Thành phố về đêm vô cùng yên tĩnh. Họ đi thẳng từ khu ngoại thành vắng vẻ tới trung tâm thành phố, tầm nhìn dần sáng lên, nhà cao tầng san sát nhau, ánh đèn rực rỡ như một chốn không có ban đêm.
Đây là tuyến đường chính của thành phố, hằng ngày liên tục xảy ra tình trạng tắc đường, cũng chỉ vào lúc gần bốn giờ sáng mới có thể lao đi vun vút như vậy.
Chung Diệc Tâm thật sự có chút lâng lâng, cô ấn nút mở mui xe ra, mái tóc dài tung bay trong gió, lúc qua ngã tư, thậm chí cô chẳng nghĩ ngợi gì mà vượt đèn đỏ luôn.
Cũng may, từ sau khi về nước cô rất ít khi tự lái xe, điểm trên bằng lái vẫn đủ để trừ[1].
“Em chích máu gà[2] đấy à?”, Trần Hiêu ngồi ở ghế phó lái, gương mặt đầy vẻ chế nhạo. Anh tranh thủ thời gian tắm qua một lần, thay một bộ quần áo khác, làn gió đêm mát lộng khiến anh cảm thấy vô cùng khoan khoái. Kỳ lạ là, anh không hề buồn ngủ, cảm giác mệt mỏi trong cơn say đã tan biến hết sau cái ôm ấm áp ở phòng ngủ.
Anh nhìn vẻ mặt sung sướng của Chung Diệc Tâm, đêm hôm khuya khoắt còn làm ầm ĩ lên, đúng là hơi điên rồ thật, nhưng anh vẫn ngầm đồng ý. Có lẽ do lo lắng đến việc ngày mai mình phải đến thành phố khác công tác, lần này ít nhất phải mất liền một tháng, cô muốn điên, anh cũng chỉ có thể tháp tùng.
Chung Diệc Tâm có một căn hộ riêng ở khu đô thị mới Vân Tê. Vào sinh nhật lần thứ mười tám của Chung Diệc Thanh, Chung Kỳ Nhạc tặng cho mỗi đứa con một căn hộ, thiết kế nhảy tầng, Chung Diệc Thanh ở tầng dưới, bởi cậu thích náo nhiệt, chê nơi này vừa rộng vừa quạnh quẽ, thế nên gần như không bao giờ đến ở.
Cô dắt Trần Hiêu đi vào. Qua cánh cửa là khung cửa sổ sát đất, phía đối diện là cảnh sông nước yên tĩnh. Đèn được bật lên, căn hộ lấy màu trắng làm chủ đạo, tổng thể trông khá cổ điển, nội thất được thiết kế theo phong cách Queen Anne[3] tao nhã. Đây là phong cách yêu thích của Chung Diệc Tâm, đơn giản mà lại không mất đi vẻ ấm cúng, mặc dù cô không thường ở đây, nhưng mọi chi tiết trong căn hộ vẫn được thiết kế rất tỉ mỉ.
Định kỳ cô sẽ cho người giúp việc theo giờ đến quét dọn, vì vậy sàn nhà vô cùng sạch sẽ. Cô cũng lười thay giày, cứ thế tự nhiên kéo tay anh đi qua cầu thang lên tầng hai, đẩy một cánh cửa ra, giữa phòng bày một cây đàn dương cầm ba chân màu đen, cạnh tường có một giá sách màu đỏ sậm, bên trên bày đầy những tập bản nhạc.
Trần Hiêu hỏi cô, “Thế nên, tối hôm đó em chạy đến đây ư?”
“Đúng.”, Chung Diệc Tâm sờ sờ mũi, nở nụ cười có phần xấu hổ. Cô buông tay Trần Hiêu ra, tự nhiên ngồi lên chiếc ghế cạnh cây đàn, lật nắp đàn lên, thản nhiên tấu một đoạn nhạc ngẫu hứng, sau đó cô nói, “Hôm đó bị phóng viên chất vấn, em không vui nên chạy đến đây giải sầu.”
Hôm đó, cô gần như là đánh đàn thâu đêm, cũng may mặt tường đã được xử lý cách âm, không đến mức quấy rầy hàng xóm.
Ánh mắt Trần Hiêu mang theo vẻ nghi hoặc, “Không phải là em…” không thể đánh đàn sao? Anh im lặng đúng lúc, nhưng âm cuối kéo dài khiến Chung Diệc Tâm lập tức hiểu ý của anh, cô không khỏi bật cười, cũng không lấy làm lạ khi Trần Hiêu nghĩ thế.
