Lôi kéo Lâm Duệ Dươngnghiêng ngả lảo đảo một đường thẳng vào tẩm cung, Hiên Viên Thích đột nhiên phát hiện, gần đây chính mình thường xuyên lặp lại động tác này. Quay đầu lại nhìn vẻ mặt không hiểu chuyện củaLâm Duệ Dương, tâm tình đột nhiên tốt lên,liền một phen ôm lấy Lâm Duệ Dương, vững vàng mà đưa lên giường.

“Uy, ngươi ——”Gảy gảy người ở phía trên đang chiến đấu với lớp trang phục phiền phức, chẳng biết tại sao đã bị đưa lên giường nhưng cảm thấy được chính mình tất yếu cũng đã hiểu biết một chút tình hình hiện tại, “Đôi “Nương”  kia của ngươi tới đây làm gì?”

Đôi”Nương” kia——

Hiên Viên Thíchchán nản, người này, hắn nhìn y ngơ ngác ngây ngốc, sợ ybị Ngọc phi lúc đó cậy quyền làm khó, cố ý che chở y cho y đặc quyền miễn quỳ, người này, người này lại như thế nào lại chọc giận hắn!?

Đôi”Nương” kia! Đôi”Nương” kia——

Hắn Hiên Viên Thích,thế nào “Nương”cũng liền có”Đôi”!

Nghĩ hắn một đời làm minh quân, tuy rằng phong lưu chút, bạc tình chút, nhưng cũng không cần mỗi ngày đều bị cái tên không biết gọi là gì này chọc cho tức giận. Lập tức hai tay dùng sức, cùng với đó là thanh âm thanh thúy của vải vóc bị xé rách,thân thể tái nhợt củaLâm Duệ Dươnghoàn toàn lộ ra trước mắt.

“Ngươi ngươi ngươi ——”Trải qua mấy ngày ở chung, Lâm Duệ Dương đương nhiên biết giờ phút này chính mình đang đối mặt với vận mệnh bị “ăn”,nghĩ đến dạ dày hẵng còn trống rỗng,không khỏi kêu to: “Hoàng Thượng! Ngươi có thể không cho ta ăn no, nhưng tốt xấu cũng nêncho ta ăn một chút!”

“......”Hoàng Thượng, ân? Y cũng biết hắn là Hoàng Thượng? Hiên Viên Thíchhíp mắt nhìn chăm chú, “Ngươi biết trẫm là Hoàng Thượng, lại còn dám ngỗ nghịch? Không sợ trẫm trị tội ngươi!?”

Nhìn Lâm Duệ Dương nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, nghĩ đến y rốt cục cũng hiểu được thân phận của y, Hiên Viên Thíchvừa lòng mà bắt đầu vuốt ve thân hình đối với hắn mà nói cực lực hấp dẫn, muốn giống như mấy ngày trước đây nhấm nháp ban đêm vô hạn mất hồn.

Sau đó nhưng vào lúc này, một cái thanh âm non nớt ở bên tai vang lên: “Ca ca, ca ca, ngoạn!”

Cũng là Lục hoàng tử HiênViên Nghi Khang không biết tại sao từ ngoài điện chạy tới,hướngLâm Duệ Dương trên người không còn mấy xiêm y mà kêu la.

“Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội.”Tiểu Tường Tử thở hồng hộc mà nói.

Xem tình huống thế này, cũng biết Hoàng Thượng cùng chủ tử muốn làm gì, Lục hoàng tử phía sau chạy vào, chính mình lại không đuổi kịp, ngẩng đầu lén nhìn sắc mặt hoàng thượng, thật đen a, xem ra chính mình phải cầu nguyện nhiều một chút......

“A! búp bê ngọc!”Trong lúc tiểu Tường Tử còn đang thương tâm cho cái vận mệnh thê lương của mình,Lâm Duệ Dương đột nhiên kêu to. Đối với búp bê xinh đẹp này y chính là trong ký ức cũng còn lưu một chút, ngày đó cảm giác đau lòngvì đã dứt bỏ đồ ăn cũng giống như giờ phút nàydạ dày trống rỗng giống nhau, bụng cũng bắt đầu phát ra tiếng.

