Tiêu Niên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lại nhìn Khâu Mục Doanh lệ rơi đầy mặt bên sofa, rồi ông xoay người đối diện Hạ Nhiên.

"Hạ Linh Doanh là con gái ruột của ông, hổ dữ không ăn thịt con, ông vì trả thù tôi, vì muốn xóa dấu vết phạm tội, cư nhiên dùng con bé làm mồi nhử? Hạ Nhiên, ông quả thật không phải người."

Tiêu Mạc Ngôn nghe Tiêu Niên nói, mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm Hạ Nhiên, mà bên sofa Khâu Mục Doanh nhất thời mặt xám như tro tàn, cả người phát run.

Hạ Nhiên mặt không đổi sắc, nhìn Tiêu Niên lắc đầu.

"Hạ Linh Doanh là con gái tôi, mạng của nó là của tôi cho, tôi đối với nó thế nào không đến phiên người ngoài như ông quản. Tiêu Niên, không ngờ mười năm sau gặp lại, thù hận của chúng ta, vẫn không thể kết thúc."

"Lúc trước nếu không phải quá tin ông, nếu không phải ông lòng dạ độc ác, tôi sao lại làm thế? Chẳng lẽ muốn tôi ngu ngốc chờ ông đến giết tôi, đi theo vết xe đổ của Đào Thiệu?"

Tiêu Niên nói, nhìn trong mắt Hạ Nhiên không có cảm xúc gì, Khâu Mục Doanh đứng lên, nôn nóng nhìn Hạ Nhiên.

"Ông ta nói đều là sự thật sao? Sao ông, sao ông có thể..."

"Bà im đi!"

Hạ Nhiên hét lớn, cắt ngang Khâu Mục Doanh, xoay người hung tợn nhìn bà.

"Hạ Nhiên, sao ông có thể làm thế với Hạ Hạ, nó là con gái ông, con gái ruột của ông..."

Khâu Mục Doanh chảy lệ nhìn ông, trong mắt đều là tuyệt vọng, không ngờ, bà chưa từng nghĩ tới, những năm gần đây, ông ta vẫn cẩn thận che chở bà, thậm chí bà phạm phải tội lỗi ngập trời, Hạ Nhiên lại là người khởi xướng mọi tội lỗi, lừa gạt mọi người, tất cả đều là lừa gạt sao? Vì sao? Vì sao lại như vậy...

Hạ Nhiên nhíu mày, ánh mắt đầy thù hận nhìn Khâu Mục Doanh.

"Con gái ruột? Nó có xem tôi là cha nó sao? Ngậm đắng nuốt cay nuôi nó lớn, không phải để nó đi giúp con gái của kẻ thù! Nó vì Tiêu Mạc Ngôn, hận không thể vét sạch Hạ gia! Tôi dùng hết sức lực mới đoạt lại được Thiên Hoàng, nó vì Tiêu Mạc Ngôn nói một câu dâng toàn bộ cho người ta. Trên người nó không có dòng máu của tôi, mà nó mang dòng máu dơ bẩn của Khâu Mục Doanh bà!"

Từng câu từng chữ cắt vào lòng, Tiêu Mạc Ngôn đứng bên cạnh, cắn chặt môi, áy náy tự trách không thôi. Cô vẫn luôn trách Hạ Linh Doanh giằng co giữa tình yêu và tình thân, đem tòan bộ thù hận của mình đè lên vai nàng, muốn nàng cũng giống cô, hận Hạ gia.

Đối với sự áp bách của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh không giải thích gì, chỉ là muốn dùng sự dịu dàng của nàng cảm hóa thù hận trong lòng Tiêu Mạc Ngôn. Thù hận không tan được, Tiêu Mạc Ngôn lại làm liên lụy đến nàng, miệng không nói nhưng lòng lại có khúc mắc. Lời Hạ Nhiên nói vừa rồi, chứng tỏ nàng ở Hạ gia bảo vệ Tiêu Mạc Ngôn như thế nào, nàng không thể để cha nàng tổn hại Tiêu Mạc Ngôn, đồng thời cũng không thể để Tiêu Mạc Ngôn tổn thương mẹ nàng. Đứng giữa tình thân và tình yêu, nàng có muốn cũng không thể chọn lựa, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục hai bên thầm oán nhau, tuyệt vọng rời đi, nàng không có lựa chọn.