Sau sự cố ở Boston, cô không nhận biểu diễn ở bất kỳ buổi hòa nhạc nào nữa, càng không công khai đánh đàn trước công chúng. Cô thất thần rời đi, lại không trả lời bất cứ suy đoán nào của người ngoài, thái độ che giấu tiêu cực đó đương nhiên được lý giải giống như lời Lương Tễ Thần thuật lại câu nói của thầy… tay cô hỏng rồi.
Chung Diệc Tâm đặt tay lên phím đàm, cổ tay hạ xuống, bàn tay khum thành một độ cong đẹp mắt. Dáng tay của cô rất đẹp, rất chuẩn, thực hiện đúng theo yêu cầu của thầy ngay từ buổi học đầu tiên. Thật ra, rất nhiều nghệ sĩ lớn sau khi thành danh sẽ tự tạo nên phong cách của riêng mình, không câu nệ dáng tay và động tác tay ban đầu, nhưng thầy cô – Hứa Xương Ngạn lại nghiêm cấm cô làm như vậy, còn nói: “Vừa mới học đi đã đòi học bay, ngoan ngoãn làm theo mẫu đi!”
Trần Hiêu từng xem clip biểu diễn của cô, anh biết, đây là động tác chuẩn bị của cô.
“Muốn nghe bài gì?”, Chung Diệc Tâm nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt phản chiếu ánh đèn sáng ngời trên đỉnh đầu. Cô im lặng, chờ đợi câu trả lời của anh, trong lòng lại thầm nghĩ, trời ơi, làm ơn, tuyệt đối đừng bảo cô đánh bản
Hôn lễ trong mộng[4] nhé.
Mỗi một giới tất lẽ dĩ ngẫu sẽ hình thành tính tự tôn của riêng mình, điều này nghe có vẻ hơi không chính xác cho lắm, nhưng sự thật là như vậy. Cô đã từng dùng cây đàn giá trên trăm vạn hiệu C. Bechstein của Hứa Xương Ngạn để đánh một bản nhạc thịnh hành, chuyện này khiến ông lão đó đau lòng không thôi, còn mắng cô là lấy đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn, không biết cái gì hết.
Sau đó, Hứa Xương Ngạn phạt cô nguyên một tháng không được động vào đàn của ông, còn trộm phê bình cô với vợ, “Con nhóc cứng đầu này hết thuốc chữa rồi!”.
Sau này cô hiểu ra, về mặt nghệ thuật, người say mê tất sẽ sinh ra ngạo mạn. Quả thật, đây không phải là phẩm chất đáng khen, nhưng sự ngạo mạn này có ích cho sự phát triển tính đa dạng của nghệ thuật, càng đi sâu, càng soi mói, giống như tòa Kim Tự Tháp càng lên cao càng hẹp vậy.
Mới đầu, cô cũng từng bất an vì có thái độ đó, nhưng sau này lại nghĩ, đến Debussy thậm chí còn không chịu thừa nhận bản thân là “nhạc sĩ phái ấn tượng”, có thể thấy được, ngay cả nhân vật tầm cỡ còn không tránh nổi, cô có gì mà phải rối rắm chứ.
Cũng may, Trần Hiêu không làm cô khó xử, anh đi thẳng đến trước giá sách, mở cánh cửa ra, cuối cùng rút ra một quyển nhạc rồi đưa nó cho Chung Diệc Tâm.
“Schubert?”, hai mắt Chung Diệc Tâm sáng ngời, cô nở nụ cười dịu dàng với anh, “Gu thưởng thức không tồi nha cậu chủ.”
“Cám ơn đã khen.”, Trần Hiêu cũng cười. Thật ra chưa nói tới vấn đề thưởng thức, chẳng qua anh chỉ cảm thấy cái tên này quen quen, hơn nữa, anh nhớ là sau khi xem những clip biểu diễn của Chung Diệc Tâm, anh có ấn tượng khá sâu đậm với mấy bản nhạc của Schubert, anh cảm giác, hình như Chung Diệc Tâm đặc biệt thiên vị tác giả này.
