người đẹp mở miệng chào: “Anh là Tiểu An phải không? Em tên là Tô Lan, nghe Nghiêm Thừa thường xuyên nhắc tới anh, ha ha, cảm ơn anh hôm nay tới tham dự hôn lễ của chúng em.” Nói xong lại quay đầu lại nhìn Nghiêm Thừa, ra vẻ muốn hỏi Bạch Dực đứng bên cạnh tôi là ai.

“Anh ấy là đồng nghiệp của Tiểu An, cũng tới tham gia hôn lễ của chúng ta, Tiểu Lan, em thay anh trò chuyện với hai cậu ấy nhé, anh lên lầu chuẩn bị phòng cho khách đã.” Nghiêm Thừa cười đáp một câu rồi nhanh chân đi lên lầu.

Tô Lan pha cà phê cho hai chúng tôi rồi mời chúng tôi ngồi trên sô pha ngoài phòng khách. Tôi và Bạch Dực ngồi xuống mới phát hiện, phòng khách dùng hoa hồng để trang trí, trên bàn trà cũng đặt vài lễ vật dùng cho hôn lễ, nhưng trông vẫn có vẻ quạnh quẽ thế nào.

Hai người sắp kết hôn, mà sao chỉ có hai người bọn họ, cha mẹ hai bên cũng không thấy đâu, họ hàng cũng không tới giúp đỡ. Vì vậy tôi hỏi: “Sao không thấy cha mẹ của Nghiêm Thừa nhỉ? Hai người các bạn kết hôn chắc cần nhiều người giúp chứ nhỉ?”

Tô Lan buông ly cà phê đang cầm xuống bàn, nói: “Mọi người vừa đi giúp chúng em mua vài thứ rồi, phải chút nữa mới về.”

Bạch Dực từ khi bước vào căn nhà này thì gần như hoàn toàn không lên tiếng nữa, chỉ quan sát chung quanh. Tôi biết anh ta là một người trầm mặc, nhưng ngay cả một câu chúc mừng đám cưới cũng không nói thì có vẻ hơi thất lễ. Tôi vừa định ra dấu cho anh ta bắt chuyện, chợt nghe Bạch Dực lên tiếng: “Phòng ốc của hai người bố trí rất cẩn thận, cánh cửa lớn thế này là mạng thủy, tiếp nhận không khí trong lành, ngũ hành cũng đầy đủ.”

“Ha ha ~ Không ngờ Bạch tiên sinh cũng biết phong thủy, bọn em là người làm ăn, đương nhiên phải chú ý tới phương diện này rồi, nghe nói phong thủy thế này có thể đưa tài vận tới.” Tô Lan cười.

“Khó trách, hóa ra chị nhà hiểu rõ phong thủy, hèn gì mà Nghiêm Thừa dạo này phát đạt nhanh đến thế.” Tôi vừa cười vừa nói, chợt trên lầu vang lên những tiếng động kỳ quái, dường như có rất nhiều người đang bước rầm rập trên đó vậy.

Tôi nghĩ trên lầu còn có khách khác, liền hỏi Tô Lan: “Trên lầu ngoài Nghiêm Thừa còn có khách nữa à?”

Tô Lan cười đáp: “Không có ai cả đâu, có lẽ là do cửa sổ chưa đóng chặt, hôm nay trời lại mưa nên gió đập vào đấy mà. Đợi lát nữa em sẽ đi đóng cửa.”

Tôi gật đầu, nhưng vẫn mơ hồ nghĩ những tiếng động ban nãy hoàn toàn không giống như tiếng gió đập vào cửa sổ… Bất quá nếu như chủ nhân đã nói vậy thì cũng không tiện hỏi lại, ba người chỉ nói chuyện nhà, cũng có thể coi như là vui vẻ.

Một lát sau thấy Nghiêm Thừa xuống lầu, Tô Lan buông ly cà phê cười: “Em và A Thừa bây giờ còn phải lái xe ra ngoài mua đồ ăn về nấu bữa tối, hai người cứ thoải mái như ở nhà nhé, nếu buồn thì cứ mở phim lên xem. Em định mời hai người đi quanh đây tham quan một vòng cơ, nhưng xui là hôm nay trời lại mưa, đi ra ngoài có lẽ không tiện.”

Tôi và Bạch Dực đều gật đầu, Nghiêm Thừa bèn dẫn chúng tôi lên lầu đến phòng.

Trên lầu rất nhiều phòng, Nghiêm Thừa mang cả hai chúng tôi vào căn phòng cách đầu cầu thang xa nhất mà nói: “Tiểu An, cậu ở tạm phòng này, bạn cậu ở phòng bên cạnh nhé. Vật dụng thường ngày tớ chuẩn bị trong phòng cả rồi, các cậu cứ yên tâm mà ở, có gì cần nữa thì chờ tớ đi mua đồ ăn về rồi cho tớ biết.”

