Năm giờ chiều, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Gonggar Lhasa.
Chung Diệc Tâm đeo chiếc ba lô loại sáu mươi lít[1] màu đỏ tươi lên vai, bước thong thả ra khỏi sân bay. Chiếc ba lô dài nửa người rất nổi bật trên tấm lưng gầy của cô, lại thêm dung mạo xinh xắn nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò.
Đêm hôm đó, trên đường Trần Hiêu đưa cô về nhà, cô nhận được thư mời đi du lịch do Trịnh Hàng gửi, nhìn điểm đến, cô lập tức đồng ý.
Từ năm mười sáu tuổi, cô bắt đầu ra nước ngoài học, lúc rảnh rỗi rất hay đi du lịch châu Âu, với việc du ngoạn một mình, cô cũng không lạ gì.
Đứng ở cửa sân bay, cô đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh trong cùng những gợn mây trắng bồng bềnh. Đây là bầu trời mà ở thành phố lớn tuyệt đối không thể nhìn thấy được.
Điều làm cho người ta nể sợ nơi này hơn chính là những tia tử ngoại cực mạnh.
Trước khi đến đây, cô đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, thuốc chống phản ứng cao nguyên, một số lượng lớn kem chống nắng, khẩu trang, mũ che nắng, quần dài, áo dài tay, che cả người kín mít. Cũng may nhiệt độ ở Tây Tạng tầm tháng Tư không quá cao, mà chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm lại cao nên mặc nhiều như vậy cũng không thấy nóng.
Chung Diệc Tâm bắt xe đi đến khách sạn đã đặt trước. Vừa vào phòng, cô liền thả ba lô xuống, gọi điện cho người nhà báo tin bình an, sau đó đi rửa mặt, cảm giác mệt nhọc dịu đi hẳn.
Dương Hiểu Vi cho rằng cô đi cùng Trần Hiêu nên không nói gì, chỉ không hiểu tại sao họ lại chọn cái nơi hẻo lánh như vậy để hưởng tuần trăng mật, chẳng lãng mạn chút nào.
Sau đó, Chung Diệc Tâm gửi định vị cho Triệu Cẩm Tranh.
Triệu Cẩm Tranh liền gửi một tin nhắn thoại đến: “Nghe nói đến đấy du lịch dễ gặp được giai đẹp lắm, Chung Chung, bà phải giữ mình đấy, đừng để mấy gã vạm vỡ ở đấy bắt cóc, không thì ông chồng nhà bà lại phải lên tận cao nguyên tóm bà về!”
Chung Diệc Tâm bĩu môi.
Từ sau đêm hôm đó, đã năm ngày rồi cô không gặp “ông chồng nhà cô”, cả hai đều không biết đối phương đang làm gì, ngay cả số điện thoại của anh mà cô vẫn chưa lưu nữa là.
Có lẽ đi cả quãng đường dài mệt mỏi, cộng thêm phản ứng cao nguyên mức độ nhẹ, Chung Diệc Tâm xuống lầu ăn tạm một suất cơm kiểu Tây Tạng, sau đó về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau, cô dậy từ rất sớm. Đoàn du lịch tập trung ở chỗ tòa bạch tháp cạnh cung điện Potala[2]. Năm rưỡi mà Lhasa[3] vẫn tối như ban đêm. Cô đeo ba lô, một mình đi xuyên qua đường hầm phía trước Potala.
Trước bạch tháp là khoảng tập trung rất rộng, xe lớn xe nhỏ đỗ hết ở đó. Cô dựa vào biển số xe được hướng dẫn viên gửi từ trước đó thì tìm được xe của đoàn mình, bên trong chỉ có vài người, đều đang ăn sáng.
Chung Diệc Tâm không vội lên xe, cô đi sang bên cạnh mua ngô và bánh bao. Cô cắn một miếng bánh bao, vỏ quá dày, nhân quá mặn, không hợp khẩu vị chút nào.
Lên vùng cao nguyên, rất dễ gặp phải phản ứng cao nguyên, tiếp sau đây sẽ phải lặn lội đường xa, trước mắt, hương vị là thứ yếu, lấp đầy bụng mới là chủ yếu. Chung Diệc Tâm cau mày, cố gắng ăn thêm miếng nữa.