“Vậy thì thư giãn đi.”, Chung Diệc Tâm chỉ vào chiếc sô pha cạnh tường, ý bảo anh ngồi xuống nghe, ánh mắt cương quyết một cách đáng ngạc nhiên. Anh có cảm giác, khi cô ngồi trước cây đàn, thì nơi này như biến thành sân nhà của cô vậy, vì thế, Trần Hiêu nghe theo sự chỉ đạo của cô, ngồi xuống sô pha, chờ đợi màn biểu diễn của cô.
Tiếng đàn bắt đầu ngân lên, Chung Diệc Tâm ngồi nghiêng người về phía anh, từ chỗ của anh, vừa hay có thể nhìn thấy toàn bộ động tác của cô, cả gương mặt lộ ra qua góc khung đàn, cô đang rất vui, nhưng theo từng bước đi của khúc nhạc, gương mặt cô lại dần nghiêm túc rồi đượm vẻ u buồn. Chung Diệc Tâm thấp giọng giới thiệu với anh, thì thầm như tiếng đàn, lại nhỏ nhẹ như đoạn độc thoại trong thước phim điện ảnh, “Đây là bản
Sonata D960 của Schubert, là một trong những bản em thích nhất…”
Nói là một trong số, có chút gượng ép. Bản nhạc này được Schubert sáng tác lúc lâm chung, tràn ngập sự lãng mạn và tính triết lý. Chung Diệc Tâm thích bản nhạc này, nhiều lần diễn độc tấu nhưng vẫn có cảm giác chưa thẩm thấu được hết tác phẩm, bất kể người ngoại giới khen ngợi thế nào, thì chính cô vẫn thấy không hài lòng.
Nghệ sĩ không thích bản độc tấu của mình, không có gì thất bại hơn thế. Nếu phải so sánh, cô thích cách diễn giải bình tĩnh, kiềm chế của Pollini hơn, như một nhà phê bình đã nói, “Như sự thuần khiết được sinh ra từ phòng vô trùng vậy.”.
Khúc nhạc trôi qua được gần hai mươi phút, không biết từ khi nào, Trần Hiêu đã đứng dậy rồi đi đến bên cạnh cô. Mặt sơn trơn bóng của cây đàn phản chiếu vẻ mặt chăm chú của anh. Học đàn bao nhiêu năm, từ lâu cô đã không biết thế nào gọi là luống cuống, nhưng lúc này, vì sự xuất hiện của anh, tinh thần cô bỗng trở nên rối loạn.
Cô rất quen thuộc với phím đàn, dù nhắm hai mắt vẫn có thể đàn một cách suôn sẻ, cô dứt khoát phân tâm nói chuyện với anh, “Có phải anh nghĩ là em không thể đánh đàn được nữa không? Cũng đúng, mọi người đều nghĩ như vậy.”
Trần Hiêu hỏi lại cô, “Hôm đó em đến đây rồi ở lại cả đêm à?”
“Phải.”, Chung Diệc Tâm nói, “Cứ rảnh là em lại đến đây luyện đàn.”
Đánh đàn dựa vào sự nhuần nhuyễn của đôi tay, có câu nói, “Ba ngày không luyện người xem biết, một ngày không luyện tự mình biết.”, cô không hề ngừng luyện tập, đương nhiên, cường độ vẫn kém so với trước đây.
“Tại sao?”, một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh hỏi như vậy.
Tại sao gì cơ? Anh không nói rõ, nhưng Chung Diệc Tâm đoán, có rất nhiều khả năng. Tại sao lại đến đây luyện đàn? Tại sao lại không giải đáp những suy đoán tiêu cực kia? Hay là, tại sao lại thất bại ở buổi biểu diễn tại Boston?
Cô dừng lại, xoay người nhìn Trần Hiêu, “Phức tạp lắm, em không biết nên giải thích thế nào…”
Trần Hiêu nhìn đồng hồ, vẻ mặt thoải mái, “Bây giờ là bốn giờ năm mươi, cách thời gian đi làm của anh hơn ba tiếng, đủ không? Nếu không đủ, anh cho phép em đi công tác cùng anh.”
Chung Diệc Tâm dè dặt nhìn anh, “Đưa người nhà đi công tác cùng, liệu người khác có chê cười chúng mình không?”
“Anh là sếp tổng của họ, ai dám chê cười?”, Trần Hiêu nhếch khóe miệng lên, giọng điệu ghét bỏ nhưng ánh mắt lại đầy vẻ bao dung, “Về phần em, dữ chết đi được, cũng chẳng ai dám cười em đâu mà.”
