Quỷ Súc, Đẳng Ngược Ba!

Chương 72: Rốt cuộc dã quái vẫn dính thủ đoạn thâm độc

Hoắc Cải nằm thẳng đơ trên giường, không thắng được cục diện, Hoắc Cải y cho dù cơ trí tuyệt đỉnh, đối diện với sự so bì giá trị võ lực thảm khốc lúc này cũng phải bó tay. Cho nên Hoắc Cải chỉ có thể ép bản thân nhắm chặt mắt, hô hấp khe khẽ, thả lỏng thân thể, để tích lũy thể lực chém quái lần sau.

“Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu… một con sói, con bà nó!”

Gân xanh trên đầu nảy lên giần giật, Hoắc Cải mở trừng mắt, bắt gặp ánh mắt không chút giấu giếm của vị đại hiệp nào đó ở góc tường.

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, đương nhiên, Hoắc Cải chỉ dựa vào ánh trăng, cái thứ ánh sáng đến từ buôn lậu qua tay này, tuyệt đối không cách nào hoàn thành nhiệm vụ gian khổ là phân tích kỹ thuật thành phần tình cảm trong ánh mắt này được. Cho nên, Hoắc Cải không giao lưu được chỉ có thể để cửa sổ tâm hồn của mình ngủ không được yên.

Hoắc Cải tưởng tượng ra thành phần tình cảm 3 phần chán ghét, 3 phần phẫn nộ, 4 phần cảnh giác trong ánh mắt đối phương, giật giật khóe miệng, lật người, quay gáy ra ngoài, không muốn tốn nước bọt nữa. Trong mắt NPC, đám game thủ đuổi bắt quái hình người, không nói hai lời liền chém chết có lẽ đều là ma vương khát máu phát rồ cả.

Tầm mắt có lúc như thể biến thành vật chất, đặc biệt là khi xung quanh tĩnh lặng, ánh mắt nhìn người ta quá sắc bén, mà thần kinh người bị nhìn quá căng thẳng. Hoắc Cải phát hiện bản thân hoàn toàn không có sẵn tố chất tốt đẹp là yên tâm ngủ ngon trước ánh mắt nhìn chằm chằm, nóng bỏng của người khác, cho dù quay lưng lại rồi vẫn cảm thấy ánh mắt hừng hực.

Hoắc Cải giơ tay kéo chăn ra, không vui trừng mắt nhìn đại hiệp: “Ngươi có thể không nhìn ta chằm chằm được không?”

“Sao thế, không được nhìn sao?” Đại hiệp dường như có ý đối đầu với Hoắc Cải.

Hoắc Cải nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười không có ý tốt, y ngoắc ngoắc tay, chậm rãi kéo đai lưng ra, tiếp đó nắm lấy vạt áo, ôm trước ngực, ngại ngùng cúi đầu, kéo dài giọng: “Đáng ghét~ Người ta sẽ mắc cỡ đó.”

“Ngươi…” Đại hiệp lập tức hóa đá.

Ngươi nhìn nữa đi, nhìn nữa đi, cho ngươi buồn nôn chết đi! Hoắc Cải được nước làm tới, co chân lại phía trước, khom người xuống, vén quần lên, bắt đầu cởi dây buộc tất.

Chất liệu của quần mỏng manh mềm mại, dán chặt vào trên hai chân Hoắc Cải, chân thon dài trơn bóng lộ ra. Ngón tay ngọc móc dây buộc tất ra, để chiếc tất trắng như tuyết chầm chậm tuột xuống, mắt cá chân mượt mà, nhỏ nhắn, tinh xảo, lòng bàn chân hồng nhạt, ôn nhuận, mềm mại, ngón chân ngọc ngà trắng như hành bóc nhè nhẹ cuộn lại.

Trăng như đom đóm, ánh trăng trắng xóa men theo giường, phác họa ra bóng dáng nhu uyển. Hoắc Cải đột ngột quay đầu, cái bóng mỏng manh trở nên sinh động, y liếc nhìn, cười mà như không, ngữ điệu mờ ám: “Nô gia có xinh đẹp không?”