Hai ba bước từ trên giường đứng lên, dắt bàn tay nhỏ bé của Hiên Viên Nghi Khang,Lâm Duệ Dương hoàn toàn quên  bên cạnh còn có Hiên Viên Thích đang chờ “ăn”, “Ngươi cũng đói bụng rồi sao? Đi, ca ca dẫn ngươi đi tìm đồ ăn!”

“Ân!”Dùng sức gật đầu, Hiên Viên Nghi Khang khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn bởi vì tươi cười mà mắt càng thêm sáng, “Ăn! Chơi!”

Hoàn toàn bị đặt ở một bên,Hiên Viên Thích nhìn đến một lớn một nhỏ đang không coi ai ra gì mà thương thảo đại kế “kiếm ăn”, giận tới cực điểm đột nhiên kỳ dị biến thành cảm giác vô lực, ngược lại còn có thể tĩnh tâm suy nghĩ xem chỗ xung yếu của hai người đang đi ra cửa.

Hiên Viên Thíchtùy tay xả  kiện xiêm y bao ở trên người Lâm Duệ Dương chỉ lộ có chút thịt, “Mặc xiêm y, trẫm cũng không muốn cho ngươi dọa sợ những người trong cung.”

Nhìn nhìn lại Hiên Viên Nghi Khang, phân phó nói: “Bãi thiện ngự hoa viên, trẫm phải cùng Lục hoàng tử cùng Lâm công tử dùng bữa.”

Ngự hoa viên, trăm hoa đua nở, xá tử đỏ bừng rất là xinh đẹp, có dòng suối chảy róc rách,lan can bạch ngọc trạm trổ long phượng, tinh xảo vô cùng. Đế vương tiêu xài, không có gì là không thể.

Cảnh đẹp như vậy, Hiên Viên Thíchtận tình dắt phi tử, mỹ nhân lúc hoa tiền nguyệt hạ này, cũng từng mang theo các phi tần được cưng chiều, nữ hầu lúc đó giao hoan phóng túng, nhưng hắn trăm triệu cũng không thể tưởng được, có một ngày ở nơi tinh tế điêu mài này, trong sắc màu rực rỡ của ngự hoa viên...... Ăn cơm, ách, chính xác ra là nhìn người khác ăn cơm......

Chính giữa ngự hoa viên đặt một chiếc bàn lớn,trên bàn không ngừng được mang lên đủ loại kiểu dáng thức ăn,sau đó vì người nào đó mà biến mất,lại đổi những món ăn khác,lại tiếp tục biến mất,không ngừng lặp lại.

Cái “người nào đó” kia còn không ngừng nhấm nuốt, thỉnh thoảng hướng tới người bạn bé nhỏ mà đưa cho chút đồ ăn,mơ hồ nói không rõ: “Ăn nhanh,ngươi đứa nhỏ này như thế nào không biết ăn cái gì, cần người gắp cho chứ?”

Giống y, mỗi lần đều liều mạng mà ăn như vậy, vẫn là cảm thấy đói, chớ nói đến cái “Hoàng Thượng” kia còn thường xuyên ở thời điểm y ăn đến cao hứng đem y kéo đi.

Nhìn nhìnbúp bêngọc bên người, thật sự là một hài tử đáng thương, xem tiểu thân thể  kia thực gầy yếu, khẳng định từ nhỏ thường xuyên chịu đói.

Thật sự là rất kỳ quái,đứa nhỏ Khang Nhi này từ nhỏ không thích nói chuyện, tính tình rầu rĩ, cũng không có duyên với chính mình, hiện tại thế nhưng cùng người này thân thuộc như vậy, còn mở miệng kêu”Ca ca”, phải biết rằng,hắn còn không có mấy lần được nghe đứa nhỏ này gọi hắn là “phụ hoàng”.