“Em dữ đâu mà dữ!”, Chung Diệc Tâm trợn tròn mắt phản đối đánh giá của anh.
“Em trợn mắt to hơn một chút xem.”, anh nhẹ nhàng véo má Chung Diệc Tâm một cái, cảm giác mềm mịn vô cùng, “Ngày nào cũng gầm gừ với ông đây, lại còn không thừa nhận.”
Chung Diệc Tâm mất hứng đẩy tay anh ra, một lúc lâu sau, cô mới rầu rĩ nói, “Thế thì anh tắt đèn đi, sáng quá em xấu hổ.”
Có lẽ do hiếm khi cô thể hiện vẻ uể oải như vậy ra mặt, Trần Hiêu im lặng, nghe lời một cách bất ngờ, không có lấy nửa lời chất vấn, anh đi ra tắt đèn rồi quay trở lại, sau đó ngắn gọn nói, “Nói đi.”
Trong phòng tối om, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói từ ngọn đèn bên bờ sông hắt vào. Sự u tối này khiến cô có cảm giác an toàn nhất định, nhưng vẫn chưa đủ, cô lại giơ tay về phía anh, “Trần Hiêu, anh có thể quay lưng đi đừng nhìn em được không, hoặc là nhắm mắt lại…”
Còn chưa nói xong, cô đã bị Trần Hiêu bế lên. Lúc này dịu dàng hơn ban nãy rất nhiều, anh bế cô đi đến sô pha, cô không kinh ngạc, thậm chí còn phối hợp ôm lấy cổ anh, dụi đầu vào ngực anh. Được mùi hương quen thuộc vây quanh, cô biết rằng mình đang rất an tâm.
Trần Hiêu đặt Chung Diệc Tâm lên đùi mình, hai người tựa đầu, bởi thế cô chỉ có thể nhìn thấy bức tường và cả mái tóc ngắn sau đầu anh. Cô không kiềm chế được bèn giơ tay chạm vào lọn tóc ngắn sau gáy anh, lại nghe thấy anh nói, “Giờ thì anh không nhìn thấy em, em không nhìn thấy anh, có thể nói rồi chứ?”
Chuyện hôm đó, nói phức tạp nhưng cũng thật đơn giản, nhưng lần đầu tiên kể với người khác, cô cảm giác bản thân như một khổ chủ bị đè nén quá lâu, mà vụ án đã qua thời hạn xử lý cô mới nhớ đến chuyện đi báo án, rất nhiều chi tiết không còn nhớ nữa, ngay cả việc phải nói thế nào, cô cũng chưa từng chuẩn bị.
Cũng may lần này anh khá nhẫn nại, trầm mặc đợi cô lên tiếng. Cô nói một lát lại ngừng một lát, đắn đo cách dùng từ, điều chỉnh ngữ điệu, sở dĩ phải rối rắm như vậy, đơn giản là vì chính cô cũng cảm thấy khó có thể mở lời.
Tối hôm đó, ở hậu đài, cô vừa có cảm giác hưng phấn lại vừa lo lắng. Hưng phấn là vì có thể phối hợp với dàn giao hưởng Berlin, mà tiết mục biểu diễn là bản
Concerto dương cầm số 2 của Rachmaninoff, lo lắng là vì, cô có cảm giác bồn chồn căng thẳng khó hiểu trước khi lên sân khấu, tựa như có con bướm bay tới bay lui trong bụng cô vậy.
Lên sân khấu, cô ngồi xuống, điều chỉnh hơi thở, lơ đãng liếc nhìn quanh thính phòng một lượt, nhưng chỉ bởi cái liếc mắt đó, có nhìn thấy Diêu San đang ngồi ngay hàng ghế đầu.
Lúc đó cô vô cùng hoảng hốt, cô và Diêu San đã mười năm không gặp, sao bà ta có thể đột ngột xuất hiện ở đây được? Đúng, cô biết Diêu San sống ở Florida Mỹ, khi cô bắt đầu đi biểu diễn cũng khó có thể tránh đến nơi đó, nhưng cô luôn ôm tâm lý may mắn không thực tế, rằng cô và Diêu San, đến chết cũng không gặp lại nhau.