Đại hiệp nhanh chóng dời tầm mắt.

Hoắc Cải đắc ý cười, loạt soạt cởi nốt chiếc tất còn lại cùng váy áo, kéo chăn trùm kín, yên tâm ngủ. Hừ hừ, quả nhiên ngụy nương tất sát, ta đánh không lại ngươi chẳng lẽ không làm buồn nôn chết ngươi được sao!

Đại hiệp quay mặt vào tường, lặng lẽ đỏ mặt, thiếu niên này quả nhiên vừa tà ác vừa nguy hiểm…

Đến khi Hoắc Cải tỉnh dậy, vị đại hiệp bịt mặt đã biến mất không dấu vết. Hoắc Cải vươn vai, lê giày vải kéo cửa phòng ra, thò nửa người ra nhìn ra phòng hạng nhất số 1. Tấm sắt dài tối qua bốn tên phế vật dùng để mở cửa vẫn nằm chỏng chơ trước cửa, Hoắc Cải hài lòng cười, Thường Cốc Phong chủ tớ hai người quả nhiên vẫn chưa hết ảnh hưởng của thuốc mê.

Cửa phòng đối diện đột nhiên mở ra, đại hiệp với cái đầu hình vuông dựa vào cửa lạnh lùng nhìn Hoắc Cải.

“Yên tâm, trước khi hắn chưa tỉnh ta sẽ không động thủ. Nhưng ngươi tốt nhất đừng đứng bên cạnh ta, tạo hình kỳ quái đó của ngươi thực quá gây chú ý đấy.”

Hoắc Cải nhặt lấy tấm sắt, liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của phòng hạng nhất số 1, quay người về phòng.

Đại hiệp không ngờ cũng không chút khách khí theo Hoắc Cải vào phòng.

Hoắc Cải không vui trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi có cần diễn vở mặt dày mày dạn lâm li đến mức thế không?”

“Ta chỉ thuận tiện xem xem mà thôi, ngươi cứ tự nhiên.” Đại hiệp không si nhê.

Thời gian có hạn, Hoắc Cải dứt khoát coi hắn như vô hình, bắt đầu thay đồ chải tóc. Cởi bỏ tiết y, Hoắc Cải cởi gói vải quấn trước ngực ra, lại nhét thêm vào trong hai lớp vải, buộc chặt, lập tức từ thiếu nữ non nớt tiến hóa thành thục nữ yểu điệu. (Bụi: thục (熟) này trong trưởng thành, không phải thục (淑) trong hiền thục như vốn có ^^)

Tiếp theo Hoắc Cải mặc trung y, váy dài đỏ tươi ôm lấy thân thể mảnh mai, phía trên mặc áo ngắn nõn chuối che đi yết hầu, lại thêm một lớp sa mỏng màu mỡ gà, khiến thân hình khác trước một hai phần.

“Ngươi ăn mặc diêm dúa thật.” Đại hiệp nhìn một thân phối sắc quỷ dị của Hoắc Cải, mở miệng.

Hoắc Cải mặc cho nước lạnh tạt vào mặt, không để ý đến hắn. Y không cần giải thích với thứ nam nhân cơ bắp này, phong cách ăn mặc diêm dúa như đấm vào mắt của Thường Cốc Phong cao quý lãnh diễm, hắn sẽ tự động không thèm nhìn!

Hoắc Cải ngồi trước bàn trang điểm, cầm lược chấm đẫy dầu quế hoa, chải ngang chuốt dọc, cuối cùng bối tóc thất bại. Cuối cùng đành dùng dây buộc tóc buộc nhè nhẹ mái tóc dài sau gáy, không giày vò thêm nữa. Đối với một tên con trai thuần chủng, bện được đuôi sam đã là cực hạn rồi.

