Con suối nhỏ tiếng nước chảy róc rách có hai đứa nhóc ngồi bên cạnh mà nghịch nước.

" Nguyệt Sinh, ngươi xem ta có gì nè ".

Chiêu Hoa giơ giơ cái cành trúc trong tay vừa mới quơ xuống nước vớt lên được một bông hoa do con suối đưa tới.

Vậy là bây giờ trên cành trúc lại có một bông hoa vàng.

Nguyệt Sinh nằm lăn trên đất cười ngặt nghẽo.

" Haha đồ ngốc lại chơi cái gì vậy ".

" Dám nói ta ngốc ".

Chiêu Hoa cầm cành trúc rượt Nguyệt Sinh chạy khắp nơi.

" Hai đứa à, đừng chơi bên đó coi chừng ngã xuống suối ".

Nghe tiếng mẫu thân gọi Nguyệt Sinh chạy hớt hải về phía mẫu thân, nhanh nhanh cái miệng mà mách.

" Mẫu thân xem, khuê các thục nữ mà lại cầm cành trúc rượt người khác ".

Mẫu thân của Nguyệt Sinh thấy lại vô cùng buồn cười.

Hai đứa nhóc này chính là Thanh mai trúc mã, từ khi được sinh ra đã có hôn ước.

Gia đinh hai nhà vô cùng thân thiết, lại còn làm ăn chung với nhau chính vì vậy bọn nó đã có hôn ước từ lâu.

Tuy vậy bây giờ vẫn còn rất nhỏ không thể hiểu được máy chuyện đó.

Chiêu Hoa thấy Nguyệt Sinh nói mình như vậy liền biểu môi nhìn Nguyệt Sinh.

" Ta không thèm chơi với ngươi nữa ".

Vẫn không quên cúi đầu chào mẫu thân Nguyệt Sinh rồi mới bỏ về nhà.

Về đến cổng đã thấy mẫu thân mình đứng ở đó, liền chạy đến ríu rít nói.

" Mẫu thân à, con đói quá hôm nay có gì ăn vậy".

" Con đó, con gái con đứa chỉ biết ăn với chơi ".

Chiêu Hoa thấy mẫu thân lại sắp mắng rồi liền chạy nhanh vào nhà ôm lấy chân của phụ thân.

Đứa con gái bé bỏng này của ông thật sự rất khả ái,lại vô cùng nhanh nhẹn, nếu là một nam nhân thì hẳn là rất tốt.

" Lão gia xem, con bé được người chiều sắp hư rồi, bây giờ đã là 8 tuổi cũng nên học lễ nghĩa như tiểu thư nhà khác rồi ".

" Tất cả đều nghe theo bà, nghe theo bà ".

Nói cho có lệ vẫn đang đùa giỡn với Chiêu Hoa mặc kệ phu nhân của mình đang càm ràm.

Suy đi nghĩ lại thì cũng đúng thật, Chiêu Hoa cũng đã 8 tuổi những nhà khác thì cũng đã cho con học lễ nghi từ lâu.

Dù sao vẫn là gia đình khá giả, danh môn không thể để khuê nữ nhà mình cứ mãi chạy nhảy chơi đùa như vậy mãi được.

Dù rất yêu thương tiểu thư, muốn cô ấy cả đời vui vẻ như vậy, nhưng càng không thể vì vậy mà hại cuộc đời cô ấy.

Nghĩ đến đây càng phải nói nhà của tiểu thư Chiêu Hoa là tay lái buôn, chuyên buôn các mặt hàng quý hiếm, như gấm vóc lụa là, các mặt hàng này là để dâng lên Vua nên vô cùng cao quý.

Còn phải nói đến Nghiêm đại nhân đã đính ước hôn sự của con trai ngài ấy với Chiêu Hoa tiểu thư.

Sau này sẽ là con dâu nhà quan lớn làm sao có thể không trọng lễ nghi được.

