Edit: Thủy

Beta: Tam

“Ba mươi chín độ, sốt rồi.” Trình Vân Lãng vừa nói vừa đi ra ngoài, “Còn đau đầu không?”

“Đau ——” Trương Chiêu Ngưng kéo dài ngữ điệu, bi thương thảm thiết.

“Hôm nay cậu được đấy.” Trình Vân Lãng ‘khen’ cậu, “Vừa mới đau bụng đã sốt luôn.”

“May là hôm nay ra ngoài mua chuẩn bị mấy loại thuốc thường dùng.”

Trình Vân Lãng xách một bình nước nóng vào, kéo cái ghế đến trước mặt Trương Chiêu Ngưng, rót một ly nước, lấy hai viên thuốc cảm cúm, một viên thuốc hạ sốt.

Trương Chiêu Ngưng ngồi không yên, muốn nằm xuống.

Cậu nhắm mắt, cố gắng bò về.

Đang chui vào ổ chăn thì bị Trình Vân Lãng xách ngược ra.

“Uống thuốc.” Hắn đưa mấy viên thuốc tới bên miệng cậu như đòi nợ vậy.

Thấy Trương Chiêu Ngưng không nhúc nhích, hắn đành nói: “Thôi bỏ đi, há miệng.”

Người đối diện vẫn lặng yên như núi Thái Sơn.

Trình Vân Lãng do dự vài giây, sau đó nắm quai hàm của cậu ép cậu há miệng.

Vừa ném thuốc vào thì rót một ngụm nước cho cậu.

“Nuốt.”

Từ nhỏ Trương Chiêu Ngưng đã không sợ thuốc đắng, cho dù lúc này mấy viên thuốc bị nước hòa tan rồi cậu cũng không nuốt,Trình Vân Lãng kêu nuốt mới nghe theo ngửa cổ.

“Nằm đi.”

Trương Chiêu Ngưng nhắm mắt lại, nghe lời nằm xuống.

Vì sợ cậu lại bị lạnh rồi đau bụng nên Trình Vân Lãng kéo chăn đắp qua bụng cậu.

Hắn quay lại ngồi trước laptop, thừa dịp Trương Chiêu Ngưng nhắm mắt thì nhìn cậu.

“Nóng.” Trương Chiêu Ngưng đạp rơi chăn, đôi chân dài dửng dưng đặt trên chăn.

Trình Vân Lãng như mẹ già vắt một cái khăn lông ướt đặt lên trán cậu.

Chỉ tìm được một cái khăn lông thôi, trước đây có đồng nghiệp tới nhà chơi, còn dư lại một cái, hắn kéo tay cậu cẩn thận lau chùi.

Weibo có thông báo mà Trình Vân Lãng cũng không xem, cũng không canh voucher nữa.

Điện thoại Trương Chiêu Ngưng bỗng vang lên, màn hình hiện ‘Khởi Thanh’.

Trình Vân Lãng nhớ cái tên này, cô gái lần trước uống rượu với Trương Chiêu Ngưng.

Chuông reo hết một phút rồi tự động ngừng.

Mười mấy giây sau lại bắt đầu reo.

Reo đến lần thứ tư thì Trình Vân Lãng quyết định nhận, nói với cô nàng một tiếng.

Điện thoại mới vừa mới kết nối, hắn còn chưa kịp lên tiếng thì Chu Khởi Thanh đã nói: “Đường Ninh Viễn có một căn khá ổn đấy, cũng là thuê chung, còn hai nữ sinh nữa, tiền thuê nhà cũng bằng khoảng bây giờ, rảnh tới xem thử đi?”

Cậu ta phải đi à? Bắt đầu tìm phòng luôn rồi chứ gì?

Trình Vân Lãng không thể nói rõ được cảm giác trong lòng mình, là khổ sở? Hay là gì khác …

“Này, nghe gì không?” Thấy bên này không trả lời, Chu Khởi Thanh hỏi.

“Cậu ấy … ngủ rồi.”

“Hả? Cậu là bạn cùng phòng của Chiêu Ngưng?”

“Ừ.”

“Ngại quá, tôi còn tưởng cậu ta nghe máy. Hai người … Hai người quen nhau rồi à?” Chu Khởi Thanh tò mò.

“Không, cậu ấy sốt, tôi đang chăm.”

“Ồ ——” Cô nàng dùng giọng điệu ‘Tôi tin cậu mới là lạ’, nói tiếp: “Vậy các cậu đang làm gì thì làm tiếp đi, bai.”