MàLâm Duệ Dương kia, cả ngày cũng chỉ nghĩ đến ăn, bản thân hắn là vua của một nước liền thường xuyên bị xem nhẹ, hiện giờ lại cầm đồ ăn gì đó hướng trong tay Khang nhi mà nhét vào.

Hiên Viên Thíchcảm thấy trong lòng là lạ, rồi lại không thể nói rõ là cái tư vị gì.

“Ân —— ăn ngon!”Từng ngụm từng ngụm mà nuốt, miệng đã nhét không còn chỗ mà tay cũng đang cầm đồ,tuy rằng trong bụng như trước cảm giác vẫn là trống rỗng, nhưng mỹ thực theo trong miệng cho y cảm giác tràn ngập thỏa mãn.

Bất quá ——

Đột nhiên cảm giác được tầm mắt cực nóng củaHiên Viên Thích đặt trên người mình, quay đầu nhìn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào y, trong ánh mắt thoáng hiện ý nghĩ khó giải.

Chẳng lẽ là......

Lâm Duệ Dương nhìn bản thân từ trên xuống dưới. Làm sao bây giờ mà? Nhưng, vẫn là không thể cho?

Nhưng a, chính là, chính mình còn muốn phải ăn thêm; không thể cho, nhưng, hắn lại nhìn mình rõ ràng như vậy, làm sao bây giờ?

Qua lại nhìn hơn mười lần, Lâm Duệ Dương rốt cục khẽ cắn môi,đưa qua chân gà cầm trên tay đã ăn một nửa ——

“Này, cho ngươi ăn.”

...... Chính mình tốt xấu gì hiện tại ăn cái gì đều là của nhà hắn, hy sinh một cái đùi gà mà thôi, nhìn ánh mắt khao khát của hắn, nếu không cho hắn chút đồ ăn, vạn nhất chọc giận hắn, về sau không cho mình đồ ăn thì làm sao bây giờ?

Này, đây là cái tình huống gì!?

Hiên Viên Thíchnhìn chân gà trước mắt; bị nắm trong bàn tay bóng loáng, thịt ở mặt trên đã muốn bị cắn rớt một nửa, một chút da gà xốp giòn rũ xuống.

Này, này là muốn...... Cho hắn ăn sao?

Cau mày, đồ đã bị người cắn qua, hắn mới không cần!

Nhưng mà...... Nhìn đôi mắt Lâm Duệ Dương vụt lóe sáng, hắn thế nhưng kinh ngạc mà...... Cắn một miếng?

“Ngô...... Ăn ngon không?”Nhìn bộ dáng Hiên Viên Thíchkhông có tiếp tục ăn, Lâm Duệ Dương thuận lý thành chương mà đem chân gà lại nhét vào miệng mình.

“...... Ăn ngon.”

Ngây ngốc một lúc sau, Hiên Viên Thíchmới phát hiện chính mình vừa rồi làm cái gì. Hắn ăn chân gà mà tên kia đã ăn qua...... Còn nói ăn ngon......

Hắn đường đường là vua của một nước, thế nhưng lưu lạc tới loại tình trạng này sao?

Nhưng mà, không biết vì cái gì,trong lòng trái lại sản sinh một tia rung động, một chút ngọt ngào.Hắn biếtLâm Duệ Dương có bao nhiêu chấp nhất về việc ăn uống, hiện giờ lại chia sẻ đồ ăn của y cho hắn, tuy rằng chỉ có một miếng, vậy có phải hay không là, có phải hay không là......

Ha hả, quả nhiên, bằng kinh nghiệmnhiều nămvới trò chơi trêu hoa ghẹo nguyệt của hắn _Hiên Viên Thích, một tên như vậy cũng sẽ đối hắn động tâm.

Nhìn hình ảnh trước mặt một lớn một nhỏ vùi đầu mà ăn, Hiên Viên Thíchnhất thời cảm thấy một cỗ thỏa mãn.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Nguyệt quốc sứ giả tới chơi.”

Đang lúc nhàn nhã, đã thấy thống lĩnh thị vệ đại nội tiến đến bẩm báo,Hiên Viên Thíchcảm thấy cần cân nhắc, “Truyền Nguyệt quốc sứ giả  đến đại điện tiếp kiến.”