Vừa nghỉ đến vậy mẫu thân Chiêu Hoa đã vô cùng nghiêm khắc, dạy dỗ cô ấy một cách tốt nhất có thể.

Chiêu Hoa được dạy cho dáng đi uyển chuyển, nụ cười dịu dàng, cách ăn đoan trang.

Ban đầu là một sự khó khăn và cực hình với cô bé, vì tính tình ham chơi tuổi lại còn nhỏ nhưng phụ mẫu đã có lệnh chỉ cần cô vẫn còn chưa tốt sẽ bị nhốt lại trong phủ không cho ra ngoài.

Nguyệt Sinh ngày thường luôn chọc ghẹo Chiêu Hoa vậy mà một thời gian không thấy Chiêu Hoa liền thấy nhớ đến cửa nhà cô ấy mà đi đi lại lại làm hai tên gia nhân canh cổng cũng phải khó xử.

" Nghiêm thiếu gia hay là người về đi, đừng đi qua đi lại nữa, tiểu thư đang bị cấm túc không ai xin cho được đâu ".

" Làm việc của các người đi đừng quan tâm đến ta".

Nguyệt Sinh lớn hơn Chiêu Hoa 2 tuổi, lại vô cùng thông minh lanh lợi, không hổ là con nhà quan, ý chí tương lai sau này cũng là công danh rộng mở.

Tuy nói Chiêu Hoa vẫn còn nhỏ không hiểu được tình cảm trai gái, hôn ước đó cũng là người lớn hẹn ước với nhau.

Nhưng Nguyệt Sinh lại vô cùng coi trọng, trong lòng vẫn luôn coi Chiêu Hoa thực sự là nương tử chưa cưới của mình.

Ngày thường trêu chọc cũng là muốn Chiêu Hoa chơi với mình.

Bây giờ không nhìn thấy liền có vẻ lo lắng.

Cứ mãi đứng ngoài nhìn vào bên trong như vậy cũng không được.

Phủ nhà Chiêu Hoa quá rộng lớn chẳng nhìn thâý gì cả.

Nguyệt Sinh liền chạy về nhà báo với mẫu thân muốn người sang đây một chuyến để hắn có cớ mà gặp Chiêu Hoa.

Thằng nhóc này đúng là rất lanh lợi.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn

2.

Đi Về Phía Chân Trời

3.

Trùng Sinh Để Gặp Người

4.

Trói Em Mãi Không Buông

=====================================

Nguyệt Sinh chạy rầm rầm vào trong sân người làm chạy theo phía sau sợ anh ngã.

" Thiếu gia, thiếu gia người đừng chạy ".

" Mẫu thân, mẫu thân người đâu rồi ".

Trong sảnh chính, Nghiêm phu nhân đang ngồi uống trà cùng hai vị phu nhân khác.

Vừa vào thấy hai vị đó, Nguyệt Sinh đã hành lễ.

" Chào Nhị phu nhân, Tam phu nhân ".

" Nguyệt Sinh ngoan quá, con chạy đi đâu vậy ".

Không quan tâm câu hỏi của Tam phu nhân, Nguyệt Sinh quay qua nói nhỏ với mẫu thân.

Nói gì thì không ai nghe được chỉ thấy bà ấy nở một nụ cười rồi gật đầu.

Nguyệt Sinh thấy vậy bỏ ra ngoài mà không biết ánh mắt của tam phu nhân kia vẫn đặt trên người mình.

Gọi là tam phu nhân vì bà ta là thiếp của phụ thân Nguyệt Sinh, gọi theo vai vế là như vậy, chứ thực ra bà ta chỉ mới có 18 tuổi không lớn hơn Nguyệt Sinh là mấy.

Còn vị Nhị phu nhân kia đã sắp 30 nhưng luôn rất hiểu chuyện một lòng kính trọng Đại phu nhân chính là mẫu thân của Nguyệt Sinh..