Sải bước lên xe, cô lần theo ánh sáng của ngọn đèn LED mà đi, vừa ngước mắt lên thì bất thình lình nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi ở bên phải.
Nửa mặt bên phải của anh chìm trong bóng đen của vành mũ, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy vẻ lãnh đạm, trông như thể hẵng còn bực dọc vì phải dậy sớm.
Chung Diệc Tâm sửng sốt mất một giây, đây… chẳng phải là Trần Hiêu thì là ai?
Vừa khéo Trần Hiêu cũng nhìn về phía cô. Ánh mắt của hai người chạm nhau, cô rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt anh.
Cô chậm chạp bước vào ghế sau lưng Trần Hiêu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng cô đã hiểu. Đây là trò của Trịnh Hàng!
Nhất thời cô có chút bực bội, chẳng thèm ăn sáng nữa, vội vàng gửi tin nhắn cho Trịnh Hàng:
Lo chuyện bao đồng! Lúc này còn chưa đến sáu giờ, Trịnh Hàng vẫn chưa dậy. Chung Diệc Tâm không thấy được tin nhắn trả lời của anh ta, tức đến nỗi suýt nữa thì cho anh ta vào danh sách đen.
Cô hung hăng gặm một miếng ngô. Chỉ trong chốc lát, trên xe lại có thêm mấy người nữa, trong đó có một cô gái mặc áo khoác dệt kim màu trắng ngồi xuống cạnh cô, còn chủ động bắt chuyện với cô.
“Chào bạn, mình là Giản Dao, sinh viên năm hai đại học X. Bạn cũng đi một mình à?”
Giản Dao trông rất dịu dàng, còn gầy hơn cả Chung Diệc Tâm, nói chuyện khá e dè, gương mặt được trang điểm tinh tế, môi thoa son màu đậu đỏ.
Chung Diệc Tâm gật đầu: “Ừm, một mình, mình họ Chung, bạn gọi mình là Tiểu Chung là được rồi.”
Chuyến đi này đơn giản là để giải khuây, cô cũng không định kết bạn. Giản Dao chủ động giới thiệu hẳn là để làm thân, nhưng Chung Diệc Tâm không muốn làm điều tương tự.
“Ừ ừ, tốt quá rồi, mình cũng đi một mình, bọn mình có thể ghép đôi!”, Giản Dao trông có vẻ rất vui.
“Được.”, Chung Diệc Tâm lấy hộp kẹo bạc hà trong túi ra, đổ cho cô ấy mấy viên, “Dậy sớm quá, cho bạn mấy viên bổ sung đường này.”
Cô bị chứng hay tụt huyết áp, trên người lúc nào cũng mang theo kẹo. Mấy năm học ở nước ngoài, cô hàng xóm luôn gọi cô là “sugar”, vì cô có thể lôi kẹo ra bất cứ lúc nào, như làm ảo thuật vậy.
Đại đa số những người đi du lịch thường khá hướng ngoại, mười mấy người xa lạ đến từ khắp trời nam đất bắc lại có thể hòa hợp được, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã tự giới thiệu xong. Ngồi sau cô là ba người trẻ tuổi mới lập nghiệp, còn có một đôi tình nhân trẻ mới tốt nghiệp, một anh chàng sinh viên năm cuối khá nhút nhát, và hai chú lớn tuổi.
Về phần Trần Hiêu, lên xe được một lúc thì bắt đầu ngủ, anh ngồi cùng hàng ghế với hai ông chú, vậy mà chẳng hề có ý định trò chuyện với họ.
Tài xế là một người đàn ông giản dị, trên má hiện rõ hai quầng đỏ đặc trưng của người sống trên cao nguyên, tiếng phổ thông không quá lưu loát, nhưng đủ dùng, lúc cười lên trông rất thân thiện.
Đến gần thời gian xuất phát, tài xế điểm danh, phát hiện còn một người nữa chưa đến, đang định gọi điện thoại thì cô gái đó đã chạy lên xe.