Sau đó Hoắc Cải mở hộp trang điểm ra, chấm phấn thơm không chút lưu tình trát cho mặt trắng như người chết, cầm bút vẽ lông mày vẽ đôi mày nhàn nhạt thành hai con sâu róm đen sì, lại lấy son bôi môi đỏ tươi.

Người nào đó đứng ngoài nhìn cuối cùng nhịn không được lại lần nữa mở miệng: “Xấu thật, ngươi quả nhiên không biết trang điểm…”

“Ngươi biết sao?” Hoắc Cải liếc đại hiệp một cái.

Đại hiệp thuần nam lập tức ngậm miệng.

Mặc kệ y đang trang điểm hay đang bôi hề, giấu được diện mạo vốn có là thành công rồi. Hoắc Cải cầm bút kẻ mày chấm một nốt ruồi to trên má, lại dùng bút chấm son lên hai tai, giả làm lỗ đeo khuyên. Dịch dung thành công!

Đại hiệp nhìn động tác cuối cùng của Hoắc Cải, ánh mắt âm trầm. Tâm kế thâm sâu! Khuôn mặt trắng bệch làm nền cho nuốt ruồi to, có đặc điểm nhận dạng rất rõ ràng, lúc người khác nhớ lại nào còn có thể nhớ được tướng mạo, sợ rằng chỉ nhớ được nốt ruồi đó mà thôi. Hơn nữa, ngay cả chi tiết tinh tế như lỗ đeo khuyên cũng đều không bỏ qua, tâm tư không khỏi quá mức cẩn mật.

Hoắc Cải thu dọn đồ đạc một lượt, sau đó lấy cái nón có màn che màu trắng đội lên đầu. Dù sao nam nữ khác biệt, nữ tử ở ngoài đội cái này cũng không khiến người ta chú ý lắm.

“Ngươi đã hóa trang rồi, sao vẫn cần đội cái này? Đại hiệp không hiểu.

Hoắc Cải soi soi gương: “Ta hóa trang chẳng qua là để phòng bất trắc mà thôi.”

“Có cần thiết phải cẩn thận như đi trên băng mỏng vậy không?” Đại hiệp không thấy đáng, làm đến mức phức tạp như vậy, không khỏi có chút dùng dao mổ trâu giết gà.

Hoắc Cải liếc hắn, thản nhiên nói: “Nếu như bị lộ, người phải chết chính là ta. Mang tính mạng ra đùa, tất nhiên là cần phải cẩn thận rồi không phải sao?”

Game thủ như hắn không hề có phúc lợi chơi lại từ đầu, sống lại tại chỗ, cho nên mới cần tàn nhẫn, độc ác hơn tất cả tiểu quái và boss.

Đại hiệp hạ thấp mắt, cược tính mạng sao? Cũng không biết câu này là thật hay giả.

Nếu như là giả, thì tốt rồi, ít nhất cảm giác có tên là hối hận trong đáy lòng sẽ không tồn tại, hắn chen ngang vào hoàn toàn không phải vì muốn đặt y vào cục diện nguy hiểm, hắn chỉ là… muốn phát tiết ra ngoài tất cả nỗi phẫn nộ khi kỳ vọng bị cô phụ mà thôi.

Đến gần giờ Ngọ, cách vách truyền đến tiếng Hiên Ly gọi Thường Cốc Phong dậy.

Hoắc Cải quay đầu nhìn đại hiệp: “Hắn tỉnh rồi, lần này ngươi sẽ không ngăn cản ta nữa chứ?”

Đại hiệp gật đầu.

Hoắc Cải nhận được sự bảo đảm, không nói hai lời, chạy đến phòng bếp của khách điếm. Tiểu dã quái, kẻ dũng đê tiện lần này đến chém ngươi đây~

Sau một tuần hương, Hoắc Cải một tay bê khay một tay bê bát chậu đến trước cửa phòng hạng nhất số một.

