Đạo sĩ đi đến bên phía khu rừng, bà lấy ra một cái rương nhỏ, nhìn nó rất lâu rồi cất lại nó trong túi áo.

Bà lập ra một kết giới, mà ở bên trong kết giới đó sẽ được cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

Nguyệt Sinh ra lệnh xuống đóng cửa thành trong vòng 1 tháng, ngoại bất xuất nội bất nhập.

Mọi cuộc giao dịch trao đổi bên ngoài đều phải được qua kiểm tra nghiêm ngặt mới được phép mang vào thành.

Ban đầu người dân vô cùng phản đối, vì họ còn phải làm ăn buôn bán, nhưng khi nghe Nguyệt Sinh nói bên ngoài đang xảy ra dịch bệnh vô cùng nguy hiểm, thì bọn họ đều liên tục đồng ý tán thành với quyệt định này, còn vô cùng hợp tác.

Nếu không có chuyện gì quan trọng thì sẽ không ra khỏi thành, còn lại vẫn sinh hoạt bình thường.

Trên bầu trời của thành có một lớp kết giới mỏng màu vàng, nếu người bình thường không thể nhìn thấy được, giữa cái kết giới đó là một cây kiếm ngắn, bên trên có dính máu của đạo sĩ.

Kết giới còn người còn, kết giới mất người mất bà ấy đặt cả tính mạng của mình vào kết giới này.

Không phải bà ấy cao cả gì muốn bảo vệ người dân ở đây, cái bà ấy muốn bảo vệ chính là Hạ My thân xác của cô ấy là Ngân Linh con gái bà, nếu như người dân ở đây xảy ra chuyện gì thì sự an toàn của Ngân Linh cũng sẽ không giữ được.

Mang Ngân Linh đi thì dễ rồi nhưng còn Chiêu Hoa, nếu cô ấy không đồng ý giúp bà không thể tìm con gái mình,nếu Chiêu Hoa biết bà muốn bỏ mặt mọi người ở đây chỉ mang Ngân Linh đi thì liệu cô ấy có đồng ý.

Trong thành này còn có gia đình, người thân của cô ấy, còn có Nguyệt Sinh anh ấy coi người dân ở đây như người thân của mình, thân là một Tri huyện làm sao có thể bỏ rơi người dân của mình mà rời đi.

Bà đánh cược bản thân mình vì Ngân Linh, bà nợ cô ấy quá nhiều thứ, đây là những gì bà có thể làm cho đứa con mà bà đã bỏ rơi, bà cảm thấy có lỗi.

Đạo sĩ mấy ngày này đều ngồi trong phòng, nhằm luyện cho kết giới mạnh thêm chút.

Đêm ngày 15 trăng sáng vô cùng, trong khu rừng tĩnh lặng, một kết giới được mở ra thông với thế giới khác.

Hàng ngàn, Hàng vạn tên cao to trang bị giáp và vũ khí bước ra từ kết giới.

Nếu nhìn sơ qua có thể thấy đây là một đoàn quân bình thường nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy bọn chúng hình dạng vô cùng quái dị.

Bọn người của Nguyệt Sinh cũng đã chờ sẵn mai phục ở đó, tuy người của bọn họ không đông như quân địch.

Nhưng họ có sự giúp đỡ và các pháp bảo của đạo sĩ, chắc chắn trận này sẽ không thua.

Bọn chúng lần lượt ra hết khỏi kết giới khu rừng tĩnh lặng ban đầu bây giờ đã đông đến trật kín, một tên mang giáp vàng sáng chói cả khu rừng chính là thủ lĩnh đứng bên cạnh là hai tên mang giáp bạc một cao một thấp.

" Trận chiến này, các ngươi phải cố gắng hết sức, Ta chắc chắn sau khi chiến thắng ta sẽ không quên công lao của các ngươi ".

"Tuân lệnh".

Hàng vạn tên đồng thanh cùng nhau, làm nên một âm thanh vô cùng trấn động.

.

Đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm không bình yên rồi đây.

Bọn chúng bắt đầu di chuyển, hành quân đi về hướng dân làng.

Bọn chúng hành quân vô cùng đều bước, mọi cây cỏ bị chúng đạp dưới chân đến khi đoàn quân đi qua bỏ lại chỉ còn một bãi cây cỏ hoang tàn.

Bọn chúng vô cùng hùng hỗ, lớn mạnh và tràn đầy sinh lực.

Đến khi đã đến bên con suối chỉ cần qua khỏi con suối này thôi đã đến được nơi có dân làng sinh sống.

Tên cầm đầu cho người đi trước để dò la tình hình, hắn không muốn hiếu thắng mà làm hỏng chuyện, hắn đúng là một tên rất thận trọng.

Hai tên lính được chọn đi dò đường vừa qua giữa cầu đã chạm phải kết giới, bóc cháy hừng hực giữa màn đêm.

Sau đó tan biến thành tro bụi một cơn gió cuốn qua đã không còn lại gì.

Nhìn thấy hai tên đó bốc cháy, cả đoàn quân đều kinh sợ, bọn chúng đều nghĩ đây là trận tập kích, con người sẽ không có chuẩn bị gì nên sẽ chiếm được thành một cách dễ dàng.

Không ngờ được rằng bon họ đã phát hiện, còn chuẩn bị kết giới, để qua đường kết giới này có lẽ không đơn giản.

Bọn chúng đều thấy được uy lực của kết giới, không một tên nào dám bước lên phía trước.

Tên cầm đầu thấy quân lính của mình chùn bước như vậy liền quát lớn.

" Làm gì vậy hả, chỉ là một kết giới nhỏ có gì mà hoảng sợ, mau lấy lại phong độ cho ta nếu không ta xử hết bọn các ngươi ".

Dù nhìn thấy uy lực của kết giới vô cùng đáng sợ nhưng nghe tên đó gầm lên còn làm cho bọn chúng sợ hơn.

Kiểu gì cũng chết nhưng có lẽ bị kết giới làm cho cháy đến tan biến thì sẽ ít cảm nhận đau khổ hơn là bị hắn giết

Dù lòng đang rất hoảng sợ nhưng vẫn phải cố gắng gòng mình lên hô rõ to.

" Tuân lệnh ".

Tên cầm đầu đi đến gần quan sát kết giới này.

Nó y như một cái vung tròn ôm trọn thành này trong kết giới, có lẽ bọn họ đã chuẩn bị từ rất lâu.

Trận này có vẻ muốn thắng cũng không dễ dàng.

.