Cô ta đeo một cái ba lô nhỏ màu đen, cách ăn mặc giống người dân tộc, trên người đeo đủ thứ phụ kiện lẻng xẻng, dáng dấp rất cao. Vừa lên xe, cô ta đã liếc mắt nhìn toàn bộ người trên xe, lại nhìn chằm chằm Trần Hiêu mấy giây, sau đó dừng lại trên Giản Dao.
“Ớ, cậu không ngồi với tớ à?”, giọng nói của cô ta rất to, ngữ điệu không rõ là thân thiết hay không.
Giản Dao nhích lại gần Chung Diệc Tâm, nhỏ giọng nói: “Ừ, gặp Tiểu Chung, bạn ấy cũng đi một mình, tớ ngồi cùng bạn ấy luôn.”
“Được thôi.”, cô ta liếc Chung Diệc Tâm một cái, mà Chung Diệc Tâm cũng bình tĩnh nhìn lại.
Cô ta đành phải ngồi xuống ghế sau, cùng hàng với ba ông chủ mới lập nghiệp kia.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Chung Diệc Tâm đã ngửi thấy mùi thuốc lá trên người cô ta.
“Hai người quen nhau à?”, Chung Diệc Tâm hỏi Giản Dao.
Giản Dao che miệng lại, nhỏ giọng giải thích: “Bạn đấy tên là Hà Mĩ Giai, đi cùng chuyến tàu với mình, xong lại đòi đi cùng đoàn với mình luôn, bảo là muốn đi chơi chung, nhưng mà mình mẫn cảm với mùi thuốc lá nên mới không muốn ngồi cùng bạn ấy.”
Thì ra là thế.
Người đã đến đủ, tài xế nhanh chóng cho xe chuyển bánh. Từ đây tới điểm đến tiếp theo mất khoảng mấy tiếng đồng hồ, cảm giác háo hức ngắn ngủi qua đi, Chung Diệc Tâm bắt đầu dựa vào cửa sổ xe mơ màng ngủ.
Lúc mới tới Tây Tạng, mặc dù cô đã uống trước một ít nhụy hoa nghệ tây, nhưng vẫn không tránh được phản ứng cao nguyên.
Cô từng tra thông tin, buồn ngủ cũng là một trong số các triệu chứng, nhưng ở mức độ nhẹ.
Đầu cô dần trở nên nằng nặng, cảm giác buồn ngủ ngày càng tăng, nhưng dãy ghế sau cứ có tiếng nói chuyện khiến cô cực kỳ bực mình.
Giản Dao cũng bị đánh thức, cô ấy than thở: “Hà Mĩ Giai đấy, bạn ấy cực kỳ thích nói chuyện với con trai, lúc ở trên tàu hỏa cũng thế, nói suốt cả buổi… Mình cho bạn xem ảnh của bạn ấy.”
Nói xong, cô ấy mở điện thoại ra, đưa màn hình tới trước mặt Chung Diệc Tâm.
Nhìn trên ảnh thì đúng là rất xinh đẹp, mặc cái áo hở ngực táo bạo, cô ta nhìn vào ống kính, tạo dáng vô cùng quyến rũ.
Chung Diệc Tâm nhất thời không biết nên nói gì.
Giọng Hà Mĩ Giai cực kỳ sắc nhọn, vô cùng chói tai, cô ta đang kể với đám đàn ông về những lần đi du lịch của mình, Chung Diệc Tâm cũng bị ép trở thành người nghe.
“Em thích cảm giác dịch chuyển này lắm, tự do, lại còn quen được nhiều bạn mới. Sau này em sẽ viết một cuốn sách, gọi là
Trên đường.”
“Thế cô không đi làm à, lấy đâu ra tiền?”, một cô gái hiếu kỳ hỏi.
Hà Mĩ Giai cười hì hì rồi nói: “Vừa chơi vừa kiếm tiền chứ sao, tôi từng mở một sạp bán rong trên đường Nhân Dân ở Đại Lý, làm thuê ở Thanh Hải, không cần kiếm nhiều, đủ ăn đủ mặc là được rồi.”
Một tên béo ngồi cạnh cô ta liền làm động tác bái phục, “Lợi hại, chẳng trách dám đến Tây Tạng một mình.”