Hắn nhìn hai người đang ăn đến cao hứng, “Mục gia, ngươi lưu lại chăm sóc Lâm công tử cùng Lục hoàng tử, làm cho bọn họ chơi đến tận hứng!”

Ai, hắn đều bị biến thành chẳng ra cái gì cả, cho bọn họ ở ngự hoa viên dùng bữa, chính là nghĩ muốn để hai người kia có thể ăn ngon, chơi đến tận hứng, lại bị Nguyệt quốc sứ giả quấy rầy.

Hiên Viên Thíchnhẹ nhàng gợi lên khóe miệng, Nguyệt quốc sứ giả, các ngươi cần phải gánh vác trách nhiệm phá hư tâm tình trẫm!

“Ngô? Hắn đâu rồi? Đi rồi sao? Ngô ngô, cũng không thông báo một tiếng.”

Trong  miệng đầy đồ ăn, Lâm Duệ Dương đảo mắt mọi nơi, mới phát hiện không biết khi nào, Hiên Viên Thíchđã muốn ly khai.

“Chủ tử, Hoàng Thượng đi đã lâu rồi.”Tiểu Tường tử thông minh mà đi tới,giúp chủ tử nhà mình lau tay,lau miệng, lại bị Lâm Duệ Dương tránh.

“Đừng lau mà, ta còn...... chưa ăn đủ mà.”

“Ca ca, ca ca.”Hiên Viên Nghi Khang một bên bị xem nhẹ hồi lâu dùng bàn tay nhỏ bé  đầy mỡ ngấy kéo lấy vạt áo y, áo choàng vốn sạch sẽ  hiện lên dấu vết bàn tay “Chơi, chơi.”

“Chơi?”Thân thủ mò khối heo can cho vào miệng, Lâm Duệ Dương thật sự lo lắng —— đến tột cùng “Chơi” là cái gì a?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không thể hiểu được, Lâm Duệ Dương ngồi xổm xuống hỏi: “Tiểu Ngọc ( tên gọi tắt của Ngọc búp bê), ngươi nghĩ muốn chơi cái gì a?”

“Ngô......”Hiên Viên Nghi Khang nghiêng đầu nói, “Không biết.”

“Nga, ngươi cũng không biết a...... Không bằng, chúng ta thi ăn cái gì đi!”

“......”Hiên Viên Nghi Khang bĩu môi,trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn có xu thế sẽ đổ mưa.

“Ngươi, ngươi không thích sao.”Xấu hổ mà gãi gãi đầu, trừ bỏ có liên quan đến ăn, y thật sự nghĩ không ra nên chơi như thế nào.

“Nếu không ngươi tùy tiện chơi cái gì, ta sẽ chơi cùng ngươi được không?”

“Kỵ mã!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Hiên Viên Nghi Khang,ngay cả trì độn như Lâm Duệ Dương cũng sinh ra dự cảm không tốt.

Thở hồng hộc, Hiên Viên Nghi Khang rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn mà từ trên lưng đi xuống, Lâm Duệ Dương nửa ngày làm “Ngựa” lập tức ngồi phịch trên mặt đất,tứ chi dang rộng vô lực nhúc nhích.

“Ca ca, ca ca.” trên mặt Hiên Viên Nghi Khang thấm vài giọt mồ hôi, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn càng thêm trong suốt,đầu ngón tay khéo léo đẩy đẩy “Tử thi” tê liệt ngã xuống của Lâm Duệ Dương, “Ca ca đứng lên thôi.”

“Lục, Lục điện hạ......”Tiểu Tường Tử chạy nhanh giữ chặt lấy Hiên Viên Nghi Khang, “Chủ tử mệt mỏi,điện hạ để công tử nghỉ ngơi một chút.”

“Tiểu, tiểu Tường Tử......””Tử thi” rên rỉ, run rẩy mà mấp máy môi, “Ngươi mang, mang tiểu Ngọc đi chơi...... Ta, ta nằm úp sấp một chút......”

