Có một trái tim vừa si vừa mê như Tô Ngữ Bạch làm sao có thể chỉ nghe âm tần dự cáo của thần tượng Thâm uyên một lần đây? Vì thế sau khi đọc một vài cái comment thú vị, Tô Nhị Bạch liền đóng trang mạng lại, điên cuồng điên cuồng đeo tai nghe nhấn replay.

Này không nghe đã tốt, nghe rồi lại nghe ra vấn đề.

Vừa rồi anh còn chút kích động, hiện tại dựng tai lắng nghe, làm sao anh lại cảm thấy thanh âm của Thâm Uyên  hình như hơi …. quen thuộc? Thanh âm tiêu hồn này tựa như giọng nói của người hôm nay vẫn cười với anh, hơn nữa còn là cười đến dị thường, cậu đàn em vô cùng đẹp trai, Mạc – Thiệu – Uyên.

Tô Ngữ Bạch đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của em gái Bạc Hà: Nhưng mà Thâm Uyên sama nói sắp khai giảng rồi, thời gian có chút gấp rút ….. Lúc ấy anh còn giống như thám tử thử suy luận một chút vấn đề học tập và tuổi tác của Thâm Uyên. Kết quả đưa ra là Thâm Uyên là sinh viên hoặc nghiên cứu sinh, tuổi mười bảy hoặc hai mươi trở lên.

Tô Ngữ Bạch lại nghĩ đến không nhớ chính xác là thời điểm nào có một bài post bát quái trên trang võng phối, người nọ may mắn nghe fan ruột của Thâm Uyên hay là CV hoặc là một chuẩn bị nào đó nói Thâm Uyên rất tuấn tú, vô cùng vô cùng đẹp trai, không chỉ là đẹp trai bình thường!

Lúc ấy anh đọc được bài post chỉ là cười trừ cho qua, thế nhưng hiện tại lại rơi vào hồi tưởng ……

Chờ một chút!

Sinh viên, khai giảng, bộ dạng đẹp trai, mười tám tuổi ….. Một đống thứ hỗn loạn bay lòng vòng trong đầu Tô Ngữ Bạch, cuối cùng lại vô cùng hài hòa hợp thành bảy chữ to đùng: Thâm Uyên là Mạc Thiệu Uyên.

Đệch mợ! C, CMN (. 口.)?!

Hai mắt Tô Ngữ Bạch sáng rực như đèn pha, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính hơn mười giây, rồi ngay lúc máy vi tính cũng sắp bốc hơi, Tô Ngữ Bạch liền “bịch” một tiếng đứng dậy, đẩy ghế ra, áo rét cũng không thèm khoác, mở cửa lao xuống lầu. Hạ Thần Lạc ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình Tô Ngữ Bạch lên cơn động kinh, yên lặng cúi đầu, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên không nên dừng uống thuốc …..”

******

Thằng nhãi này.

Hỏi: Tô Nhị Bạch lao ra ngoài làm gì?

Đáp: Đương nhiên phải đi chứng thực tiện thể gặp người thật, phải hiểu fan cuồng mà ╮(╯▽╰)╭

Tô Ngữ Bạch lấy tốc độ sét đánh, phóng như tia chớp, a không đúng, là lao đến trước tòa nhà mà Mạc Thiệu Uyên đã chỉ cho anh. Sau khi cùng quản lí xác nhận số nhà liền chạy như bay lên lầu, tới cửa thì kích động không thôi, Tô Ngữ Bạch mới cân nhắc gõ mấy tiếng.

“Đệch, họ Cố kia, về sau còn không mang chìa khóa nữa thì ông đừng nghĩ đến chuyện vào cửa!” Từ sau cánh cửa sắt màu xanh lục cách âm không tốt tí nào truyền tới thanh âm quen thuộc vô cùng, chợt Tô Ngữ Bạch còn chưa kịp hối hận né tránh thì cửa phòng ngủ đã “cạch” một cái, mở ra.