“Tôi không đi một mình đâu, mà là đi cùng với Giản Dao đang ngồi đằng trước kia kìa.”
“Sao hai người không ngồi cùng nhau?”
Hà Mĩ Giai hừ khẽ một cái qua lỗ mũi rồi nói bằng giọng cổ quái: “Tôi biết đâu được, cô gái mặc váy trắng kia muốn cô ấy ngồi cùng, tôi đành phải ngồi một mình thôi.”
Chung Diệc Tâm cúi đầu nhìn cái váy trắng mình đang mặc, rõ ràng là nói mình rồi.
“Tiểu Chung, bạn đừng để ý bạn ấy làm gì, bạn ấy nói chuyện vốn dĩ khó nghe, bốp chát lắm.”, Giản Dao nhỏ giọng bổ sung, “Gì mà vừa chơi vừa làm chứ, cái kiểu du lịch bụi như thế chẳng qua là dựa vào đàn ông thôi…”
Hai cô gái muốn nhanh chóng kết thân, cách tốt nhất là tìm một cô gái khác làm đối tượng để nói xấu, định luật này áp dụng cho bất kể tầng lớp nào.
Chung Diệc Tâm không thích Hà Mĩ Giai, nhưng cũng không có hứng thú kết thân với Giản Dao, vì thế cô chỉ cười lấy lệ, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngồi ở hàng ghế trước, Trần Hiêu hơi cựa quậy. Anh ngồi thẳng dậy, khẽ nâng mũ, mất kiên nhẫn quay đầu nhìn về phía sau một cái.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà Chung Diệc Tâm cảm thấy phía sau yên tĩnh hẳn.
Cô nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, tầm mắt lúc sáng lúc tối, cho đến khi không thể nhìn nổi nữa, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh lại, đoàn của họ đã đến núi tuyết, trước mắt ngợp một màu trắng thánh khiết.
Tài xế tạm dừng xe ở đây cho họ ba mươi phút xuống chụp ảnh. Cô đi xuống cùng Giản Dao, đứng trước ngọn núi tuyết, hai tai bị gió thổi như sắp rụng đến nơi.
Nơi này gió cũng như cắt da cắt thịt.
Cô và Giản Dao chụp mấy tấm ở chỗ treo cờ Lungta[4]. Giản Dao còn chưa chụp đủ, Chung Diệc Tâm đã vội vàng chạy vào trong xe, lỗ tai đau không chịu nổi nữa.
Vừa mới vào, cô liền thấy Hà Mĩ Giai đang ngồi cạnh Trần Hiêu, nói cười rôm rả với anh.
Thấy Chung Diệc Tâm lên xe, Hà Mĩ Giai lập tức đổi sắc mặt, nhếch khóe miệng, đứng dậy rồi đi xuống xe.
Tài xế ngồi yên ở ghế lái nghịch di động, ngoài anh ta ra, trên xe cũng chỉ còn lại Chung Diệc Tâm và Trần Hiêu.
Đúng lúc này, Trịnh Hàng gửi tin nhắn đến:
Anh không ngờ cả hai người lại đi thật, cái này gọi là duyên phận. Chung Diệc Tâm không chút do dự kéo anh ta vào danh sách đen.
Ngoài cửa sổ là cả một bầu trời băng tuyết, vì ở trên cao, nên tuyết ở đây quanh năm không tan chảy, thanh khiết mà uy nghiêm. Cô không tin cái gọi là “gột rửa linh hồn”, nhưng trước cảnh đẹp như thế này, cô lại không dằn lòng được mà phải cảm thán con người thật sự quá nhỏ bé.
Ít nhất, giờ phút này, cô tin vào định mệnh.
Cô giơ tay ra chọc chọc lưng Trần Hiêu, anh nghiêng đầu, “Làm gì đấy?”
“Sao anh ngốc thế, Trịnh Hàng bảo anh đến mà anh cũng đến à?”
***
[1] Balo loại 60l: [2] Cung điện Potala + tòa bạch tháp: [3] Lhasa: Thủ phủ của Tây Tạng[4] Cờ Lungta – cờ kinh: