“Nương, A Ngưng không sợ.”

Nàng tự lau sạch nước mắt ở trên mặt mình, sau đó nàng đi ra ngọn núi phía sau của thôn.

Nàng ở đó gom nhặt củi lửa.

Thân mình của nàng còn quá nhỏ, nàng không làm được nhiều.

Thực sự bây giờ nàng còn quá nhỏ, nàng cái gì cũng đều không làm được, ngay cả nương, nàng cũng cứu không được.

Tới buổi chiều, thời điểm Ngưu bà tử trở về nhà liền phát hiện một bó củi lửa nho nhỏ không biết mạc danh từ đâu lại nằm ở trước của nhà mình.

"Đây là ai để a?" Ngưu bà tử đem bó củi ở dưới đất nhặt lên, rất nhẹ.

Bà đem bó củi cầm vào nhà, trong lòng cũng không có nghĩ quá nhiều.

Bà cho rằng có lẽ có ai đó để quên ở đó.

Nếu là có người quay lại tìm, bà cũng sẽ đưa lại cho người ta.

Cũng chỉ là một bó củi nhỏ, nhà bà cũng sẽ không tham lam cái tiểu bó củi này.

Chờ tới ngày hôm sau, thời điểm bà về nhà cũng liền phát hiện ở cửa lại nhiều thêm một bó củi nho nhỏ.

Này lại không phải là ai bỏ quên ở đây đi.

Một ngày, hai ngày bà đều có thể cho là người khác đặt ở chỗ này rồi quên mất.

Thế nhưng vài ngày liên tiếp rồi, ngày nào cũng như vậy.

Mỗi ngày khi bà về nhà, ở trước của cũng đều xuất hiện một bó củi nhỏ, không lớn cũng không quá ít, mà cũng không có quá nặng.

Bà hỏi vài gia đình ở gần đấy, đều không ai biết.

Còn có người cười giễu cợt bà, tự nhiên có củi lửa đưa đến trước cửa để dùng, còn hỏi nhiều như vậy làm gì.

Tuy rằng nói khắp nơi trong núi đều có củi lửa, nhưng là đều mất thời gian đi nhặt.

Có thời gian kia, mọi người đều dùng để làm việc đồng áng đi.

Đừng nhìn củi lửa như vậy mà cho là không đáng giá, nếu là thời điểm mưa lạnh cần dùng đến, lúc đó cho dù có bạc cũng chưa chắc đã mua được.

Việc này nếu đặt ở trên người người khác, khả năng người ta còn cảm thấy mình gặp may mắn, mỗi ngày khi trở về nhà đều có thể ở ngay cửa nhà mình nhặt được một bó củi.

Nhưng Ngưu bà tử lại không phải là người như vậy.

Bà biết, trên đời mày không thể vô duyên vô cớ gặp được sự tình tốt như vậy được.

Hôm nay mình cầm đồ của người ta, ngày sau tất phải trả lại.

Hiện tại, mới chỉ là vài bó củi lửa nhỏ, nhưng sau này nếu là cái gì quý giá hơn, kia về sau bà lấy gì để trả lại a.

Lại nói không biết ai có bệnh như vậy a, mỗi ngày đều mang củi lửa đến trước nhà người khác để.

Vô sự hiến ân cần, tự nhiên không thể nào có chuyện tốt như vậy từ trên trời rơi xuống được.

Nếu việc này không thể hỏi ra tới, bà cũng không thể nào an tâm.

Vì vậy cho nên một ngày này, vốn là phải xuống ruộng nhưng Ngưu bà tử lại không đi vội, bà liền ở lại bên ngoài chờ.

Bà muốn nhìn xem là ai đưa củi lửa đến trước nhà bà.

Nhưng bà đợi cả nửa ngày cũng không thấy có ai tới, trong lòng cũng có chút thất vọng.

Không lẽ vận khí bà lại kém như vậy, đúng ngày hôm nay bà chờ ở chỗ này, người kia lại không có tới.

Đến khi bà không chờ được nữa, chuẩn bị muốn xuống đồng thì lại nhìn thấy một cái thân mình nho nhỏ từ rất xa đang đi tới, trên người còn cõng một cái bó củi.

Đó là……

Ngưu bà tử xoa xoa đôi mắt của chính mình.

Bà sợ mình già rồi mắt kém nên nhìn nhầm.

Kết quả cái bóng càng ngày càng gần, hiện ra một thân ảnh quen thuộc.

Người này Ngưu bà tử không xa lạ gì.

Đây không phải là nữ oa Thẩm Thanh Từ kia sao?

Một cái thân hình nho nhỏ từ từ đi lại, cả người oa nhi gầy như chỉ còn lại xương cốt, nhưng khuôn mặt nhỏ lại thực trắng nõn.

Quần áo trên người nàng cũng nhiều thêm một ít vụn vá, cũng không biết có phải hay không nàng chính mình tự vá, đường may xiêu vẹo, lệch lạc, miễn cưỡng chỉ có thể chặn lại mấy chỗ rách mà thôi.

Thân mình nho nhỏ của nàng cõng trên lưng một bó củi lửa như muốn nặng gấp đôi cơ thể của nàng.

Thời điểm nàng đi đến trước cửa nhà Ngưu bà tử, nàng liền đem bó củi đang cõng trên người đặt xuống, sau đó trở về căn nhà rách nát mà hai mẹ con nàng ở trước kia.

Ngưu bà từ nhìn thấy như vậy, cơ hồ trong lòng đều là đau xót a.