Vậy mà hai người lại gặp nhau ở đây, chẳng phải oan gia ngõ hẹp hay sao? Một người ngồi dưới hàng ghế khán giả, một người ngồi trên sân khấu. Ánh đèn hoa lệ ở thính phòng Boston khiến cô váng vất, dường như trong nháy mắt cô được đưa về những năm tháng thơ ấu bị mẹ điều khiển cảm xúc, cô biết mình phải bắt đầu biểu diễn, nhưng đôi bàn tay lại chẳng hề nghe lời, cô không ấn được một phím đàn nào, cứ thế chạy trối chết.
Về việc vì sao không giải thích thì lại rất dễ trả lời. Cô phải giải thích thế nào đây? Nói với giới truyền thông rằng, khi mở màn cô nhìn thấy mẹ mình nên mới mất khống chế ư? Cô không thể nói ra miệng được, bất kể cô nhận được bao nhiêu tinh hoa giáo dục của phương Tây, nhưng ở phương diện này, Chung Diệc Tâm vẫn khá truyền thống, chuyện xấu trong nhà không thể phô ra ngoài được, đây là điểm mấu chốt trong việc giữ thể diện.
Yên lặng ngậm miệng, chờ dư luận hạ nhiệt là cách làm tốt nhất, nói thừa thãi một câu, khó tránh khỏi sẽ bị giới truyền thông cắn mãi không tha. Họ chưa chắc đã quan tâm đến trình độ nghệ thuật của cô, nhưng chắc chắn rất hào hứng với scandal của một gia đình quyền quý. Mũi của đám paparazzi cực kỳ nhạy bén, chỉ một chút manh mối cũng đủ để đưa vấn đề đi xa, ắt hẳn họ sẽ tìm ra chân tướng vụ ly hôn của Chung Kỳ Nhạc và Diêu San. Cô không quan tâm đến danh dự của Diêu San, nhưng sao cô có thể để bố rơi vào một vụ scandal “bị vợ cũ cắm sừng”?
Trong đoạn hồi ức không mấy vui vẻ này, cô cố gắng lược bớt đi những chi tiết về bố, nói xong lời cuối cùng, cô không kiềm chế được bèn hỏi anh bằng giọng điệu do dự, “Em xin lỗi, lý do như vậy, anh có cảm thấy em lập dị không?”
Chính cô cũng thấy bản thân mình lập dị, nếu coi Diêu San là kẻ thù, vậy trên cơ bản là kẻ thù còn chưa làm gì mà cô đã chịu thua, có mất mặt hay không?
Trần Hiêu nghe xong cũng không tỏ ra mấy ngạc nhiên, anh đã từng xem clip về buổi biểu diễn hôm đó, và anh cũng nhìn ra cảm xúc của Chung Diệc Tâm có vấn đề. Sau khi cô nhìn lướt xuống ghế khán giả, anh đoán cô đã nhìn thấy cái gì đó, hiện giờ biết sự thật, vậy mà anh không hề cảm thấy bất ngờ.
Anh hỏi lại cô, “Anh cảm thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là em cảm thấy thế nào, em có cảm thấy như thế là lập dị không?”
“Có một chút.”, cô tựa vào vai anh, khẽ gật đầu.
“Vậy thì không trùng hợp rồi, anh lại chẳng thấy lập dị.”, anh ôm eo cô, trong giọng nói trầm thấp mang theo vẻ trêu tức, “Xem ra bọn mình không có chung ý kiến rồi.”
“Tại sao?”, Chung Diệc Tâm ngồi thẳng dậy, ngây ngẩn nhìn anh, “Tại sao không hỏi em lý do?”, bao gồm cả chuyện ban nãy ở phòng ngủ Cửu Khê Biệt Uyển, cô đột nhiên bộc phát cảm xúc không lý do, anh cũng chẳng hỏi nguyên nhân.
Trần Hiêu yên lặng nhìn cô, dù trong bóng tối nhưng cô vẫn có thể cảm giác được ánh mắt dửng dưng của anh, “Tại sao cái gì? Cái này mà cũng phải cần lý do sao? Cảm xúc và cách làm việc của em, không cần phải báo cáo với người khác, càng không cần người khác phải hiểu hay thông cảm. Chung Diệc Tâm, đây đã là lần thứ ba em xin lỗi anh rồi, quan hệ giữa chúng ta là gì? Em phải rõ ràng.”
Nói xong, có lẽ do cảm thấy mình hơi dữ dằn, anh lại dịu giọng, “Mình là vợ chồng, anh sẽ vĩnh viễn đứng về phía em, không cần hỏi nguyên nhân, nếu em muốn kể khổ, anh có thể lắng nghe bất cứ lúc nào, nếu em lại nói xin lỗi, phiền em đi tìm người khác, anh không muốn nghe. Hiểu chưa?”