Trong bát chậu là mì, mì đó làm hết sức chu đáo, thức ăn và rau dưa phủ kín mặt mì, trên nước dùng còn nổi lên váng dầu óng ánh, chỉ ngửi mùi thôi đã hấp dẫn đến mức muốn động đũa rồi.

Hoắc Cải ngồi xổm trước cửa, trước tiên bày cái khay bản chất vốn là một tấm gỗ mỏng, cái khay đó có lẽ đã dùng lâu rồi, trông có vẻ loang loáng ánh mỡ. Hoắc Cải tiếp theo lại cẩn thận đặt bát chậu vào giữa khay.

Sắp xếp đạo cụ hoàn tất, Hoắc Cải gõ gõ cửa, sau đó nhanh chóng lẩn đi, về phòng, đóng cửa.

“Ngươi hạ độc trong đó sao?” Đại hiệp nhỏ giọng hỏi.

“Không.” Hoắc Cải dán chặt vào cửa, chú ý động tĩnh bên ngoài.

Bất ngờ,  cách vách truyền đến tiếng đồ sứ vỡ.

Hoắc Cải nhướn mày, nhếch khóe miệng: “Ta chỉ là muốn trong phòng bọn chúng vỡ cái bát mà thôi.”

“Phế vật, bê cái bát cũng không xong!” Tiếng mắng mỏ lạnh lùng vang lên.

“Công… công tử bớt giận, thực sự cái khay quá trơn, tiểu nhân mới…” Giọng nói rụt rè vang lên sau đó.

“Ta không muốn nghe lý do của ngươi, thu dọn sạch sẽ sàn nhà cho ta, ta ra đại sảnh ăn, đợi ta trở về, nếu như trên sàn còn một cọng hành, ta liền lột da ngươi!”

“Vâng.”

Tiếp đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân…

Hoắc Cải khẽ thở phào một hơi, cái y muốn chỉ là đánh vỡ một cái bát trong phòng Thường Cốc Phong, sau đó ép hắn phải ra đại sảnh ăn cơm mà thôi.

Quả nhiên, Thường Cốc Phong cao ngạo phong nhã không cách nào ăn cơm trong căn phòng đầy ố vật trên sàn, thế nhưng ngủ lâu như vậy rồi, bụng đói, hương vị thức ăn lại hấp dẫn đến thế, Thường Cốc Phong bụng réo ầm ĩ cuối cùng nhịn không được đến đại sảnh dùng cơm. Công tử kiêu ngạo cao quý chỉ sợ trước đó chưa từng nếm trải mùi vị bụng đói.

Hoắc Cải mang theo một túi hành lý nho nhỏ, lại nhốt đại hiệp trong phòng lần nữa, đi đến đại sảnh.

“Món Quá kiều mễ tuyến (1) ta dặn nấu đã xong chưa?” Hoắc Cải túm lấy tiểu nhị, giọng eo éo hỏi.

“Lập tức có ngay.” Tiểu nhị trả lời một cách máy móc, ánh mắt chuyển dời, mẹ của con ơi, cách trang điểm của cô nương này đau mắt quá.

Hoắc Cải vén mạng che lên, nhét cho tiểu nhị mấy đồng, dịu giọng nói: “Không cần vội, canh gà đó nhất định phải thật nóng, mỡ cũng nhất định phải thật đẫy, sau đó tưới một tầng thật dày. Nhiều tiền một chút cũng không sao, chỉ cần mùi vị ngon là được.”

Tiểu nhị lập tức trở nên vồn vã: “Cô nương cứ yên tâm, tiểu nhân sẽ đích thân canh chừng cho ngài, xong một cái liền mang lên cho ngài ngay.”

Hoắc Cải mỉm cười gật đầu, lần mò ngồi đến bàn phía tay trái Thường Cốc Phong.

Thường Cốc Phong liếc Hoắc Cải một cái, liền chau mày lập tức chuyển tầm nhìn.

Rất nhanh, tiểu nhị bưng bát nước dùng của Quá kiều mễ tuyến đi đến bàn của Hoắc Cải.