Hồng hộc mà thở phì phò, bên cạnh tiếng kêu “Ca ca ca ca” xa dần, cũng không biết tiểu Tường Tử đem Hiên Viên Nghi Khang mang đi nơi nào chơi, Lâm Duệ Dương thật sự không có thể cử động nữa.

Không nghĩ tới búp bê ngọc thoạt nhìn gầy teo nho nhỏ, trên thực tế lại nặng như vậy, ngồi trên lưng hắn đi quanh hoa viên một vòng, toàn thân đều nhanh rã rời.

Nặng như vậy, bình thường khẳng định ăn được rất nhiều! Lâm Duệ Dương căm giận mà nghĩ.

Bỗng nhiên, cái mũi nhíu một chút, tựa hồ có cái gì thơm ngào ngạt từ nơi xa đến gần, càng ngày càng gần,câu dẫn cái bụng trống rỗng của y.

Còn chưa kịp nhận ra đó là mùi gì, chỉ thấy một cái bóng đen mạnh lủi lại đây, theo trên người y mà nhảy qua, thuận tiện còn tại cái mũi mà đạp  một cước mượn lực.

Là hồ ly,cả người xinh đẹp tuyết trắng đến trong suốt trong sáng! Tại thời điểm bị móng vuốt của cái kia lông xù khéo léo đáng yêu đạp cái mũi, Lâm Duệ Dương thấy rõ cái bụng hồ ly, cũng nhìn thấy thứ được ngậm trong miệng hồ ly —— chân gà! Chân gà thơm ngào ngạt nóng hầm hập một mạt tỏa sáng mới ra lò!

Thân hình nguyên bản mềm nhũntheo phản xạmà mãnh lực bắn lên,liền đuổi theo hồ ly đã chạy xa. Hành động nhanh chóng, động tác linh hoạt, làm cho thái giám chung quanh vừa mới còn cảm khái Lâm công tử thể lực không tốt, bọn thị vệ nháy mắt tim đập mạnh và loạn nhịp, thế cho nên khi y đã chạy rất xa mới có người nghĩ đến việc đuổi theo.

Nói đếnLâm Duệ Dương, đang toàn tâm toàn ý đuổi theo hồ ly, ách, chính xác hơn là chân gà trong miệng hồ ly, thực còn thật sự chạy trốn, lại phát hiện khi chạy được rất xa, hồ ly thế nhưng ngoan ngoãn đứng lại bất động —— là thực tự nhiên, hai chân đứng thẳng —— mà chân gà chính mình tâm tâm niệm niệm, thế nhưng bị tùy ý ném xuống đất.

“A ——chân gà của ta!”

Đang định đánh về phía đó, chân gà bị cô linh linh ném xuống đất, lại bị móng vuốt hồ ly vỗ vào trên tay, phản xạ rút tay về, Lâm Duệ Dương ai oán mà nhìn chân gà trên mặt đất, “Hồ ly cùng ta ăn chân gà......”

“Hồ ly!? Hồ ly làm sao? Hồ ly không thể ăn gà sao? Ngươi không biết hồ ly vốn chính là ăn gà sao? Chân gà chẳng lẽ không phải là gà? Hồ ly có thể ăn gà mà vì cái gì lại không có thể ăn chân gà? Hừ hừ hừ, đừng tưởng rằng ngươi thể chất đặc thù có thể chiếm lấy tất cả thức ăn!”

Bị liên tiếp”Hồ ly cùng gà” làm bất tỉnh, Lâm Duệ Dương ngược lại không có để ý đến “Thể chất đặc thù”.

Nhìn hồ ly chỉ hai chân đứng thẳng xoa  thắt lưng, một bên lải nhải một bên còn chỉ vào mình, Lâm Duệ Dương ngơ ngác hỏi: “Chính là ngươi ném xuống đất, không phải không muốn ăn  sao?”Hoàn toàn không biết là một con hồ ly miệng phun tiếng người có cái gì kỳ quái.