Bà nhớ tới bó củi lửa nho nhỏ kia, trong đầu đều đã tưởng tượng ra hình ảnh cái hài tử nho nhỏ kia dùng đôi bàn tay nhỏ gầy của mình vất vả nhặt củi lửa như nào, rồi sau đó từng bước khó nhọc ra sao mang bó củi về thôn, đặt trước cửa nhà bà.

Bà biết đứa nhở này là một cái hài tử quật cường, cũng là một cái hài tử biết nhớ ân.

Hiện tại nàng đang cố gắng dùng cách nhặt củi để báo ân cho nhà bà.

Chính là bó củi lửa như vậy, bà làm thế nào có thể nỡ dùng được a.

Thẩm Thanh Từ mở ra cánh cửa ra rách nát của nhà mình.

Nơi này đã quá tồi tàn rồi, cũng sẽ không có ai muốn tiến vào, cho nên dù có hay không khoá cửa cũng đều như nhau.

Ngay cả đến đêm, thiết nghĩ cũng không cần phải khoá cửa.

Không phải trong thôn không có trộm, mà là nơi này thực sự là không có cái gì.

Trong nhà cũng chỉ có một cái giường ọp ẹp, một cái chăn rách, một cái bàn cũ gãy chân và một cái hài tử không ai muốn là nàng.

Nàng đi tới trong phòng bếp, lấy ra một cái gáo hình hồ lô.

Sau đó, nàng đứng lên cái ghế nhỏ, từ bên trong lu múc ra một ít nước, đặt lên miệng mình uống.

Nàng còn nhỏ, người không có nhiều sức lực.

Cho nên vào mỗi sáng sớm, lúc mợi người trong thôn đều chưa có tỉnh, nàng liền dùng cái gáo hình hồ lô này một gáo lại một gáo đem nước múc vào trong lu.

Lu cũng không chứa được nhiều nước lắm.

Nàng cũng không đun nước.

Nhà nàng đến một cái nồi cũng không có, cho nên nàng liền uống nước lạnh, sau đó lại ăn cái bánh bao đen kia.

Một cái bánh này nàng có thể ăn đến ba ngày.

Ba ngày một lần, vị tức phụ nhà phú quý kia sẽ để một cái ở trước cửa nhà nàng.

Nàng không kén ăn, cái gì nàng cũng có thể ăn, bởi vì nàng biết, mình sẽ không ở đây quá nhiều thời gian.

Nàng ở chỗ này bồi nương, cũng là chờ cha.

Cha, nàng đã rất lâu rồi không gặp được cha.

Cha nàng có bộ dáng gì, nàng không dám nghĩ nữa, bởi vì nàng thực có lỗi với cha, nàng không còn mặt mũi nào mà nghĩ đến cha.

Nàng lại nằm trên giường, ôm chặt chiếc chăn bông rách nát kia.

Nàng ngửi được hương vị trên đó, vẫn là hương vị của nương.

Nàng nhớ nương, cũng rất nhớ cha.

Cha nàng, chính là người cha tốt nhất trên đời.

Cha bình thường không thích cười, nhưng lại rất thích đối với nàng cười.

Cha đối với người khác rất nghiêm túc, nhưng đối với nàng lại là phủng trên lòng bàn tay mà sủng ái.

Mỗi khi nàng phạm vào cái gì sai, cha trước nay đều chưa từng trách nàng, chỉ là cười rồi vuốt đỉnh đầu nàng.

A Ngưng không sợ, còn có cha ở đây.

Đúng vậy, nàng có cha, cho nên nàng liền có thể không sợ trời không sợ đất, bởi vì nàng có cha, cha nàng là đại tướng quân.

Vì vậy nàng liền có thể hoành hành ở kinh thành, nàng có thể không nhận huynh trưởng, không hữu thân tỷ, cha cũng sẽ không trách nàng.

Bởi vì mặc kệ là cha hay là đại ca và đại tỷ, bọn họ đều là biết, nàng bị khổ, nàng đã không còn nương, nương của nàng là bởi vì bọn họ mà đã không còn trên đời.

Nàng đem tay của chính mình từ bên trong chăn lấy ra.

Một bàn tay nhỏ như vậy, chính là tay của một tiểu hài tử 4 tuổi.

Trong lòng bàn tay phấn phấn nộn nộn hiện tại đều là vết thương chằng chịt.

Đó đều là do lúc đi nhặt củi làm bị thương.

Nhưng là, cũng chỉ có bị thương, bị đau nàng mới có thể cảm giác được tay mình vẫn còn, chân thực còn tồn tại.

Tay nàng bị Lâu Tử Nhân cùng nam nhân kia tề cổ tay mà chặt.

Bọn chúng muốn nàng giao ra Lâu gia hương điển, nàng nói nàng không có, bọn chúng liền chém đứt đôi bàn tay của nàng.

Đã rất lâu rồi nàng không có nhìn thấy được đôi tay của chính mình, cũng chưa từng dùng lại được đôi tay này.

Nàng đem tay nhỏ sờ ở trên mặt.

Có tay thật tốt, ân, nàng dùng mặt mình cọ cọ vào bàn tay nhỏ.

Bên ngoài khung cửa sổ thỉnh thoảng có cơn gió thổi đến, tựa hồ là muốn đem cả cái phòng rách nát này nhấc lên một lần.

Nàng không nghĩ sẽ đi tới nơi khác, nàng chỉ muốn ngốc tại nơi này.

Bởi vì ở đây có hương vị của nương, nhưng là thực nhanh, ngay cả hương vị của nương cũng đều muốn biến mất rồi.

Nó và nương giống nhau, đều biến thành một trận gió, thành cát bụi, không bao giờ còn có thể bồi nàng..