Tiêu Niên trầm mặc nhìn Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh, thở dài, vẫy tay với vệ sĩ bên cạnh, người nọ rõ ràng do dự nhưng vẫn không dám trái lệnh Tiêu Niên. Từ sau lưng, lấy ra một con dao găm sắc bén giao cho ông ta.

Không khí trở nên khẩn trương, A Sâm lập tức mang người bước lên che cho Tiêu Mạc Ngôn, Khâu Mục Doanh sợ đến trắng bệch. Hạ Nhiên vẫn bình tĩnh nhấp một hơi thuốc, một màn như vậy, ông từng mơ thấy vô số lần, cuối cùng, vẫn là thành hiện thực. Tiêu Niên, tôi và ông, ân oán cũng nên giải quyết.

Ngón cái nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao, ánh mắt Tiêu Niên dừng lại trên người Tiêu Mạc Ngôn, đẩy A Sâm đang chắn phía trước ra, Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn ông.

"Tiêu Tiêu, ba thực sự xin lỗi con, càng thực sự muốn xin lỗi mẹ con."

Tiêu Niên luôn mạnh miệng giờ đây lại nhỏ giọng, Tiêu Mạc Ngôn sửng sốt, bất giác nhìn ông ta. Lẳng lặng đối diện Tiêu Mạc Ngôn một lát, Tiêu Niên chuyển ánh mắt qua Khâu Mục Doanh, thở dài nhẹ nhàng nói.

"Mục Doanh, tất cả đều là do nghiệt duyên giữa chúng ta, là tôi không đúng, năm đó bất chấp tất cả muốn có được em, cuối cùng lại hại đến hai nhà. Mười mấy năm qua, tôi sống không bằng chết, tôi rất mệt mỏi, không ngờ lại đấu đá thế này, oán hận cũng phải giải quyết, hắn muốn mạng của tôi, tôi trả cho hắn là được."

Nói xong, Tiêu Niên quay lưỡi dao về phía mình, đưa dao cho Hạ Nhiên.

"Hạ Nhiên, chúng ta đấu mười mấy năm, cũng chỉ vì số tài liệu mật kia. Tôi đã phái người tìm đến nhà Lam Thần, hủy toàn bộ tài liệu, ông có thể yên tâm rồi. Nguyên nhân duyên duyệt, tôi sớm đã không còn ý nghĩa để sống, mạng của tôi ông lấy đi, coi như là bù đắp cho Aizen*, cũng coi như là bù đắp cho Mục Doanh."

*Aizen là mẹ của Tiêu Mạc Ngôn.

Tiếp nhận con dao, Hạ Nhiên híp mắt nhìn Tiêu Niên, âm thầm đánh giá, lại cúi đầu nhìn con dao trong tay, âm lãnh cười, tay phải nắm chặt run run.

"Tiêu Niên, ông vì người khác mà hi sinh sao? Ông sẽ cúi đầu trước Hạ Nhiên tôi sao?"

Hạ Nhiên càng cười lớn, tiếng cười khiến người khác hốt hoảng, gương mặt Tiêu Niên dần trắng bệch, nhìn chằm chằm Hạ Nhiên. Một lúc sau, Hạ Nhiên cười đủ rồi, lại vỗ tay vài cái. Tiếng bước chân sột soạt lại vang lên ngoài sân của Hạ gia, một đám người dáng khỏe mạnh chạy đến, bao vây phòng khách.

Trong lúc nhất thời, Khâu Mục Doanh tái mặt, vốn là bà không thể nào ngờ, bà tuyệt vọng nhìn cảnh tượng giống hệt mười mấy năm trước, lòng như bột phấn bị nghiền nát, biến mất hầu như không còn gì.

Ác mộng mười mấy năm trước vẫn luôn ám ảnh trong lòng bà khó có thể phai đi, mười mấy năm sau, tất cả lại như cũ, chỉ là Hạ Nhiên từa hồ như vẫn thản nhiên kia đã trải qua vô số khổ cực.

Cầm đầu là một thanh niên mang theo con dao lớn khiến người ta sợ hãi, hắn đi đến bên Hạ Nhiên, cúi đầu nói gì đó, Hạ Nhiên híp mắt nhìn Tiêu Niên, mặc dần âm trầm.

Nhẹ nhàng gật đầu, Hạ Nhiên nói với hắn vài câu, hắn gật đầu, nhanh chóng đứng thẳng lên, đám người bước nhanh đến vây trước mặt Tiêu Niên, chĩa súng vào, thanh niên kia lớn tiếng.