Nói xong thì tự cho là mình thức thời tắt máy.

Trình Vân Lãng cầm điện thoại nhìn Trương Chiêu Ngưng, cậu ngủ không yên lắm, không ngừng vén quần vén áo, vì tỏa nhiệt nên hai má đỏ bừng.

“Thì ra là cậu sắp phải đi rồi, cậu ghét tôi lắm đúng không?” Trình Vân Lãng không kìm lòng được, nói.

Nói không cô đơn là giả, nói không khổ sở càng giả hơn.

Mấy tháng nay ở chung, tuy mỗi ngày đều náo loạn nhưng cũng chẳng đến nỗi nào, ít nhất thì Trình Vân Lãng vẫn thấy thuê chung nhà với cậu rất vui.

Hắn thích trêu chọc cậu, thích nhìn bộ dạng tức muốn đánh người của cậu. Có lúc hắn cũng tự mắng bản thân sao lại ấu trĩ như thế? Thích người ta thì sao lại không nói? Sao cứ phải dùng những cách như kéo bím tóc đối phương để thể hiện như hồi tiểu học thế?

Có thể là vì khi thấy bộ dạng đoan trang của Trương Chiêu Ngưng thì hắn không nhịn nổi muốn bắt nạt cậu.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp cậu, lúc đến nhà cậu để lấy chăn.

Lần đầu Trình Vân Lãng gặp cậu, dáng người cao gầy, trắng nõn, rất đơn giản. Nói thẳng ra là bắt nguồn từ khuôn mặt xinh đẹp này.

Nên khi thấy cậu đang tìm phòng mới không nhịn được nói thêm vài câu, đợi đến lúc chân chính cùng thuê thì mới phát hiện Trương Chiêu Ngưng là một tên không biết làm việc nhà, nhưng lại rất nghiêm túc, rất ngăn nắp.

Hắn đã từng thấy cậu ở nhà làm việc, có lúc nhìn laptop cả hai tiếng đồng hồ cũng không nhúc nhích.

Hắn rất thích thấy cậu chăm chú làm việc.

Tiếp xúc nửa tháng trời, hắn phát hiện Trương Chiêu Ngưng là một người thích chậm nhiệt, cũng khá cảnh giác. Cậu ấy luôn nho nhã lễ độ, khách khí với mình, không hề có một chỗ nào mạo phạm cả. Nói cái này không phải nói Trình Vân Lãng cuồng M, mà là vì có đôi khi ‘mạo phạm’ là biểu hiện của sự thân cận.

Hắn hi vọng có thể thân cận với Trương Chiêu Ngưng thêm một chút chứ không phải hai người đều đeo mặt nạ mỉm cười để ngụy trang.

Nên hắn mới không nhịn được việc trêu đùa cậu, muốn bắt nạt cậu.

Mà bây giờ cậu ấy sắp phải đi rồi.

Vì không chịu được nữa sao?

Trình Vân Lãng cứ đứng ngẩn ngơ bên giường nhìn cậu suốt năm phút đồng hồ.

Tia sáng trong mắt từ có đến mất, biểu cảm cũng dần ảm đạm.

Một lát sau, hắn ngồi bên mép giường tiếp tục lau tay cho Trương Chiêu Ngưng.

Tám giờ sáng, Chu Khởi Thanh lại gọi sang.

Trương Chiêu Ngưng yếu ớt ‘alo’.

Chu Khởi Thanh như bị bất ngờ bỗng phản ứng lại kịp: “Cậu bệnh thật à?”

Trương Chiêu Ngưng: “Ừ.”

“Tôi, tôi, tối hôm qua tôi tưởng bạn cùng phòng cậu nói đùa.”

“Cậu có gọi à?”

“Ừ.”

“Cậu ta nghe?”

“Gọi mấy bận mới nghe máy.”

Chu Khởi Thanh còn chưa kịp nói tiếp thì Trình Vân Lãng đã bưng cháo vào cho cậu.

Trương Chiêu Ngưng vội ngồi xuống cầm điện thoại nhìn hắn, “Ò, vậy là được rồi.”

Người ta cũng chỉ có lòng thôi, Trương Chiêu Ngưng tỏ vẻ đã hiểu.

“Cúp máy đây, tôi không sao rồi, cơm nước xong thì nói tiếp.”

Nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại đưa tay đón bát cháo.

Trình Vân Lãng không đưa bát cho cậu mà đặt nó lên băng ghế tối hôm qua.