Hồ ly tuyết trắng mạnh nhảy dựng lên, bàn tay nhỏ thịt thịt “Ba” đánh vào mặt Lâm Duệ Dương, làm cho người ta không khỏi cảm thán hồ ly lực đánh thật mạnh.

Bất quá...... Lâm Duệ Dương quan tâm chính là một sự kiện khác, bàn taynho nhỏ kia chụp đến trên mặt,nhưng thật ra một chút cũng không thấy đau, nhưng —— mạnh bắt lấy vật nhỏ còn không kịp đứng vững, nắm lấy cổ, Lâm Duệ Dương bắt lấy bàn tay nhỏ vừa mới chụp lên mặt mình, thế nhưng —— đặt ở trong miệng, ngậm  một hơi.

“Ân, quả nhiên có mùi chân gà......”Đần đần mà tự nói, ăn không được chân gà,chút hương vị trên móng vuốt cũng tốt.

“Ngươi ngươi ngươi ——” Hồ ly được buông ra cả người run rẩy, bộ lông tuyết trắng thế nhưng thản nhiên lộ ra một chút phấn hồng, “Ngươi đùa giỡn ta! Ngươi thế nhưng đùa giỡn ta!”

Ở tại chỗ xoay quanh vòng, hồ ly phiền não mà xé rách túm lông trên người, “Bị cái tên kia đùa giỡn còn chưa tính, thế nhưng, thế nhưng ngay cả kẻ ngu ngốc chỉ biết đến ăn cũng đùa giỡn ta! A a a, thói đời ngày sau! Lòng người không cố!”

“Gì?”đùa giỡn? Y vì cái gì phải đùa giỡn hồ ly a? Như thế nào”Đùa giỡn”Hồ ly a?

Hồ ly không để ý đến hắn, nhéo bộ lông tuyết trắng củachính mình tiếp tục xoay vòng, ở thời điểm sắp khiến choLâm Duệ Dương choáng váng sắp ngất, đột nhiên quay đầu lại, nghiêm mặt nói:

“Ta không so đo với ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết tụ linh hộp đến tột cùng ở nơi nào, ta sẽ không so đo ngươi đùa giỡn chuyện ta!”

Ta, ta không có đùa giỡn ngươi đi......

Trong lòng nghĩ, bất quá không biết vì cái gì, Lâm Duệ Dương cũng không dám nói ra, chính là bắt lấy nó, hỏi: “Cái gì tụ linh hộp? Ta chưa từng thấy qua cái này a......”

“Ngươi ngươi ngươi làm sao có thể chưa thấy qua!? Trải qua bản hồ tiên tỉ mỉ suy tính, cùng khứu giác mẫn tuệ sâu sắc của loài báo, đều chỉ hướng về phía không biết vì cái gì xuất hiện thể trạng hồn phách thực thể!

“Hơn nữa ngươi rõ ràng không có tu vi lại có thể bảo trì hồn phách bất diệt, đình trệ thế gian, đó là công hiệu lớn nhất của tụ linh hộp, ngươi làm sao có thể chưa thấy qua tụ linh hộp, không biết nó ở nơi nào!?”

“Ta, ta ——”

Không biết vì cái gì xuất hiện thể trạng hồn phách thực thể?Cái này là cái gì?

Hồn phách  biết, thật thể cũng có thể lý giải, vì cái gì tổng hợp với nhau lại hoàn toàn nghe không hiểu hồ ly đang nói những thứ gì? Lâm Duệ Dương phiền não mà cau mày.

Hồ ly nhìn bộ dáng không hiểu chuyện của y, không khỏi có chút tức giận, thân mình nho nhỏ lại căng thẳng, dùng sức nhảy lên muốn dùng trò cũ mà chụp lấy mặt Lâm Duệ Dương.

Không nghĩ lần này mới vừa nhảy được một nửa, cái đuôi tuyết trắng lông xù, rậm rạp rối bù lại bị người tóm ở trong tay.