Tôi vội vàng đáp: “Chắc chẳng có gì đâu, các cậu không cần vội.”

Nghiêm Thừa cười cười: “Được, vậy tớ với Tiểu Lan đi mua đồ một chút. Các cậu cứ thoải mái, anh em với nhau cả, đừng khách sáo làm gì.”

Tôi và Bạch Dực cảm ơn, Nghiêm Thừa mới chào để đi.

Tôi thấy cả hai vị chủ nhà đều đi hết, trong lòng có chút hụt hẫng, sao hôn lễ mà lại lạnh lẽo thế này nhỉ, chẳng lẽ bọn họ chỉ mời có tôi thôi sao? Tôi nhìn sang Bạch Dực, thấy anh ta cau mày.

“Đang nghĩ gì vậy hả, thấy con gái đẹp nên tơ tưởng đấy à? Tôi cảnh cáo anh đó nha, cổ là vợ bạn tôi đó, đừng có lung tung!” Tôi tếu táo nói, nhưng trong lòng cũng ngầm nhận ra, hôn lễ lần này cùa Nghiêm Thừa thật quá kỳ quái, hơn nữa sự thay đổi của cậu ta cũng rất đáng lưu ý.

“Cậu không thấy kỳ lạ à? Lúc nãy dưới lầu cậu cũng nghe thấy đấy, rõ ràng có phải tiếng gió thổi đâu? Hơn nữa còn có phong thủy của nhà bọn họ…Còn nữa, ở đây rõ ràng chỉ có hai người chúng ta, nhưng mà…” Bạch Dực đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nói tới đây lại quay lại nhìn tôi, đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, đến trước mặt tôi mà nói: “Bạn của cậu rất kỳ quái, không, cả hai người bọn họ lẫn căn nhà này đều kỳ quái.”

Tôi cũng vô thức gật đầu, đúng, hôn lễ lần này của Nghiêm Thừa vì sao cha mẹ và chị gái của cậu ta không tới? Chỉ có hai người bọn họ, còn thân bằng quyến thuộc đâu? Nhưng dù sao cũng có thiệp cưới, có nhà mới, có cả tân nương, làm sao mà giả được chứ? Tôi lắc đầu nói với Bạch Dực: “Chắc không sao đâu, đừng suy nghĩ nhiều quá, cái gì tới sẽ tới.”

Bạch Dực không đáp lại, ngoài cửa sổ không biết tự lúc nào lại bắt đầu đổ mưa, hạt mưa đập lên cửa sổ, lách cách lách cách. Toàn bộ căn biệt thự bao la chỉ có hai chúng tôi, tự nhiên có cảm giác bị ai đó săm soi, cả người đều như cứng lại.

Chạng vạng tối Nghiêm Thừa và Tô Lan mới về, còn mua thêm hai chai rượu vang đỏ, Tô Lan cười chào chúng tôi rồi vội vàng vào nhà bếp làm cơm.

Nghiêm Thừa cũng nói phải đi chuẩn bị chén bát bàn ghế trước, bảo chúng tôi chờ một chút. Tôi hỏi cậu ta có cần giúp gì không, thì cậu ta chỉ lắc đầu: “Hai người là khách mà, không cần động chân động tay gì đâu. Đợi lát nữa Tiểu Lan làm cơm xong, các cậu có thể nếm thử tay nghề của cô ấy.” Nói xong đem rượu vang sang phòng ăn.

Chẳng bao lâu sau đã nghe thấy mùi thơm của đồ ăn bốc lên ngào ngạt từ nhà bếp, mùi vị nghe có vẻ rất thơm ngon. Nhớ tới bữa trưa nguội ngắt trên xe lửa của tôi và Bạch Dực, huống chi lúc này đã sắp tối, tôi cũng cảm thấy bụng sôi ùng ục, bèn không khách khí, không chờ chủ nhà sang mời đã kéo tay Bạch Dực tới phòng ăn.

Tới phòng ăn, tôi thấy Nghiêm Thừa đang ngồi xổm trên mặt đất, lắc lắc đầu, đầu cúi gằm, vò đầu bứt tai như một con khỉ. Chúng tôi nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy hoảng hốt vội hô lên: “Nghiêm Thừa, cậu bị làm sao vậy?”

Nghiêm Thừa chợt quay đầu lại, liếc nhìn tôi, khóe môi hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt của cậu ta lúc này cứ như ánh mắt của một cô gái, nếu không phải quen cậu ta lâu năm chắc tôi đã tưởng cậu ta là một người đồng tính rồi. Mà ánh mắt của cậu ta lại còn mang theo một chút tối tăm quỷ quái không nói nên lời…