Thẩm Định Sơn ngay lập tức ôm nữ nhi từ trong xe ngựa ra, hắn chỉ vào một cánh cửa lớn màu xanh trước mặt, trước đó có hai con sư tử đá, mà ở trên cánh cửa kia là tấm biển hiệu do đích thân đương kim thiên tử ngự bút ban tặng ba chữ: Tướng quân phủ.

Thẩm Thanh Từ vẫn cứ đem đầu nhỏ của chính mình dựa vào bờ vai của cha.

Lại một lần nữa về tới nơi này, thế nhưng nàng cảm giác như đã trải qua mấy đời.

Nàng còn tưởng rằng cả đời này chính mình sẽ không có cơ hội trở về nữa, nhưng là cuối cùng nàng vẫn trở lại, còn lấy cùng một loại phương thức giống như đời trước.

Đời trước, sau khi cha mất, kỳ thật nàng cùng đại ca, đại tỷ đã không còn thân nhân nữa.

Những kẻ gọi là thân nhân này cũng chỉ là muốn bòn rút nốt những đồ vật cuối cùng trên người bọn họ mà thôi.

Bọn họ lấy đi của hồi môn của mẫu thân, cướp đi Tướng quân phủ.

Nếu như không bởi những người Thẩm gia này, đại tỷ lúc trước liền sẽ không bị buộc gả vào nhà như vậy.

Cũng sẽ không bị người ta lấy oán trả ơn, hại nàng táng thân nơi biển lửa, chết không còn thi thể.

Những cái thân thích kia, nếu bọn họ đã bất nhân, vậy đời này, nàng cũng sẽ đối với bọn họ bất nghĩa.

“Đi thôi, cùng cha về nhà nào.”

Thẩm Định Sơn lại một lần nữa sờ đầu nhỏ của nữ nhi, sau đó ôm nàng tiến lên.

Ở cửa hai gã hộ vệ đang đứng sừng sững nơi đó, mục hưng tả thực, cũng thật là uy vũ bất khuất.

Đại môn mở ra, lúc bọn họ vừa bước vào, Thẩm lão phu nhân cũng mang theo mọi người lại đây.

"Tiểu A Ngưng của tổ mẫu, tổ mẫu thật là nhớ ngươi muốn chết."

Thẩm lão phu nhân thật đúng là diễn thật giỏi a.

Nàng không đi sân khấu hát tuồng thật sự ủy khuất nàng.

Xem cái vẻ hoá trang tiều tụy kia cùng biểu tình bi thương kìa, cùng những con hát kia có gì khác nhau sao?

Trải qua một đời, nàng đã sớm biết được bản lĩnh đổi sắc mặt của vị lão phu nhân này, còn có những người phía sau kia, trước mặt thì giả bộ quan tâm, sau lưng thì lại không ngừng tính kế nàng.

Đời trước Thẩm Thanh Từ chính là quá ngốc, cho nên đã ăn không ít mệt ở trên tay Thẩm lão phu nhân.

Nàng cùng đám nữ nhân Thẩm gia này so quần áo, so diện mạo, cái gì cũng đều so qua.

Trong lòng nàng luôn có cảm giác ưu việt hơn bọn họ, chính bởi vì nàng có một người cha là tướng quân, mà bọn họ lại không có.

Nhưng cuối cùng, một đám các nàng lại được lão phu nhân tính kế cho gả thật tốt, mà nàng cùng tỷ tỷ lại không được chết già, ra đi khi tuổi còn trẻ, ngay cả đại ca cũng là chết không được toàn thây.

Dối trá, hai từ này là nàng học được từ trên người Thẩm lão phu nhân.

Mà còn thành ngữ hai mặt, là nàng từ trên người Hoàng An Đông nhận đến.

Giáo huấn đời trước quá nặng, quá nặng.

Nàng chẳng những bị chúng bạn xa lánh, chẳng những hại chính phụ thân của mình, mà ngay cả chính mình cũng táng thân nơi đó.

Thẩm lão phu nhân khóc đủ rồi, liền bảo hai bà tử đang đỡ bà ta ở hai bên buông tay ra, sau đó tự mình vươn tay ra muốn ôm Thẩm Thanh Từ.

Thẩm Thanh Từ thấy vậy liền đem khuôn mặt nhỏ của chính mình uốn éo, chuyển từ vai phải qua bờ vai trái của cha, tránh đi hai tay kia của Thẩm lão phu nhân.

Trước mặt nhiều người như vậy, Thẩm lão phu nhân bị mất mặt, thẹn đến cả hai mặt đều đỏ bừng lên.

Bà gắng gượng cười nói, "Xem ra A Ngưng đối với tổ mẫu vẫn còn cảm thấy xa lạ a."

Bà cấp cho chính mình bậc thang để che đi sự việc mất mặt kia.

Mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.

Ở thời điểm không ai để ý, Thẩm lão phu nhân liếc Thẩm Thanh Từ trừng mắt một cái.

Thẩm Thanh Từ vẫn bình tĩnh ghé mặt vào trên vai của cha, một đôi đồng tử đen mà âm trầm nhìn lại, cái nhìn đó làm Thẩm lão phu nhân không nhịn được mà rùng mình.Tự dưng từ phía sau dâng lên một cỗ khí lạnh băng như gặp quỷ, làm bà cảm giác hít thở không thông.

Bà vội vàng lấy tay che ngực, bất giác thở từng ngụm phì phò.

Thật ra bà ta đã đoán đúng rồi, cả đời này đối với bà ta mà nói, Thẩm Thanh Từ chính là ác quỷ bò ra từ địa ngục, những kẻ đó đã nợ nàng, nàng sẽ từ từ đòi lại, không thiếu một người.

“A Ngưng mệt nhọc, ta muốn mang nàng đi về nghỉ ngơi trước, nếu bá nương không có việc gì nói, cũng là trở về đi.”.