Chỉ thấy người nọ khoan bào tay áo, vạt áo tiếp nước thêu vân văn, một tay mang theo hồ ly giấu đầu lòi đuôi, một tay kia nhẹ phẩy kim tú phiến vô cùng tinh xảo kia,chính là vị thập tam hoàng thúc màHiên Viên Thíchcó chút kiêng kị,Thụy thân vương đương triều —— Hiên Viên Khanh Thiên!

“A, ngươi là ngày đó cái kia ——”

Một tay chỉ vào Hiên Viên Khanh Thiên, Lâm Duệ Dương đối hắn rất có ấn tượng, không chỉ là bởi vì hắn từng cản trở chính mình ăn cơm, cũng bởi vì ngày ấy y bị Hiên Viên Thích”ăn” hoàn toàn, ngày thứ hai suýt nữa không đứng dậy, làm chính mình ăn không được no.

“Nga, ta nghĩ là ai, nguyên lai là tiểu bảo bối gần đây của Hoàng Thượng,cái kia tư vị không tồi.”Huy khai lũ kim phiến, Hiên Viên Khanh Thiên không vội không chậm mà nhẹ nhàng kích động,động tác quả nhiên là tao nhã vô cùng, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là nếu không để ý hồ ly đang không ngừng giãy dụa đấm đá trong tay trái hắn.

“A a, người chết, còn không đem bản hồ tiên buông,cái đuôi tuyệt đẹp vô cùng của ta vạn nhất bị ngươi nhéo rụng thì  làm sao bây giờ!?”Tứ trảo nhẹ nhàng, hồ ly nhe răng trợn mắt mà giãy giụa, không nề hà chân mình quá ngắn,nhưng đá như thế nào cũng đá không đến cái tay đang  nhéo cái đuôi.

“Tiểu hồ ngoan ngoãn, sao bổn vương có thể  nhìn ngươi chạy loạn, làm phiền đến người khác? Cùng bổn vương hồi phủ, bổn vương cam đoan lần này uy ngươi ăn no.”

“Ta, ta, bản hồ tiên nào có chạy loạn!”Hắn rõ ràng là rất có kế hoạch mà đem người dẫn lại đây dùng đám bụi cây này che chắn đó thôi.

Từ từ, nếu nơi này có thể che chắn tốt, tên người chết này như thế nào xông tới? Bất quá......

Nghĩ đến tinh khí hoàng tộc vô cùng mê người kia đối với việc tu luyện tựa hồ rất tốt, hồ ly không khỏi tâm động,cái đuôi  bị  nắm  ở trong tay người khác, mấp máy hỏi: “Ngươi thật cho ta hút đến no?”

“Đúng vậy.”Hiên Viên Khanh Thiên hơi hơi chọn mi, ” Tiểu hồ ngoan ngoãn muốn nhiều ít đều có thể, chỉ cần ngươi hiện tại cùng bổn vương hồi phủ.”

“Hảo.”Hồ ly không tha mà nhìn sang Lâm Duệ Dương, nghe tiếng bước chân chung quanh dần dần gần, tuy rằng buông tha cho cơ hội lần này có điểm đáng tiếc, nhưng này thủ thuật che mắt thực là đơn sơ, nhiều người tới gần liền dễ dàng phát hiện, bây giờđi trước, huống chi còn có tinh khí mê người chờ đợi mình.

Liếc mắt một cái về phíaLâm Duệ Dương, hồ ly môi nhẹ nói, không tiếng động mà tụng cái gì, đột nhiên trong lúc đó một thân sương khói lượn lờ, sương khói tán đi lúc sau, hồ ly cùng Hiên Viên Khanh Thiên dẫn theo hồ ly cùng nhau mất đi tung tích.

A? Thật sự là chẳng biết tại sao con người lại dung hòa cùng với hồ ly

Lâm Duệ Dương gãi gãi đầu, còn chưa kịp nghĩ lại, phương xa tiếng gọi của thái giám, thị vệ ầm ỉ dần dần gần, một đám người vây quanh ở bên người, nhắc đi nhắc lại “Vạn hạnh công tử tìm được rồi” vân vân, liền vây quanh kêu y rời khỏi nơi này.