Đập vào tầm mặt chính là một cơ thể trắng nõn khỏe mạnh.

Nội tâm Tô Ngữ Bạch: Đệch mợ, vóc người có cần tốt vậy không QAQ

Không sai, mở cửa chính là người vừa mới tắm rửa xong, chỉ kịp khoác – tạm – cái – quần – đùi, Mạc Thiệu Uyên.

“Oái?! Đàn, đàn anh?!!” Mạc Thiệu Uyên bắt gặp Tô Ngữ Bạch liền đi kèm sau đó là một tiếng thét chói tai nghe như kiếu “phi lễ”.

Không thể trách vì sao Mạc Thiệu Uyên kinh ngạc đến vậy. Ban đầu hắn vẫn tưởng là tên Cố Vãn lúc nào cũng quên chìa khóa lại thích đùa gõ cửa kia cho nên mới mặc tùy tiện như thế ra mở cửa, nhưng ai có thể nói cho hắn biết vì cái gì sau cánh cửa kia lại là Tô Ngữ Bạch!

Hình ảnh hoàn mỹ mà hắn dày công vun đắp đã bị  hủy! toàn! bộ! rồi! Q_Q

“Việc này, đàn anh, sao lại đột ngột sang đây?” Rốt cuộc thì vẫn là Mạc Thiệu Uyên xảo quyệt, ở bên trong lòng thì rít gào ầm ĩ, sau vài giây lại hồi phục như thường, trở lại thành đàn em cười – như – gió – mùa – xuân. Giờ phút này mà không lưu ý chuyện hắn chỉ mặc một cái quần đùi thì quả thật hình ảnh rất đẹp.

Đương nhiên Tô Ngữ Bạch thần kinh thô cũng không có chú ý tới nét xấu hổ lướt qua trên mặt Mạc Thiệu Uyên, nhớ lại mục đích ẩn sau đợt viếng thăm này, anh quyết định dứt khoát, nắm lấy móng vuốt của Mạc Thiệu Uyên, thâm tình nói: “Là cậu sao, tôi biết là cậu, tôi sẽ không nghe lầm thanh âm của cậu ….”

Mạc Thiệu Uyên ngây ngẩn cả người, dường như là không hiểu nổi những lời này của Tô Ngữ Bạch, nhưng sau hai giây hắn đã lại cười cười sáng tỏ, yêu chiều điểm lên mũi của Tô Ngữ Bạch.

“Còn tưởng rằng anh phải mất một hai năm mới có thể phát hiện ra.”

Nghe xong những lời này, Tô Ngữ Bạch nguyên bản còn đang vì những động tác thân mật kia của Mạc Thiệu Uyên đốt nóng khuôn mặt ngay lập tức xù lông: “Cậu mới một hai năm, cả nhà cậu đều một hai năm, tôi có ngu như thế sao?! Sao?!”

Mạc Thiệu Uyên ung dung cười nói: “Được rồi, được rồi, anh không ngu, (nội tâm lên tiếng: chỉ là hơi trì độn thế thôi) trước tiên vào trước rồi nói sau.” Ừa, trêu đùa đến xù lông thì phải vuốt lông, thuận tiện tiếp tục trêu đùa….

Vì vậy, Tô Ngữ Bạch ngu ngốc đơn thuần đã bị tên Mạc Thiệu Uyên xảo quyệt lừa quẹo vào phòng ngủ 538, người nào đó còn cực kỳ cẩn thận đóng cửa cài then ….

Dưới đây là cảnh không thích hợp cho thiếu nhi, nhi đồng dưới 18 tuổi mời xem cùng phụ huynh ….. Mới là lạ.

Vào nhà rồi, Tô Ngữ Bạch ngồi trên giường ở phía dưới của Mạc Thiệu Uyên, vô cùng có khí thế chống hông thét: “Nói, cậu là từ sớm đã biết tôi là Đề Lạp Mễ Tô sao?” Bằng không làm sao một CV đại thần như Thâm Uyên lại đột nhiên chạy ra đùa giỡn một cái tiểu phấn hồng đây?