Hai mắt Chung Diệc Tâm nóng lên, chóp mũi cay cay, cô vùi mặt vào vai Trần Hiêu, khó lắm mới kìm được nước mắt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Hiêu là một người nghe rất tuyệt vời, cả quá trình chỉ yên lặng, không nói chen vào, cũng không an ủi một cách giả tạo, mặc dù anh vẫn nói chuyện ngang ngược như cũ, nhưng lại không khiến cô cảm thấy bị xúc phạm, mà cô chỉ cảm nhận được sự tôn trọng của anh.
Sự dịu dàng của anh, vốn dĩ được giấu trong bóng tối.
Cô cảm động, nhưng cũng áy náy, vậy mà cô đã từng do dự, chần chừ trước lời nhờ vả của Trần Nhược Nam. Trong mối quan hệ này, sự chân thành và kiên định của cô kém xa Trần Hiêu.
“Trần Hiêu, sao anh lại tốt như vậy?”, Chung Diệc Tâm nép cả người vào lòng anh, cảm xúc càng không thể khống chế được, giọng cô mang theo âm mũi, nghe có vẻ thật thảm hại, nhưng cô không để ý được nhiều như vậy.
Trần Hiêu khẽ nở nụ cười, xoa xoa tóc cô, “Giờ mới biết anh tốt sao? Sau này phải tốt với anh một chút, biết chưa?”
“Nhất định rồi, em cam đoan.”, cô nín khóc mỉm cười.
“Chỉ thế thôi? Có thể làm cái gì thực tế hơn không?”, Trần Hiêu khẽ búng lên trán cô.
Cô ngơ ngác, “Thực tế thế nào cơ?”
Trần Hiêu cong khóe miệng, đưa tay đè gáy cô rồi đẩy cô về phía mình, “Ví dụ như thế này…”
Chuyện xảy ra sau đó hoàn toàn vượt qua phạm vi nhận thức của cô. Không giống như những cái hôn đầy kiềm chế lên khuôn mặt cô lúc trước, nụ hôn này mang theo sự xâm chiếm mạnh mẽ. Anh đang xác nhận, anh đang công khai thể hiện chủ quyền, bởi quá nôn nóng, thậm chí lúc đầu anh còn va vào răng cô, nhưng rất nhanh, anh đã có thể điều chỉnh trạng thái. Dường như ở phương diện này anh có bản lĩnh không học tự biết, ngày càng hôn sâu, say mê quấn quýt, đến khi cô hết hơi anh mới lưu luyến rời ra.
Chung Diệc Tâm nằm trong lòng anh thở hổn hển, mãi sau mới bình tĩnh lại được. Cô sờ môi mình, lại nhớ tới nụ hôn đẫm mùi bạc hà mà tim đập rộn ràng.
Toi rồi, lần này đúng là bị hôn cho sưng lên rồi.
“Anh… hôn em!”, cô không thể tin được, vừa thẹn vừa ấm ức trợn mắt nhìn anh.
Trần Hiêu ung dung dựa vào ghế với vẻ mặt thỏa mãn, hai cánh tay khoác lên thành ghế, hất cằm khiêu khích cô, “Đúng đấy, anh hôn em đấy, thì sao? Không phục thì em hôn lại đi!”
***
[1] Bằng lái mới ở Trung Quốc được cấp 12 điểm, khi vi phạm sẽ bị phạt và trừ điểm bằng lái, nếu trong một năm bị trừ hết 12 điểm thì phải thi lấy bằng lại.[2] Chích máu gà là phương pháp trị liệu phổ biến trong thời Cách mạng Văn hóa ở Trung Quốc, lúc đầu bị Chính phủ nghiêm cấm. Sau khi thực hiện phương pháp này, mặt bệnh nhân sẽ đỏ phừng lên. Thế nên câu này mang ý là một người bỗng dưng tinh thần phấn chấn một cách quá khích.[3] Nội thất phong cách Queen Anne: Kiểu nội thất cung điện cổ điển, rất sang trọng và quý phái.[4] “Hôn lễ trong mộng” tên gốc là “Marriage D’Amour “, là bản nhạc độc tấu theo phong cách lãng mạn hiện đại, không phải phong cách thính phòng, điều đó giải thích cho việc tại sao Chung Diệc Tâm lại không muốn đánh bản nhạc này.