"Lấy ra!"

Thanh niên kia không nói gì, xoay người nhìn Tiêu Niên, thời gian do dự ngắn ngủi, một tiếng súng vang lên, vết máu bắn ra trong phòng khách Hạ gia. Khâu Mục Doanh hét lên lùi sát vào sofa, A Sâm cả kinh dùng thân mình bảo vệ Tiêu Mạc Ngôn, mà Tiêu Mạc Ngôn vẫn bình tĩnh, chỉ là lẳng lặng nhìn người đang nằm trên vũng máu.

Thanh niêm cầm dao bị bắn, một người bên cạnh từ từ lấy ra một vật thể màu trắng, tất cung tất kính giao cho Hạ Nhiên.

Cầm lấy vật dính đầy máu, Hạ Nhiên nhìn Tiêu Niên, lạnh lùng cười.

"Máy ghi hình? Tiêu Niên xem ra ông lâu rồi không còn ở hắc đạo, định dùng phương pháp cũ rích này đối phó tôi, ông nghĩ rằng Hạ Nhiên còn như mười mấy năm trước mặc ông khi dễ?"

Nhìn chằm chằm Tiêu Niên, Hạ Nhiên chậm rãi giơ con dao găm lên.

"Tiêu Niên, ông làm nhiều việc như vậy bất quá cũng chỉ vì người đàn bà đê tiện này, hôm nay, tôi trả bà ấy cho ông, chỉ là không biết ông còn muốn không..."

Tiếng cười quỷ dị vang lên, Hạ Nhiên nhìn Tiêu Niên, đi đến trước sofa, ngồi xuống nhìn Khâu Mục Doanh mặt đang hoảng sợ tột cùng.

Lưỡi dao lạnh ngắt để trên mặt, Khâu Mục Doanh trắng bệch nhìn Hạ Nhiên, sợ hãi từ trong lòng tràn ra, môi run lên.

"Hạ Nhiên, ông dám!"

Tiêu Niên gần như rít lên, đấy người bên cạnh định xông lên, lại bị những họng súng đen ngòm đẩy trở về.

"Tôi dám? Tôi làm sao dám?!"

Hạ Nhiên âm lãnh cười, tay lại di chuyển, cổ tay chậm rãi di động, mang theo lưỡi dao xẹt qua hai má Khâu Mục Doanh, Khâu Mục Doanh hét chói tai, máu tươi chảy ra, chảy theo gương mặt bà. Hạ Nhiên cầm con dao, từng giọt máu đỏ rơi trên sofa, cùng với tiếng thét của bà, tay phải Hạ Nhiên nắm thật chặt, cả người lạnh dần.

Là muốn trả thù, là muốn bà sống không được, nhưng thật sự khi thấy bà ta như thế, nghĩ đến Hạ Linh Doanh sau khi biết mọi chuyện sẽ thống khổ thế nào, Tiêu Mạc Ngôn lại thấy lòng thắt lại.

"Buông bà ấy ra!"

Nhìn lưỡi dao chảy xuống từng giọt đặc sệt, nhìn vết thương trên mặt Khâu Mục Doanh, Hạ Nhiên chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng cười.

"Khâu Mục Doanh, theo tôi lâu như vậy bà phải biết kết cục khi phản bội tôi chứ, hôm nay tất cả đều do bà đáng phải nhận."

Tay phải bụm mặt, Khâu Mục Doanh thống khổ rên lên, cắn chặt môi đến bật máu, hòa cùng máu trên mặt, máu chảy qua gương mặt Tiêu Niên từng yêu nhất, cướp đi sự kiêu ngạo cuối cùng của bà.

Sống không bằng chết, sống không bằng chết...

Nói xong, tay nắm con dao siết chặt, ông ta xoay người, âm lãnh nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Lại xoay người, nhìn Tiêu Niên đang bị đè xuống đất, lạnh lùng cười.

"Tiêu Niên, tôi muốn khiến ông mất đi thứ quý giá gì đó!"

Cầm con dao, trong tiếng thét của Tiêu Niên, Hạ Nhiên chậm rãi hướng về phía Tiêu Mạc Ngôn.

===========================

Chương này edit căng não quá.

Còn 2 chương nữa là kết thúc chính truyện rồi.

Và tiếp theo sau đó sẽ là 3 chương ngoại truyện nhé mọi người.