Cách 15 bước, Hoắc Cải liếc nhìn Thường Cốc Phong đang quay mặt để tránh đau mắt, lộ ra một nụ cười âm hiểm dưới mạng che. Móc ra một sấp tiền xu, bắt đầu xếp chơi trên bàn. Ánh mắt tiểu nhị lập tức chuyển hướng, ngoan ngoãn rơi thẳng vào lỗ xâu tiền.

Cách 10 bước, chân Hoắc Cải vươn ra thăm dò đường, trên vị trí đã tính toán chu đáo len lén đặt lên mấy miếng mỡ lợn, sau đó kéo cái ghế đẩu gần đường đi, để phòng vạn nhất.

Cách 5 bước, tiểu nhị một chân giẫm lên mỡ lợn, trượt xuống, Hoắc Cải cong chân, vật cản ghế đẩu khiến tiểu nhị càng chuẩn xác hướng vào Thường Cốc Phong. Nước dùng chuẩn bị kỹ lưỡng thuận thế mà vẩy ra, giống y như tính toán tinh vi của người nào đó, khiến cho Thường Cốc Phong không kịp trở tay bị tưới một cái trọn vẹn từ đầu đến chân.

“A!!!” Một giọng nữ lanh lảnh vang cả đại sảnh: “Nóng quá, tay của ta! Đại phu, ở đâu có đại phu.”

Hoắc Cải xách theo túi hành lý, ôm tay vừa hét vừa chạy ra khỏi khách điếm, đường hoàng để lại một đống bừa bộn và một dã quái xui xẻo đã xác định phải bị hủy dung phía sau.

Một tuần trà sau, một thôn cô đứng trước cáo thị ở nha môn. Trên tường dán bức vẽ tội phạm bị truy nã, dưới bức vẽ là tội danh và tiền thưởng cho từng tên tội phạm.

Tầm mắt của Hoắc thôn cô khẽ dừng lại trên cáo thị của Vũ Vô Chính, thấp giọng lẩm bẩm: “Một nghìn lượng cơ à, tên này cũng thật đáng tiền nha.”

Hoắc Cải rất nhanh chuyển tầm mắt, đi lại trước các cáo thị khác, đôi môi đỏ nhếch một nụ cười không có ý tốt: Đại hiệp bịt mặt thân ái, không biết ngươi là tên nào trong những tên này nhỉ?

Mặc kệ là sáng hay tối đều bịt mặt, tất nhiên là vì khuôn mặt đó sẽ mang đến phiền phức. Mà đại hiệp cướp của người giàu chia cho người nghèo thì có mấy tên có thể không bị quan phủ ghi nhớ chứ? Rõ ràng ngươi còn sợ bị người khác nhìn thấy mặt thật hơn cả ta không phải sao?

Tội phạm bị truy nã cần có dáng vẻ của tội phạm bị truy nã, bịt mặt cũng không đồng nghĩa với việc xóa bỏ tội danh, lảng vảng trong thành nếu như không cẩn thận bắt gặp thủ vệ thì rất nguy hiểm nha~

Sau một tuần trà nữa, một chiếc xe ngựa đi về phía Khôn thành chầm chậm ra khỏi Trà huyện. Còn trong Trà huyện, đám nha dịch bắt đầu ra sức lùng bắt một tội phạm truy nã đeo nón có mạng che.

Người nào đó ngồi trong xe nhàn nhã đọc sách nhìn lại thành thị náo nhiệt đó, mỉm cười tươi rói: Không đứng về một phe với nhân vật chính thì hãy xác định sẽ trở thành bia đỡ đạn đi cưng~

—————————————

(1): Quá kiều mễ tuyến: là một món ăn vặt của người Điền Nam, Vân Nam, Trung Quốc, quá kiều: qua cầu, mễ tuyến: sợi làm từ gạo, trong hình có vẻ giống với bún của Việt Nam. Món này có 1 bát nước dùng ninh kỹ từ xương, gà già, thịt đùi và một số đồ ăn kèm.