“Rửa mặt trước đi.” Trình Vân Lãng đặt xuống rồi đi ra ngoài.

“Ò.” Trương Chiêu Ngưng ngơ ngác.

Chao ôi, mới vừa tỉnh không để ý, bây giờ mới phát hiện trong phòng sao lại có mùi rượu nhàn nhạt?

Trình Vân Lãng uống rượu sao?

“Cậu uống rượu ở phòng tôi à?” Cậu víu cửa nhà vệ sinh, nhìn tới nhìn lui hỏi.

Trình Vân Lãng đang rửa mặt.

“Hạ nhiệt cho cậu, lau lòng bàn tay.”

Trương Chiêu Ngưng bất giác duỗi ra hai tay nhìn thử, “Ò.”

Trình Vân Lãng thay đổi trở nên tốt hơn rồi! Cậu nghĩ.

Từ hồi đại học đến giờ cậu vẫn cứ bị một cái quy luật kỳ lạ quấy nhiễu, cứ tháng sáu, tháng bảy hằng năm thì phải sốt một lần.

Thời đại học là bạn cùng phòng mua thuốc cho cậu, sau này chỉ có một mình, sốt rồi thì mất sức nằm trên giường tự cố chịu thôi.

Thanh niên dù sao cũng rắn chắc, cũng to gan, chống được là tốt rồi, không sợ sốt nặng hơn.

Đi làm hai năm đều như thế cả.

Lần này Trình Vân Lãng chăm sóc cậu như thế, đúng là vẫn thấy hơi không quen.

Nên tối hôm qua Trình Vân Lãng đưa thuốc cho cậu, cậu mới xa cách như thế.

Thật ra cậu có nói, đôi môi cũng nhúc nhích mấy lần nói không cần, nhưng Trình Vân Lãng lại không biết đọc khẩu hình, cũng chắc không để ý tới, ép cậu há miệng uống thuốc.

“Cám ơn cậu.” Trương Chiêu Ngưng vào, ngượng ngùng nói cám ơn hắn.

Trình Vân Lãng phơi khô khăn lông, không nhìn cậu mà nói một cách lý trí: “Thuốc đau bụng mười lăm tệ một hộp, mỗi hộp một vỉ, một vỉ tám viên, cậu uống tổng cộng bốn viên, vị chi là bảy tệ rưỡi. Thuốc hạ sốt hai mươi bốn tệ một hộp, mỗi hộp một vỉ, một vỉ mười hai viên, cậu uống một viên, tính cậu hai tệ. Thuốc cảm cúm hai mươi hai tệ một hộp, mỗi hộp hai vỉ, mỗi vỉ mười một viên, tối hôm qua với buổi khuya cậu uống tổng cộng bốn viên, vị chi là bốn tệ.”

Trương Chiêu Ngưng đứng ở cửa nhà vệ sinh trợn mắt há miệng.

Dứt lời, Trình Vân Lãng quay lại cầm điện thoại đưa màn hình ra trước mặt cậu.

Hắn nói: “Quét mã. WeChat hay Alipay gì cũng được.”

Trong lòng Trương Chiêu Ngưng xoay chuyển điên cuồng, mẹ bà, hắn muốn dù anh em ruột cũng tính rõ ràng chứ gì? Uổng công cậu áy náy gần chết, muốn mời hắn ăn cơm để cảm ơn, thuận tiện tẩy sạch ân oán tình thù bắt đầu lại từ đầu.

Được, được lắm.

Đây mới là bản chất của Trình Vân Lãng.

Hôm qua không phải hắn mà là một chàng tiên ống tre nào đó không để lại tên.

Hoặc là Trình Vân Lãng nhảy nhầm số.

Trương Chiêu Ngưng tức giận đạp dép lê, rung động trời đất.

Lúc đi ngang qua Trình Vân Lãng còn cố ý hất vai hắn.

“Chờ đó!”

Trương Chiêu Ngưng bị đòi tiền suốt cũng quen rồi, cho dù lúc này có tức giận thế nào thì cũng tính nhẩm trong đầu: 7,5 + 2 + 4.

13,5.

—— Chuyển khoản thành công.

Trương Chiêu Ngưng nhìn chằm chằm hắn, tức giận khó nhịn rống lên: “Đi ra, đi ra, đi ra, tôi muốn đi toilet. Cầm mười ba tệ rưỡi của cậu đi đi.”

Nói xong thì đóng cửa nhà vệ sinh cái ‘rầm’.