Tô Ngữ Bạch hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng đề ra nghi vấn lập tức đánh tan một đống suy tính trong đầu Mạc Thiệu Uyên làm hắn chỉ có thể thành thành thật thật đáp: “Cũng không có lâu lắm, hồi đó nghe qua giọng nói của anh trong tiết mục anh biểu diễn ở dạ tiếc mừng sinh viên mới, em thấy rất hay, lúc trên YY pia phối thử, em nghe một chút liền đoán ra.”

Thì ra là vậy…. Tô Ngữ Bạch nổi giận bĩu môi, mệt anh còn tưởng Mạc Thiệu Uyên nghe kịch truyền thanh anh phối mới nhận ra thanh âm của anh. Quả nhiên là anh suy nghĩ nhiều quá, làm sao đại thần lại coi trọng một tiểu phấn hồng này chứ ╭(╯^╰)╮

“Vì sao cậu không nói cho tôi biết cậu là Thâm Uyên, cậu không biết tôi là fan não tàn của cậu sao? ▼_▼” Nếu không phải chính anh phát hiện ra, đoán chừng Mạc Thiệu Uyên sẽ cứ thế lừa gạt anh đi, tên tiểu yêu tinh đáng ghét này!

Vốn Tô Ngữ Bạch chỉ thuận miệng hỏi, tin rằng hắn sẽ chịu thua câu hỏi này, ngờ đâu Mạc Thiệu Uyên lại cúi đầu, lộ ra một bộ biểu tình rất kỳ quái.

Biếu cảm này, nhìn ra có chút xấu hổ, lại đan xen chút ảo não chán chường, có một chút …. ngượng nghịu nữa.

Đúng vậy, không sai, chính là ngượng nghịu.

Tô Ngữ Bạch bị “người đàn ông ngượng nghịu” này làm cho nói không nên lời, vì thế phòng ký túc xá nơi hai bọn họ thoáng cái liền trở lên an tĩnh.

“Đàn anh, chúng ta quen nhau đi!” Ngữ điệu không sợ chết.

Tô Ngữ Bạch thật vất vả mới từ trong trạng thái sốt ruột khôi phục lại được, giờ thiếu chút lại bị một câu nói của Mạc Thiệu Uyên dọa cho hóa đá.

“Cậu, cậu nói gì?”

“Em nói,” Mạc Thiệu Uyên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn thẳng vào Tô Ngữ Bạch, bốn con mắt trong tích tắc chạm vào nhau. Tô Ngữ Bạch giống như thấy cái gọi là “chân thành” gì đó hiện lên trong mắt Mạc Thiệu Uyên, “Chúng ta quen nhau đi, em đối với thanh âm của anh cùng với con người của anh vừa gặp đã yêu.”

“………….” Tô Ngữ Bạch giờ chỉ biết trầm mặc.

“Anh nói anh là fan não tàn của em, anh thực rất yêu giọng nói của em đúng không?”

Gật gật đầu.

“Quen em có phúc lợi nhá ~”

“….. Chẳng hạn như?”

“Em có thể gọi điện thoại cho anh mỗi sáng, dùng thanh âm dịu dàng nước chảy mây trôi gọi anh rời giường, có thể cho anh ghi âm đủ kiểu âm thanh tiêu hồn …..(tỉnh lược hơn 200 chữ)” Từng bước dẫn dắt.

“………..” Thực xấu hổ, dao động rồi!

“Bằng lòng đi mà ~” Thực xấu hổ đi làm nũng.

“……… Được.” Thực xấu hổ, không cưỡng lại được cám dỗ!

“Đàn anh, hôn cái đi ~”

“Cút!”

Ngoài cửa sổ, những vì sao tô điểm cho bầu trời đang tỏa sáng lấp lánh kìa.

Toàn văn hoàn.